Vất vả lắm mới băng qua được khu chuồng ngựa, khi vừa bước vào trung tâm đông lạnh ấy, Tiết Linh lại một lần nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Cô từng than thở rằng phòng thí nghiệm 8027 ở vùng hoang mạc chẳng hề giống một phòng thí nghiệm công nghệ cao thần bí như trong tưởng tượng. Nhưng giờ thì gặp rồi, đúng chuẩn là kiểu đó.
Không gian mang đậm phong cách tối giản lạnh lùng, chủ đạo là hai màu trắng và bạc, khắp nơi là máy móc, khoá mật mã nhận diện bằng võng mạc, từng lớp cửa an ninh nối tiếp nhau, và cả những phòng đông lạnh cực kỳ mang màu sắc viễn tưởng.
Những người sống đang bị đặt trong khoang đông lạnh kia, nhìn còn giống xác c.h.ế.t hơn cả hai con zombie biến dị trông kỳ dị bên ngoài.
Chưa hết, vừa quay đầu, lại thấy một cảnh tượng càng giống phim khoa học viễn tưởng hơn — các nhà nghiên cứu ở đây đặt đủ loại zombie và động vật đột biến trong phòng thí nghiệm làm tiêu bản.
Còn có mấy mẫu vật đang ngâm trong dung dịch lạ.
Tiết Linh lúc này đi tới đi lui nhìn ngó khắp nơi như kiểu lần đầu vào nhà giàu, trong khi Văn Cửu Tắc - người đã từng dọn dẹp vô số phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu, hoàn toàn không bị tác động, bắt đầu kiểm kê và thu dọn những thứ quan trọng ở đây.
Anh cầm lên tài liệu kỹ thuật cốt lõi về công nghệ đông lạnh, bắt đầu đọc ngay tại chỗ.
Anh đến thành phố Tế Châu lần này, mục tiêu chính là vì thứ đó.
Chính nhờ công nghệ đông lạnh này, Tiết Linh mới có thể kéo dài sinh mạng của mình, chờ đến một ngày trong tương lai có cơ hội được cứu chữa.
Văn Y vẫn luôn nói rằng anh chỉ là một tên thô lỗ chẳng hiểu gì, ngoài biết uy h.i.ế.p người khác ra thì chẳng có năng lực gì nổi bật, nhưng suốt hơn một năm nay, Văn Cửu Tắc đã cố gắng học hỏi và tìm hiểu ngày càng nhiều.
Tất cả những loại thuốc mà Văn Y tiêm cho Tiết Linh, các thí nghiệm cô ta thực hiện, từng bản báo cáo được gửi đi - từng đêm không ngủ, anh đều âm thầm nghiên cứu tất cả, cố gắng hiểu rõ.
Dường như chỉ cần hiểu thấu, anh sẽ tìm được khả năng giúp Tiết Linh hồi phục.
Anh lật từng tài liệu, đọc những dữ liệu và ghi chép liên quan đến công nghệ đông lạnh, cố gắng phân tích, xác định xem liệu nó có thật sự đạt được hiệu quả mà anh mong đợi.
Nhưng đây lại là một lĩnh vực hoàn toàn mới với anh, đọc vào thì hiểu được chút ít, nhưng chưa thật sự thấu đáo. Điều duy nhất anh hiểu rõ là: công nghệ đông lạnh này, không hoàn toàn an toàn như anh tưởng.
Trong tay anh là một bản báo cáo thất bại về một ca đông lạnh - người bị đông lạnh không thể đánh thức được.
Anh luôn một mực muốn dùng công nghệ này để giữ Tiết Linh ở trạng thái hiện tại, dù chỉ là đánh cược vào một cơ hội rất nhỏ.
Tiết Linh đi lại, thấy anh đang chăm chú nghiên cứu tài liệu, hơi do dự một chút rồi hỏi:
“Anh đang học à? Ngay tại chỗ luôn?”
Cô nhớ rất rõ, hồi trước để anh đi lấy tài liệu ở phòng thí nghiệm, đến cả hướng dẫn sử dụng mà Văn Y viết cho cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn. Giờ thì tự giác học hỏi rồi?
Cảm giác như đang bị một học sinh giỏi đè điểm, Tiết Linh cũng vội vàng cầm lấy một bản báo cáo, bắt đầu xem theo.
Xem được vài trang đã thấy đầu óc quay cuồng, thậm chí còn cảm thấy đói hơn, may mà không có ai ở gần, cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lúc ấy, Văn Cửu Tắc đột nhiên hỏi:
“Tôi muốn em dùng công nghệ đông lạnh này để giữ lại sự sống hiện tại, chờ đến một ngày nào đó có thể được đánh thức… Em có sợ không?”
Tiết Linh không trực tiếp trả lời có sợ hay không. Cô chậm rãi nhập từng từ:
“Trước đây em từng nghĩ, những quyết định mà em đưa ra cho anh, kết quả đều không tốt. Nhưng hiện tại em vẫn muốn lại một lần nữa quyết định thay anh.”
