[Nếu ánh mắt có thể giết chết một người thì Dư Cao Phi bây giờ đã bị trăm ngàn nhát chém rồi]
Cố Kinh Giới: "Tôi?"
Dư Cao Phi mỉm cười nói: "Cậu là thần tượng của tôi."
Cố Kinh Giới dừng một chút, "Thêm một điều kiện nữa, ngoại trừ thần tượng."
Nói xong anh chạm vào đầu con chó bên cạnh như muốn an ủi.
Cái đuôi rũ xuống của Úc Đinh dựng lên.
[ Lại nữa rồi!! ]
[ Đáng giận! Thầy Cố không lúc nào là không rải kẹo cả!]
[Husky×Cố Kinh Giới yyds]
Dư Cao Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Úc Đinh."
Thời điểm này nếu nói tên người khác giới là chết.
Dư Cao Phi chỉ có thể kể tên những người đồng đội cũ của mình.
Anh ta và Úc Đinh từng nổi tiếng là có mối quan hệ tốt nhất trong nhóm, dưới sự sắp xếp của công ty, họ thường cố tình tỏ ra thân mật trước màn ảnh nên cũng có một lượng lớn CP chân chính.
Nhưng bây giờ, cho dù có đu cũng chỉ có thể cảm nhận được cái kết BE mà số phận đã định sẵn.
[A, thế mà có thể nghe thấy tên Úc Đinh ở đây.]
[Khi nào mới có thể tìm được ảnh đây? Huhuhu]
Qua ống kính.
Chỉ có một số khán giả xem live bằng kính lúp mới nhận thấy Cố Kinh Giới có phản ứng kỳ lạ khi nghe đến cái tên này.
Đôi bàn tay giấu dưới dần dần siết chặt thành nắm đấm.
Mấy năm nay Úc Đinh không hề hay biết, Cố Kinh Giới vẫn âm thầm chú ý đến hắn.
Dù chuyện nhỏ như một cuộc phỏng vấn, buổi phát sóng trực tiếp cùng đồng đội hay chuyện lớn như mọi công việc, anh đều không bỏ lỡ.
Vì vậy Cố Kinh Giới cũng có thể phát hiện rõ ràng bầu không khí mơ hồ do Úc Đinh và Dư Cao Phi cố tình tạo ra trong các buổi phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên, cả hai đều được công nhận là thẳng nam nên người hâm mộ chỉ lén đu chứ không ai coi là thật.
Cố Kinh Giới lúc đó cũng không quá ghen tị.
Bản thân anh từng là thần tượng của nhóm nhạc nam nên đương nhiên biết đây là công việc do công ty sắp xếp.
Cố Kinh Giới không thể miêu tả cụ thể tâm tình của mình lúc này, chỉ có thể nghe được mình đang hỏi: "Cậu có thích cậu ấy không?"
Dư Cao Phi không chút do dự, cười hì hì nói: "Đương nhiên, Úc Đinh của chúng tôi ưu tú như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ lốp."
Úc Đinh: "..."
Lại tới nữa.
Cảm giác vi diệu khi nghe thấy đồng đội của mình khen ngợi mình.
[Emmmmm]
[Sao mà đột nhiên cảm thấy đại ca này có chút dầu mỡ? ]
[Nhìn là thấy có vẻ giống trai thẳng nên bỏ đi]
[Đu bất động.]
Lúc Dư Cao Phi muốn tiếp tục tổ chức vòng tiếp theo, Cố Kinh Giới xoay người, nhéo sống mũi, như mệt mỏi nói: "Tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi trước."
Ở đây Cố Kinh Giới là người có địa vị lớn nhất.
Bởi vì anh nói muốn nghỉ ngơi, hai người còn lại cười nói: "Ừm ừm, thầy Cố, cậu nghỉ ngơi đi, vừa lúc chúng tôi cũng muốn ngắm cảnh."
[ Đừng]
[Tôi vẫn muốn nghe sự thật]
Những người xem buổi phát sóng trực tiếp vô cùng phẫn nộ.
Ngay khi vừa bốc cháy đã bị chèn ép.
Tuy nhiên, một số fans CP Úc Kinh Hương chu đáo cho biết: [Thầy Cố ghen có đúng không? Vừa nghe thấy Dư Cao Phi nói thích Úc Đinh liền lạnh mặt, có vẻ anh không vui lắm]
[ Thật phiền, thế giới này bị chiếm giữ bởi những kẻ hâm mộ CP ngu ngốc sao?]
