Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình

Chương 12-1: Tìm thấy Thần y



Trước đó A Kim đi bí mật xử lý chuyện của Giang Nam tuần phủ Cố Chi Châu, cũng không ở trong phủ, mấy thị vệ đứng ngoài cửa không dám tiến lên trả lời, sợ sơ sẩy một chút sẽ bị mắng theo.

“Người đâu?? Người đâu? Mau viết thư cho ta, nhanh lên!”

“Tướng quân, tướng quân, Đại Đông có thư rồi!” Một giọng nói phấn khích đột ngột vang lên bên ngoài, áp lực trong phòng dường như giảm đi một nửa.

“Nhanh! Đem lại đây!” Thẩm Côn sải bước ra đón lấy bức thư, xem xét kỹ lưỡng,

Chỉ thấy trên đó viết: Kính tướng quân, chúng tôi đã tìm đến Thanh Vân sơn, tìm được nơi ở của thần y Thạch Nam Tử, nhưng cửa đóng then cài, không có ai ở nhà, sau khi hỏi thăm khắp nơi, mới biết Thạch Nam Tử đã đi vân du tứ phương, nghe nói gần đây đang ở gần quận Trường Ninh của chúng ta, chúng tôi đã lấy được chân dung của ông ấy và đang nhanh chóng quay về, tướng quân đừng lo lắng.

Thẩm Côn nắm chặt bức thư, siết chặt tay, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại.

Cùng lúc đó, Diệp Hiểu Bạch nằm trên giường cũng nghe được tiếng lòng của hắn, Thỏ Tuyết ơi Thỏ Tuyết, mạng ngươi chưa đến số chết… Tốt quá, ta lại có thỏ mềm mại để ôm rồi…

Cái gì?? Khoan đã, chữa khỏi cho ta rồi muốn ôm ta? Vậy ta có thể nhân cơ hội này để hắn nói thật lòng nhiều hơn, ta có thể sớm thoát khỏi đây không?

Hahaha, tốt quá!

Chưa kịp để Diệp Hiểu Bạch vui mừng hết, trong lòng Thẩm Côn lại hiện lên một câu, tháng sau sinh nhật Phúc Vương sắp đến rồi, ta ôm ngươi không được mấy ngày, sẽ phải tặng ngươi đi, bây giờ nghĩ lại thật có chút không nỡ? Hu hu hu…

??? Giọng nói máy móc trong lòng Diệp Hiểu Bạch lập tức vang lên,

Tít tít tít… Ký chủ xin chú ý, hệ thống nói thật cập nhật, khôi phục nguyên hình mười phần trăm…

Vừa dứt tiếng hệ thống, Diệp Hiểu Bạch đột nhiên phát hiện thân thể thỏ của mình nhỏ đi một vòng, đây có phải là càng gần với hình người thì càng nhỏ không, lúc này Diệp Hiểu Bạch hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí vui sướng của mình, hoàn toàn không thấy Thẩm Côn đã ngồi xuống bên giường, đưa tay ôm trọn lấy mình vào lòng, lại đặt cái đầu râu ria của hắn lên lưng mình cọ xát, giọng khàn khàn nói,

“Trời lạnh rồi, Hiểu Bạch ngươi có lạnh không, ta bảo Lâm mụ mụ chuẩn bị chăn lông chồn lông vịt cho ngươi, còn thêm mấy cái túi sưởi nữa được không?”

Diệp Hiểu Bạch bị ôm quá chặt, gắng gượng gật đầu.

Lúc này Thẩm Côn đang chìm đắm trong bộ lông mềm mại của Thỏ Tuyết, bởi vì tai hắn đang áp vào người nó, không ngờ m.á.u từ tai bị thương của Thỏ Tuyết đột nhiên nhỏ vào miệng hắn, Thẩm Côn theo phản xạ nuốt xuống.

Ngay lập tức trong tai Thẩm Côn vang lên một câu,

【Ngươi đang giở trò quỷ quái gì ta lại không biết? Chẳng phải là nuôi ta khỏe mạnh rồi tặng cho tên Vương gia bị lao phổi kia trị bệnh sao!】

Cái gì? Ta có thể nghe được tiếng lòng của một con thỏ?? Không phải chứ?

【Cái gì? Hắn có thể nghe được ta nói gì? Không phải chứ????】

Không khí trong phòng như đông cứng lại, một người một thỏ bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc, đứng im tại chỗ.

……

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.