“Văn Cửu Tắc, anh cùng em, đi đông lạnh nhé?”
Căn cứ phía Bắc lần lượt cử ba đợt nhân lực đến thành phố Tế Châu, thậm chí còn dốc sức mở thêm một tuyến đường sắt nối liền tới Tế Châu. Cuối cùng, họ đã tiếp quản căn cứ Tân Tế Châu một cách khá hoà bình.
Còn chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa hai bên, Tiết Linh không rõ, cô và Văn Cửu Tắc không tham gia, chỉ nghe nói là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự đoán.
Có lẽ cũng nhờ “lời đe doạ” trước đó của cô.
Thời gian này, hai người họ đều bận bịu với công việc liên quan đến trung tâm đông lạnh.
Sau khi căn cứ phía Bắc xem qua toàn bộ dữ liệu được chuyển ra từ trung tâm, họ rất nhanh chóng quyết định phải dọn toàn bộ trung tâm đông lạnh này về căn cứ phía Bắc.
Đồng thời, không cho phép căn cứ Tế Châu tiếp tục đông lạnh người sống.
Bởi vì sau khi nhóm nghiên cứu của căn cứ phía Bắc - những chuyên gia hàng đầu nghiên cứu xong kỹ thuật lõi của trung tâm và hơn trăm báo cáo về việc đông lạnh người sống, họ kết luận rằng: chuyện đông lạnh người sống thành công chỉ là lời nói dối.
Cho dù là người khoẻ mạnh hay người bệnh tật, sau khi đông lạnh, tỷ lệ c.h.ế.t trong lúc đánh thức lại cực kỳ cao.
Đặc biệt là với những trường hợp đã bị đông lạnh hơn ba năm - gần như toàn bộ đều c.h.ế.t não.
Chủ nhân trung tâm vì muốn tiếp tục lôi kéo đầu tư từ các nhà giàu, đã làm giả các thiết bị theo dõi, tạo ra một ảo tượng rằng những người bị đông lạnh vẫn còn sống.
Nhưng thứ họ vô tình làm đúng, chính là: công nghệ đông lạnh này, thật sự có tác dụng đối với người nhiễm virus zombie.
Trong môi trường nhiệt độ cực thấp, virus zombie không những không tiếp tục phá hoại cơ thể, mà còn tạm thời giữ cho người nhiễm sống sót, virus co lại, trú ngụ trong vùng não bộ, ngừng hoạt động, đồng thời bảo vệ “tổ” của chúng.
Nguồn năng lượng mà virus zombie cung cấp liên tục, kết hợp với công nghệ đông lạnh này, thật sự có thể khiến thời gian của người nhiễm dừng lại.
Phát hiện này đủ để căn cứ phía Bắc coi trọng công nghệ đó gấp đôi.
Ở căn cứ phía Bắc, số chiến sĩ bị nhiễm virus zombie quá nhiều, mỗi giờ mỗi phút đều có người đang mạo hiểm thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm.
Virus zombie đối với họ, đến hiện tại vẫn là dấu chấm hết.
Giờ đây với công nghệ đông lạnh, họ có thêm một hy vọng sống sót.
Chỉ cần có thể kịp thời đưa người nhiễm vào trạng thái đông lạnh trước khi hoàn toàn bị zombie hoá, tương lai có thể sẽ đợi được một loại thuốc mới, giúp họ được cứu sống.
Trong thời gian căn cứ phía Bắc khẩn trương xây dựng trung tâm đông lạnh, Tiết Linh đã tiêm mũi thuốc thứ mười.
Văn Cửu Tắc cuối cùng cũng đồng ý, sẽ cùng cô tiến vào trạng thái đông lạnh.
“Ý hai người là… sẽ nắm tay nhau, cùng nằm vào khoang đông lạnh sao?”
Văn Y vừa kết thúc một cuộc họp nghiên cứu, đã bị cặp đôi trẻ chặn lại ngoài cửa, nghe họ trình bày kế hoạch "ngủ đông".
Sau đó, cô ta lặng người mất vài giây, rồi nói:
“Lần cuối tôi thấy cảnh tượng giống như kiểu muốn c.h.ế.t cùng nhau này… chắc là trong truyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, hai người hoá bướm ấy.”
Tiết Linh hơi lúng túng.
Văn Cửu Tắc thì đang nghịch chiếc tay nắm cửa vừa tháo từ phòng cô ta ra, hoàn toàn không phản ứng gì với lời châm chọc đó.
“Được thôi, nếu hai người đã quyết.” Văn Y bóp trán: “Mai tôi sẽ gửi đơn xin phê duyệt giúp.”
Tiết Linh lập tức rút ra tờ đơn đã chuẩn bị từ trước: “Mẫu đơn đã điền đúng hết rồi, nếu cần sửa gì thì bản điện tử tôi cũng có.”