Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 36: Ngày thứ ba mươi lăm trở thành chó



Ngay khi thông tin Cố Kinh Giới chuẩn bị đưa Husky tham gia chương trình tạp kỹ mới 《 Gâu gâu đại tác chiến 》xuất hiện đã làm dấy lên rất nhiều phản ứng của dư luận trên mạng.

Người hâm mộ rất phấn khích.

Vì từ khi anh hoạt động solo, anh rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng ngoại trừ các tác phẩm của mình.

Nhưng cũng có một lượng nhỏ anti-fan, cũng như người qua đường bình luận không tốt với Cố Kinh Giới.

[Giả vờ thanh cao làm cái gì, bây giờ chẳng phải cũng đi cọ nhiệt độ sao?]

[Lần trước đại ngôn cho thức ăn chó cũng thế, suốt ngày mang thú cưng của mình ra để kiếm tiền dơ bẩn]

...

Có rất nhiều nhận xét tương tự.

Trong số các khách mời trên Weibo chính thức @ của tổ chương trình, Cố Kinh Giới là người có địa vị nổi tiếng cao nhất, nhưng không phải là người có nhiều người hâm mộ nhất.

Nhìn toàn bộ làng giải trí Trung Quốc, một nam diễn viên trẻ đạt được tam kim ảnh đế như vậy có thể nói là chưa từng có và có một không hai. Anh thành công quá sớm và được khen ngợi quá cao nên việc bị một số dư luận công kích là điều khó tránh khỏi.

Vì hiện tại chỉ có Husky của Cố Kinh Giới là nhận được nhiều sự chú ý nhất trong chương trình tạp kỹ nên người hâm mộ của các khách mời khác thậm chí còn bắt đầu tham gia vu khống anh.

Hành vi này cũng phổ biến trong ngành.

Về mặt lợi ích, bất kỳ ngôi sao nào cũng có thể bị người hâm mộ của người khác coi là đối thủ.

Quan Thiệu cùng nhân viên trong phòng làm việc bận đến sứt đầu mẻ trán.

Những dư luận này tuy không ảnh hưởng gì đến Cố Kinh Giới nhưng vẫn có hại cho hình ảnh cá nhân của anh.

Và thành thật mà nói, đại ngôn thức ăn cho chó hoàn toàn là sự lựa chọn của chính Husky.

Cố Kinh Giới vốn không định để nó nhận.

Nhưng phòng làm việc không thể giải thích trực tiếp.

Sẽ không có ai tin điều đó.

Quan Thiệu nghĩ.

Lần cuối cùng Cố Kinh Giới hứng chịu cuộc tấn công quy mô lớn như vậy từ người hâm mộ là khi anh và Úc Đinh xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ vài năm trước.

Muốn nói họ là oan gia với nhau chưa chắc đã đúng.

Chỉ cần hai người ở bên nhau sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Trong studio.

Quan Thiệu gõ bàn phím.

Ánh sáng mờ ảo của màn hình máy tính phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của anh ta.

So với Úc Đinh, tính chuyên nghiệp của Cố Kinh Giới với tư cách một nghệ sĩ quả thật có thể nói là hoàn hảo.

Điều duy nhất thua Úc Đinh có lẽ là khả năng thu hút những người hâm mộ cuồng nhiệt.

Mọi người đều biết những thành viên nhóm nhạc nam thường có lượng fan cuồng nhiệt nhất.

Úc Đinh thậm chí còn ghê hơn. Fans của hắn có thể dùng toàn bộ lực lượng để nhanh chóng tiêu thụ album của nhóm rồi tạo ra kỷ lục.

Cố Kinh Giới thì khác.

Anh đã giành được giải ảnh đế và nổi tiếng đến mức ngay cả giới trẻ Trung Quốc cũng ca ngợi thành tích mà anh đã có được. Nhưng anh thực sự không có nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt nào cả.

Có thể là do tính cách lạnh lùng, có thể là do anh chưa bao giờ công khai chuyện đời tư của mình...

Tóm lại, theo thống kê của studio, số lượng fan cứng sẵn sàng bỏ tiền ra mua cho anh ít hơn nhiều so với Úc Đinh.

Dữ liệu này thực sự đáng sợ.

Dù sao nếu chỉ xét về địa vị, Cố Kinh Giới không biết cao hơn Úc Đinh bao nhiêu.

Tuy nhiên, Quan Thiệu nghĩ thầm, Úc Đinh cũng được coi là trường hợp đặc biệt trong ngành.

Hắn là thần tượng nhóm nhạc nam duy nhất trong nước chỉ dựa vào fans mà có thể cạnh tranh với nam diễn viên xuất sắc nhất.

