*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc quần trắng lấm lem bùn đất, chói lóa như một tên cặn bã vừa ngoại tình.
Ngay cả đôi giày đắt tiền cũng dơ hầy.
Cố Kinh Giới nhìn xuống, chỉ thấy con chó Husky dính đầy máu, toàn thân xám xịt nằm dưới chân mình.
Anh đá đá mấy cái nhưng không bỏ nó ra được, khẽ cau mày thật nhẹ.
Cố tình con Husky vết thương chồng chất hồn nhiên không hề hay biết, móng vuốt của nó vẫn bám chặt lấy anh không chịu buông ra.
Giống như một viên kẹo mạch nha đáng thương.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Cố Kinh Giới.
Cố Toa nhanh chóng lục lọi trong túi xách của mình khăn lau khử trùng, giọng điệu không khỏi trở nên hoảng loạn: "Anh... Anh đợi chút nhé."
Cô biết anh trai nhà mình có thói ở sạch nghiêm trọng.
Móng vuốt của con chó kia trông đầy bụi bẩn, chắc chắn bây giờ anh đang khó chịu lắm.
Đồng Vận Thi không rõ tình huống nói: "Cố tiên sinh, dường như con chó này rất thích anh."
Vẻ mặt Cố Kinh Giới lạnh lùng: "Thích này, không cần cũng chẳng sao."
Úc Đinh ngẩng đầu.
Nắm đấm cứng đấy.JPG
Đối thủ chết tiệt!
Nhưng hắn vẫn phải khiến đối phương hài lòng...... Ngẫm mà thấy đớn đau quá.
Úc Đinh cảm thấy mình có lẽ là nhân vật nam chính khốn khổ nhất trong lịch sử tiểu thuyết.
Cố Kinh Giới nhận lấy khăn ướt từ Cố Toa, cúi xuống muốn bẻ hai móng vuốt bẩn thỉu của con chó kia ra.
Nhưng hoàn toàn không bẻ ra được,
Husky nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đã bắt đầu mơ mơ màng màng.
Cố Kinh Giới trầm tư: Chẳng lẽ đây là ánh mắt trí tuệ trong truyền thuyết?
Một người một chó giằng co nhau mấy giây.
Cố Toa chạm vào Đồng Vận Thi nói: "Chị thật sự muốn nuôi con chó này sao?"
Đồng Vận Thi chần chờ một lát.
Cô nghĩ đến chân con chó này đều có mấy cục máu bầm, vừa nhìn đã biết là bị thương không nhẹ,
"Trong thôn không có phòng khám thú ý, vết thương của nó chắc phải đưa đến thành phố lớn để chữa, nhưng rất khó tìm được xe sẵn lòng đưa nó đi......" Cô cười khổ.
Cố Toa lập tức nói: "Em nhờ anh trai tôi đưa."
"Không không, như vậy thì thật sự phiền mọi người quá." Đồng Vận Thi xua tay.
Cố Toa: "Làm sao mà phiền? Không sao đâu, thật ra anh trai tôi cũng thích chó lắm, ảnh vẫn luôn muốn nuôi một con Golden, chỉ là do ảnh có thói ở sạch nên thôi."
Đồng Vận Thi còn định nói nữa.
Cố Kinh Giới đã không nhịn được nữa, duỗi chân ra nói:
"Tôi có thể đưa cô và con chó này vào thành phố, tiền thuốc men của nó tôi sẽ trả...... Nhưng, hai người có thể bê con chó này ra giúp tôi được không?"
Hai cô để ý đến tình trạng của anh rồi vội vàng bước đến giúp đã.
Tuy đang ở trong một ngôi làng trong thành phố nhưng vẫn phải cảnh giác.
Nếu như bị paparazzi chụp được cảnh tượng Cố Kinh Giới bị một con chó dơ hầy bám dính, 100% sẽ lên hot search.
Lúc này Úc Đinh đã sức cùng lực kiệt ngất đi.