[Có nói bao nhiêu lần tôi cũng không nghe. Cố Kinh Giới và Úc Đinh là đối thủ của nhau! Đối thủ!! Đừng tự ảo tưởng nữa, cảm ơn]
Fan CP đó còn muốn nói gì nữa.
[Câm miệng! ]
[Nếu Cố Kinh Giới thật sự thích Úc Đinh như lời cậu nói, tôi sẽ chặt đầu mình đem cho cậu đá.]
...
Một giờ sau, xe bảo mẫu đã tới biệt thự ven biển.
Khách mời xách hành lý bước vào, khen ngợi tổ chương trình lần này đúng là hào phóng.
Nhà bếp công cộng ở tầng một được sắp xếp một đầu bếp Michelin để cung cấp ba bữa ăn một ngày.
Mỗi phòng đều hướng ra biển và có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ rất đẹp. Nếu mặt trời mọc hay lặn, có thể tưởng tượng nó sẽ đẹp như thế nào.
Điều đáng tiếc duy nhất là ngoại trừ nhà vệ sinh, mọi thứ trong phòng đều được trang bị hệ thống giám sát 360 độ.
Úc Đinh thở dài.
Điều này có nghĩa là hắn không thể lướt mạng ngoại trừ trong phòng tắm trong quá trình quay phim.
Cố Kinh Giới đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Úc Đinh bước đến bên giường, nhìn ra biển phía xa.
Làn nước trong xanh cuồn cuộn trải dài ngút tầm mắt.
Tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên rõ ràng.
Thời tiết ở Nam Thành nóng bức, nhiệt độ cao nhất lên tới 30 độ.
Cố Kinh Giới thay áo dài tay quần dài đi ra ngoài, Úc Đinh nhìn mà thấy nóng dùm.
Nhưng bản thân hắn đã nóng sẵn.
Mặc bộ lông chống tuyết từ Siberia, Úc Đinh chỉ có thể không ngừng le lưỡi.
Sau khi ổn định chỗ ở trong phòng ngủ, một giờ sau các khách mời tập trung ở tầng dưới.
Về cơ bản mọi người đều thay quần short ngắn tay. Dư Cao Phi cũng mặc một chiếc áo sơ mi in họa tiết rất quyến rũ với quần đi biển, trực tiếp đi đôi dép xỏ ngón hai góc.
Sau bữa trưa, đạo diễn lấy ra một tấm thẻ và thông báo nhiệm vụ hôm nay: "Đi mua sắm! Một người và một chó sẽ nhận được số tiền tài trợ ban đầu là 10 tệ và cần mua ba mặt hàng khác nhau liên quan đến dứa tại khu chợ ven biển lớn nhất Nam Thành. Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng thức đồ uống mát lạnh."
Khách mời: Ban đầu họ tưởng đến đây để thư giãn trong kỳ nghỉ, nhưng bây giờ có vẻ như họ đã nghĩ chuyện đó quá đơn giản rồi.
Vì tổ chương trình đã trả phí quảng cáo cao ngất trời nên họ sẽ cố gắng hết sức để vắt khô bọn họ.
Tạ Lam Thúy giơ tay: "Đạo diễn, mười tệ không thể mua ba món được phải không?"
Cô đã từng đến Nam Thành trước đây, biết giá cả địa phương nực cười đến mức nào. Một chiếc áo phông bình thường có thể được bán với giá hàng trăm. Khách du lịch đến chợ mua sắm cũng giống như con lợn chờ bị làm thịt.
Đạo diễn gật đầu nói: "Tất nhiên rồi. Vậy nên mọi người phải tìm cách kiếm số tiền còn lại, có thể biểu diễn đường phố, mặc cả với người bán hàng... miễn là không vi phạm pháp luật đều được."
Dưới cái nắng chiều thiêu đốt, khách mời ra ngoài đầy chán nản.
Khi xe đến nơi, mọi người đều mệt mỏi xuống xe. Bảy người và bảy chó đi về phía chợ với đội quay phim theo sau.
Bởi vì họ đã chào trước nên tuy gây náo loạn khu chợ nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được và không gây ra cảnh người qua đường vây quanh quá mức.
Tạ Lan Thúy dẫn Borde Collie đi đến một góc chợ.
Cô quen cửa quen nẻo tìm được một quầy hàng, thích thú với chiếc vòng cổ hình quả dứa, cố gắng mặc cả với người bán.
Người bán hàng rong không thèm ngẩng đầu lên: "Một trăm lẻ hai tệ."