Từ trên người Úc Đinh có thể cho thấy lợi ích của việc có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt.

Dù kỹ năng diễn xuất quá tệ nhưng hắn vẫn tiếp tục nhận được các vai nam chính và những đại ngôn quảng cáo.

Nếu Úc Đinh gặp phải chuyện như ngày hôm nay, những người hâm mộ giỏi như máy bay chiến đấu của hắn sẽ mắng kẻ thù cho đến khi không còn gì.

Nghĩ đến đây, Quan Thiệu cười khổ.

Không giống như họ, giờ đây họ phải tốn rất nhiều tiền và công sức để bị trấn áp các bài đánh giá.

...

Phản ứng của công chúng đối với chương trình tạp kỹ gần như lắng xuống sau một đêm.

Có người rất mong chờ, có người cảm thấy chương trình tạp kỹ về thú cưng dễ thương có vẻ nhàm chán, có người chế nhạo nói rằng họ sẽ không bao giờ xem.

Một ngày trước khi chương trình tạp kỹ bắt đầu quay, Cố Kinh Giới và Úc Đinh bay tới thành phố C, địa điểm quay phim.

So với những vị khách khác, hành lý của họ không lớn nhưng vẫn có vài chiếc vali.

Trong số đó có một chiếc hộp đựng quần áo cá nhân của Cố Kinh Giới.

Những cái khác đều là của con chó.

Bởi vì đưa đón thú cưng rất rắc rối.

Ban đầu, tổ chương trình định thuê một máy bay nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên họ chỉ có tạm thời tìm được một hãng hàng không cao cấp cho phép mang thú cưng.

Sân bay.

Tiểu Vương đã quen với cách đối xử đặc biệt mà ông chủ dành cho chó nhà mình.

Cậu ta đi mang vali đi gửi, đợi hơn một tiếng đồng hồ, cầm trên tay một tấm vé hạng phổ thông bước vào cabin.

Nhìn thấy ông chủ và chú chó husky ngồi ở khoang hạng nhất từ ​​xa, Tiểu Vương không khỏi thở dài:

"Người còn không bằng một con chó."

-

Phát thanh: "Thưa quý vị: Chào mừng đến với chuyến bay CJ476 của hãng hàng không Hạ Câu Airlines. Chuyến bay này sẽ bay từ Thành phố H đến Thành phố C..."

Hãng hàng không này có tỷ lệ trống khoang hạng nhất cao do giá vé cao.

Lúc này chỉ có Cố Kinh Giới, Úc Đinh và một số người khác đang ngồi.

Thú cưng thường được nhốt trong lồng khi di chuyển trên máy bay.

Cô tiếp viên lúc đầu có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy chú Husky nằm uể oải trên ghế bất động, không khỏi bật cười.

Nó thực sự dễ thương.

Mười phút trôi qua.

Ngay khi máy bay chuẩn bị đóng cửa, một người đàn ông thấp béo mặc trang phục công sở vội vã xách một chiếc cặp.

Người đàn ông mở cửa cách âm, vừa bước vào đã nhìn thấy chú chó Husky ngồi trên ghế. Ông ta hét thẳng vào mặt chủ chó: "Ai cho phép chó lên máy bay?"

Cố Kinh Giới thường đeo khẩu trang nơi công cộng, vừa nãy anh vừa đeo nút bịt tai và bịt mắt vì định đi ngủ.

Anh không nghe thấy đối phương đang nói gì nên tháo bịt tai xuống hỏi: "Sao vậy?"

Người đàn ông không nhận ra Cố Kinh Giới, giọng điệu càng trở nên tệ hơn: "Tiếp viên hàng không đâu! Mau đưa anh chàng này và con chó của anh ta đi. Luật hàng không nào quy định điều này? Chó bây giờ có thể ngồi trên ghế của người sao? Tôi không muốn ở chung một chỗ với một con chó hèn..."

Giọng của ông ta lớn đến mức ngay cả hành khách hạng phổ thông cũng có thể nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, không ít người ló đầu vào xem náo nhiệt.

Tiếp viên vội vã chạy tới, tim cô lỡ nhịp khi nhìn thấy Cố Kinh Giới và con chó của anh.

Qua chiếc khẩu trang, cô không thể thấy rõ biểu cảm của thầy Cố.

Nhưng con chó của anh trông có vẻ không vui.

Cô nở nụ cười công việc, quay lại giải thích với người đàn ông: "Thưa anh, hãng hàng không của chúng tôi cho phép khách mang theo chó lên máy bay. Giá vé cho thú cưng là gấp đôi và chúng nó họ cũng có quyền sử dụng các tiện ích công cộng. Nếu anh không thể muốn ở cũng một chỗ với con chó, chúng tôi có thể chuyển anh sang hạng thương gia hoặc hạng phổ thông, bổ sung chênh lệch giá..."