Nhìn nó nhắm mắt rồi vẫn bám lấy Cố Kinh Giới chết cũng không buông, trong lòng Đồng Vận Thi không nhịn được cảm thán sức quyến rũ của ảnh đế đúng là lớn, đến cả một con chó cũng phải lòng.
Cố Kinh Giới cùng Cố Toa đưa cho ông nội Đồng thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và tiền an ủi, trò chuyện đôi ba câu rồi vội vàng chào tạm biệt rời đi.
Dù sao bên ngoài vẫn còn một con chó hôn mê bất tỉnh chờ bọn họ.
Đồng Vận Thi vốn định ôm còn Husky lên xe, ai ngờ ôm không nổi thì thôi còn xém nữa ngã.
Cô có chút xấu hổ: "Không ngờ nó nặng như vậy."
Cố Toa: "Để anh em ôm cho! Để ảnh ôm đi!"
Cho nên cuối cùng vẫn là Cố Kinh Giới bế con chó lên xe rồi lại bế nó xuống xem, tự mình ôm vào phòng khám thú y.
Bộ quần áo màu trắng tinh giờ nhuộm đầy vết bẩn.
Xe cũng phải đưa đi rửa sạch.
Cố Kinh Giới: Đây có lẽ là hậu quả của việc không xem ngày hoàng đạo khi ra ngoài.
-
Bác sĩ nói con chó cần phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
Tình trạng của Husky không nghiêm trọng, nhưng tổng chi phí cho việc cố định xương gãy bên trong, truyền tĩnh mạch, thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da và bổ sung dinh dưỡng tổng cộng hơn 5.000 nhân dân tệ.
Đồng Vận Thi vừa nghe thấy con số này liền sợ hãi, cũng nhận ra được nuôi chó không phải chuyện đơn giản như vậy.
Chó cưng không thể được nuôi như chó địa phương ở nông thôn chỉ với thức ăn thừa.
Mặc dù nhà họ Cố vừa bồi thường cho cô một khoản tiền lớn nhưng sau khi trả hết nợ thì cũng không còn lại bao nhiêu.
Trong lòng Đồng Vận Thi biết rõ rằng cô không thể nào chăm sóc tốt cho con Husky.
Nhưng phải tìm chủ nhân mới cho nó ở đâu ra đây.
Cô nhìn anh em nhà họ Cố trước mặt,
Thật ra Cố Toa rất thích con Husky này nhưng ở trong ký túc xá đại học nuôi chó không tiện.
"Nếu anh trai cô không có thói ở sạch, đồng ý nuôi nó thì tốt rồi." Đồng Vận Thi thở dài.
Cố Toa đồng ý gật đầu.
Cô luôn cảm thấy anh trai mình sống một mình trong căn nhà lớn như vậy quá trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo.
Cô quay đầu hỏi anh mình, thứ nhận được là sự tê dại da đầu.
Cố Kinh Giới lạnh lùng nói: "Đừng gây thêm chuyện cho anh nữa. Bình thường anh bận rộn như vậy lấy đâu ra thời gian nuôi chó?"
Cố Toa nói thầm: "Chỉ có mình anh bận đấy, em thấy mấy minh tinh khác ở nhà cũng nuôi mấy con chó, cùng lắm thì thuê bảo mẫu riêng thôi."
Cố Kinh Giới lạnh mặt: "Không đến phiên em lo lắng, cô Đồng không phải muốn nuôi nó sao?"
"Bình thường cô ấy ở đoàn phim cũng bận lắm, cảm thấy mình có thể không chăm sóc tốt cho nó. Dù sao chân con chó này còn bị gãy, chắc chắn phải chăm sóc cho tốt......" Cố Toa càng nói càng đúng lý hợp tình: "Dù sao thì trong khoảng thời gian này chẳng phải anh định nghỉ ngơi sao? Anh giúp người ta nuôi một tí thì có làm sao? Đợi lúc anh đi đóng phim thì đưa cho chỉ là được."
Cố Kinh Giới: "Không......" Chữ được còn chưa nói xong.