Tạ Lam Thúy cẩn thận nói: "Ông chủ, anh có biết tôi không?"
"Cô là ai?" Người bán hàng rong nhìn chằm chằm cô một hồi, lẩm bẩm: "Cũng có chút quen mắt."
Tạ Lam Thúy mỉm cười ngọt ngào: "Tôi là khách quen cũ, có thể rẻ hơn được không?"
Có lẽ là do hiệu ứng mỹ nữ, người bán hàng rong nhả ra nói: "Cô tính trả bao nhiêu?"
Tạ Lam Thuy giơ năm ngón tay trắng nõn.
Người bán hàng rong nhìn tổ quay phim sau lưng cô, "50? Được thôi, cô gái như cô chân thành muốn 50 không phải không được."
Tạ Lam Thúy ngượng ngùng nói: "Là năm tệ."
"Cút!" Người bán hàng rong hùng hổ, "Mấy người thật sự đến đây để chơi tôi phải không?"
......
Là người đầu tiên bị từ chối, Tạ Lam Thủy đau khổ vô cùng.
Các vị khách khác cũng không khá hơn là bao.
Mặc cả rõ ràng là không thể rồi. Chỉ là mấy thứ đáng mấy đồng thôi, nhưng người bán hàng khôn khéo đều không muốn bán cho bọn họ.
Đương nhiên cũng có khả năng là do tổ chương trình ở đằng sau phá.
Dư Cao Phi xuất thân từ nhóm nhạc nam nên quyết định dứt khoát mượn một cái loa để bán nghệ đường phố.
Chắc là do người trẻ tuổi da mặt mỏng, một mình anh ta có chút ngại nên đã để ý đến Cố Kinh Giới cũng từng là thành viên của nhóm nhạc nam.
Dư Cao Phi xoa xoa tay, hỏi: "Thầy Cố, hay là cậu nhảy trên đường với tôi đi? Hai chúng ta lợi hại như vậy, chắc chắn có thể kiếm không ít tiền."
Úc Đinh hận không thể khâu miệng anh ta lại.
Trời nóng như vậy, để Cố Kinh Giới là người vốn đã có bệnh tim nhảy trên đường phố, có chắc là không phải mưu sát không?
Cố Kinh Giới nghe vậy có chút chần chờ.
Bán nghệ đúng thật là con đường tắt nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ khi ATZY giải tán, anh chưa từng lên sân khấu bao giờ.
Bởi vì tình trạng bệnh trở lên tồi tệ nên đã rất lâu không nhảy.
Cố Kinh Giới không chắc mình có nhảy được không.
Chủ yếu là không muốn xấu mặt trước mặt Úc Đinh, khụ khụ.
Anh nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Tôi đã lâu lắm rồi không nhảy, chắc là không theo kịp mấy người trẻ đâu."
Dư Cao Phi:? Tôi nhớ là cậu bằng tuổi tôi mà.
Bị từ chối cũng không có cách nào.
Các khách mời khác cũng không biết nhảy, Dư Cao Phi chỉ có thể mang theo Bichon Frise, căng da đầu nhảy.
Anh ta chọn một bài kinh điển nhất của nhóm FIVE ASTEROID, nhanh chóng vặn vẹo cơ thể theo nhịp.
Từng là dancer, Dư Cao Phi nhảy rất giỏi và một số động tác vặn hông của anh ta gợi cảm đến mức có thể khiến người hâm mộ chảy máu mũi.
Nhưng đây là chợ du lịch Nam Thành.
Mấy bác gái đi ngang qua bóp mũi, nghị luận sôi nổi: "Cậu trai này bị sao thế?"
"Ban ngày ban mặt, đồi phong bại tục!"
Dư Cao Phi: "......"
Úc Đinh xem không nổi.
Hắn ngẩng đầu rầm rì vài tiếng.
Cố Kinh Giới có chút ngoài ý muốn, "Cậu muốn đi hả?"
Úc Đinh: "Gâu!"
Để sớm hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì đồng đội ngu ngốc của hắn kia.
Cố Kinh Giới gật đầu.
Dù sao Husky ở trong mắt người ngoài đã từng đi học đại học, hát cũng đã từng hát, nhảy thì có làm sao.
Được cho phép, Úc Đinh duỗi thẳng đuôi, lao thẳng về phía đối diện.
Dư Cao Phi nhìn thấy nó còn rất kinh ngạc, "Đinh Đinh sao em tới đây......"