"Chênh lệch?" Người đàn ông chế nhạo, chỉ vào Cố Kinh Giới và con chó nói: "Tôi không đi, mau để bọn họ cút đi! Thật là, ngay cả con chó xấu xí cũng dám mang lên máy bay..."

Người đàn ông họ Vương đang làm việc trong một công ty ngoại thương.

Lần này thật vất vả mới có đủ tiền để chi trả cho khoang hạng nhất, ông ta nhấn mạnh rằng mình sẽ không bao giờ chấp nhận việc ngồi cùng một con chó.

Úc Đinh: "..."

Đúng là một khu rừng lớn, thứ kỳ lạ nào cũng có.

Úc Đinh không phải là người hào phóng. Tính tình của hắn rất nhỏ, nhỏ như một cái lỗ kim.

Trong lúc âm thầm ghi nhận diện mạo của người đàn ông, hắn định gửi tin nhắn cho hai con sói vào ban đêm để nhờ chúng giúp đỡ.

Nữ tiếp viên tận tình nói chuyện với người đàn ông họ Vương.

Cố Kinh Giới ngồi im, cả quá trình dường như không có phản ứng gì.

Chỉ có Úc Đinh nhận thấy bàn tay phải của anh đặt trên đường may quần đang nhẹ nhàng cử động các khớp.

Úc Đinh đột nhiên hoảng sợ.

Cố Kinh Giới không định đánh người đó chứ?

Không được đâu.

Là người của công chúng, một khi tin tức như vậy xuất hiện, anh chắc chắn sẽ gặp bất lợi trong dư luận.

Úc Đinh nhìn chằm chằm Cố Kinh Giới, sợ anh làm ra trò gì nguy hiểm.

Nhưng Cố Kinh Giới chỉ lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi điện.

Anh mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra với bên kia.

Úc Đinh nghe ngay bên cạnh.

Hắn nghe thấy giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại trông có vẻ xu nịnh và phục tùng.

Cố Kinh Giới cúp điện thoại, nói với người đàn ông: "Chúng tôi không đi, anh đi đi."

Người đàn ông trừng mắt nhìn anh: "Giả vờ ông chủ cái gì, cậu cho rằng mình điều hành hãng hàng không này à?"

Lời vừa rơi xuống.

Vài nhân viên bảo vệ mặt lạnh lùng mặc vest đen từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đưa ông ta đi.

Người đàn ông ngơ ngác, giãy dụa không được, khó có thể tin nhìn hắn: "Này, anh là ai..."

Nhân viên bảo vệ: "Cậu chủ Cố là con trai của chủ hãng hàng không chi nhánh này."

Người đàn ông:"......"

Cô tiếp viên vừa nhận được thông báo cũng rất sốc.

Hóa ra Cố ảnh đế còn có gia thế hiển hách như vậy?

Úc Đinh:...Đẹp trai vãi cả chưởng.

Cố Kinh Giới không nói gì, lại đeo bịt mắt vào.

Hoàn toàn coi người đàn ông kia như không khí.

Nhà họ Cố là một doanh nghiệp lớn, sở hữu một hãng hàng không chẳng là gì cả.

Chỉ là Cố Kinh Giới trước đây chưa từng sử dụng thế lực của gia tộc, huống chi là nói với người ngoài rằng mình là con nhà họ Cố.

Nhưng bây giờ--

Cố Kinh Giới ngẫm nghĩ tại sao ngay từ đầu anh không đi máy bay riêng.

Thê cho nên mới để Úc Đinh vô cớ chịu đựng những lời bất bình này mà chẳng được gì.

Chờ xuống máy bay.

Khi biết được sự việc này, các nhân viên do tổ chương trình cử đi đón máy bay đã nhanh chóng xin lỗi:

"Chúng tôi rất xin lỗi thầy Cố, tất cả là lỗi của chúng tôi, hay là để chúng tôi quay lại thuê một chiếc máy bay khác để anh và các khách mời khác đi nhé?"

"Không cần."

Máy bay tổ chương trình thuê chắc chắn không thoải mái bằng máy bay nhà mình.

Cố Kinh Giới nghĩ nghĩ, khó được lúc gọi điện cho ba mình: "Gần đây có máy bay nào rảnh không? Cho con mượn một cái."

Nhân viên công tác: "???"

Úc Đinh ngẩn ra.

Tim bỗng chốc chậm nửa nhịp.

Đóng phim thần tượng lãng mạn mấy năm rồi, hình như đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự rung động của nữ chính.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu vương: Đúng là người còn không bằng chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.