Cố Toa che lỗ tai: "Em mặc kệ đó! Nếu anh không giúp thì em sẽ tiết lộ bí mật của anh!"
Lần nào cô dùng chiêu này với anh trai mình cũng thành công.
Đồng Vận Thi đứng bên cạnh lặng lẽ vểnh tai hóng hớt.
Bí mật gì?
Cố Kinh Giới nhìn con Husky nằm trong lồng không nói một lời.
"Được." Cuối cùng vẫn phải đồng ý.
-
Buổi tối.
Úc Đinh mở mắt ra, nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mắt.
Trong đầu hắn vô thức hiện lên ba câu hỏi:
Tui là ai?
Tui đang ở đâu?
Mình biến về làm con người rồi sao??
Tiếng chó sủa xung quanh ồn ào như cái chợ.
Nhìn thấy dòng chữ "Thú y Mỗ Mỗ " được in trên chiếc áo blouse trắng, Úc Đinh liền hiểu.
Hắn vẫn đang còn trong ác mộng xuyên sách.
Phòng khám thú y này được bày trí rất cao cấp, ngay cả nhóm bác sĩ cũng mặc đồng phục thống nhất.
Nữ chính Đồng Vận Thi chắc chắn không đủ khả năng chi trả chi phí y tế ở đây.
Nội tâm Úc Đinh phức tạp.
Hiển nhiên là hắn được Cố Kinh Giới cứu.
Bác sĩ ngáp một cái nói: "Tiểu Quyên em làm nhanh lên đi, sắp được tan làm rồi."
"Được, em sắp xong rồi."
Cạch! Cạch ——
Úc Đinh nhìn thấy một chị gái đang đổ đầy thức ăn cho chó và mèo vào nhiều lồng khác nhau.
Đến lượt hắn, cô có chút kinh ngạc: "Tỉnh nhanh thế à?"
"Gâu!"
Úc Đinh duỗi thẳng tứ chi, cảm thấy eo không còn mỏi nữa, lưng cũng không còn đau nữa.
Ngay cả chân sau bên trái được quấn băng cũng có thể đi lại bình thường.
Mấy con chó đều có khả năng tự chữa lành mạnh như thế sao?
Lồng sắt được mở ra, cô gái nhét đầy bát thức ăn cho chó vào rồi sờ đầu chó của hắn:
"Ngoan nhé ~ bé con ăn nhiều một chút, trông em gầy quá."
Úc Đinh cúi đầu nhìn thân hình mũm mĩm của mình: "......"
Sau khi biến thành chó, khứu giác của hắn đã nhạy hơn rất nhiều, có thể ngửi được mùi thịt thoang thoảng tỏa ra từ bát thức ăn.
Tuy rằng bụng đã cồn cào vì đói, nhưng ——
Úc Đinh: Ông đây là người! Người hàng real!!
Hôm nay dẫu hắn có đói chết ở đây cũng sẽ không ăn một miếng thức ăn chó nào.
Ngay cả những con chó trong lồng sắt khác đang ốm yếu cũng sẽ miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Chị gái nhìn thấy Husky không ăn, liền lấy hai cây xúc xích ăn vặt cho thú cưng bỏ vào: "Ăn một chút đi, nếu không sẽ đói."
Những con chó ở các chuồng khác bỗng trở nên tức giận bất bình khi nhìn thấy điều này.
"Gâu gâu gâu!" Dựa vào cái gì nó có mà chúng tôi không có.
"Uông uông uông!" Giai cấp vô sản toàn thế giới vùng lên!
"Gấu uông uông." Vô tình bất công, chó con nhà người ta cũng muốn.
Úc Đinh không hiểu sao mà rùng mình.
Tiếng này...... E rằng không phải con chó nghiêm túc đâu.
Tiếng chó sủa gần như sập mái nhà. Chị gái vẫn bất động quay đầu lại nhét thêm cho con Husky miếng thịt vịt cực ngon lành, thiên vị trắng trợn công khai.
Chỉ là đối với lòng tốt này, Úc Đinh xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Khi đồng hồ trên tường điểm bảy giờ rưỡi, các nhân viên trong phòng khám thú cưng tan làm.
Đàn chó cũng dần dần bình tĩnh lại.
Úc Đinh nằm một lúc, vẫn cảm thấy đói không chịu được.
Hắn không phải loại người ngồi yên chờ chết,
Muốn ăn phải lăn vào bếp!
Úc Đinh suy tư một lúc, kế hoạch vượt ngục nhanh chóng hình thành trong đầu hắn.
Cửa bệnh viện thú cưng bị khóa, hắn không thể ra ngoài nhưng hắn vẫn cạy được chiếc khóa nhỏ trên chuồng chó.
Giữa cái nhìn sửng sốt của những con chó khác, cửa chuồng của hắn cọt kẹt mở ra.
Úc Đinh nhảy thẳng xuống, lần nữa đáp xuống mặt đất.
"......"
Những tin đồn vớ vẩn từ nhóm con chó đằng sau tự động bị chặn.
Úc Đinh biết rằng một nơi như thế này nhất định có camera nên hắn vội chạy tới và rút phích cắm điện ngay lập tức.
Sau đó hắn bước đi nhàn nhã, như thể đang tuần tra lãnh thổ tự tại đi dạo khắp nơi.
Phòng khám thú ý này khá rộng, có hai tầng,
Ngoài chó, còn có mèo, thỏ, rùa đen, cá vân vân và mây mây
Úc Đinh nhanh chóng phát hiện ra mình cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của các loài động vật khác. Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, dù sao điều đó cũng không giúp ích gì cho tình cảnh hiện tại của hắn.
Trong cuốn tiểu thuyết đó có viết rằng hắn là thú nhân, vậy chắc chắn khác với Husky bình thường.
Phải có cách nào đó để hắn trở lại thành con người một lần nữa.
Chỉ là hắn không biết "phương tiện" này là gì.
Nhắc mới nhớ... hắn thực sự không biết gì về phần cốt truyện của mình.
Lúc ấy chỉ lo coi chứng Cố Kinh Giới thảm đến nhường nào.
Úc Đinh bắt đầu thấy hận bản thân mình lúc trước sao không xem cuốn tiểu thuyết kia nhiều thêm.
Thà chết còn hơn. Ăn cơm trước đã.
Các tủ trên tầng hai của bệnh viện chứa đầy những thứ như thức ăn cho thú cưng, đồ hộp chó mèo và những thứ tương tự
Úc Đinh không có hứng thú với bữa tiệc trong mắt những thứ chó mèo này.
A!
Tìm được rồi.
Úc Đinh nhìn chằm chằm vào những gói đồ ăn nhẹ chưa mở, hai mắt ánh lên màu xanh lục.
Khoai tây chiên, Vượng Vượng Tiên Bối, bánh lòng đỏ trứng, chân gà ngâm ớt......
Những món ăn vặt mà ngày trước hắn không dám ăn vì chứa quá nhiều calo giờ tất cả đều được lấy ra và nhét vào bụng hắn.
Úc Đinh ăn no xong liền cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ rõ phải dọn sạch hiện trường phạm tội.
Hắn xách túi đồ ăn nhẹ vào bồn cầu, xã nước bồn cầu, tiêu hủy mọi dấu vết trên thi thể.
May mà Husky người cao chân dài nên việc nhấn nút xả nước bồn cầu không thành vấn đề.
...... Từ đã, hắn mà còn may mắn sao?
Sau khi làm xong tất cả, Úc Đinh nhảy về lồng.
Hắn ngậm dây thép kéo khóa lồng lại, lúc này mới thiếp đi.
-
Bên kia.
Cố Kinh Giới nửa đêm ngủ không yên, anh bật đèn ngủ đầu giường, cầm điện thoại gõ mấy chữ vào thanh tìm kiếm:
Làm thế nào để nuôi một con Husky?
Chú thích:Vượng Vượng Tiền Bối
Bánh lòng đỏ trứng
Chân gà ngâm ớt