Viện nghiên cứu số Một khu Bắc Phong vừa nhận được bản báo cáo xét nghiệm mà bác sĩ Giản gửi đến đã lập tức phái phi thuyền tới đón người.
Không ai biết họ đã kích động đến nhường nào, kể từ sau báo cáo số 002 mười năm trước, đây là lần đầu tiên họ lại thấy loại virus biến dị đặc biệt đó, thứ trước giờ chỉ từng xuất hiện trên người 002!
Chẳng lẽ, cô cũng là một người mang virus sống sót từ buổi đầu tận thế sao?
Quãng thời gian này, ký ức của “Tiếu Tiếu” vẫn chưa rõ ràng. Cô chỉ biết dường như mình lại bị đưa đến một nơi khác.
Nơi mới rất rộng, có nhiều người vây quanh cô hơn.
Tại đây, cô tiến hành một vòng điều trị phục sinh, đầu óc cuối cùng cũng dần trở nên tỉnh táo, có thể tư duy trọn vẹn, trong trí não trống rỗng cũng bắt đầu hiện lên nhiều hồi ức.
Cô nhớ về thời thơ ấu, những ngày sống ở nhà cậu, hiếm khi được gặp mẹ.
Cô nhớ về quãng thời gian đi học.
Cô nhớ mình từng gặp Văn Cửu Tắc.
Cô nhớ tới ngày tận thế kéo đến, bản thân biến thành zombie.
Rồi cô và Văn Cửu Tắc gặp lại, lại gặp mẹ, trải qua mùa đông tại một ngôi làng nào đó, sau đó là căn cứ Bắc Chính…
“Tiếu Tiếu, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Lần điều trị phục sinh này giúp phục hồi rất nhiều chức năng cơ thể đấy. Có muốn thử đi lại không?” Một người bên cạnh hỏi cô.
“…” Tiết Linh ngồi dậy khỏi giường điều trị, chân khẽ đặt xuống mặt đất.
Hai người mặc áo blouse trắng bên cạnh mỉm cười khích lệ: “Tiếu Tiếu rất giỏi, hồi phục rất tốt.”
Nghe mấy tiếng “Tiếu Tiếu” ấy, Tiết Linh thoáng trầm ngâm.
Đúng rồi… cô nhớ ra rồi, hình như mình không phải tên Tiếu Tiếu.
“Tôi, phục sinh, buồng đông lạnh…” Tiết Linh cố gắng tổ chức ngôn từ.
“Giống tôi, những buồng đông lạnh khác, sao rồi?”
Họ hiểu được câu hỏi của cô: “Ý cô là hỏi những buồng đông lạnh được phát hiện cùng lô với cô, hiện giờ thế nào đúng không?”
“Buồng đông lạnh của cô được phát hiện tại khu Tĩnh Hải, chúng tôi đã liên hệ với nhóm nghiên cứu bên đó. Họ nói những buồng đông lạnh khác cùng lô với cô đều đã không còn khả năng tỉnh lại nữa rồi.”
Tiết Linh ngồi im lặng giữa căn phòng xa lạ, nhìn xung quanh, tay khô cằn khẽ siết lấy cánh tay kia.
“Văn Cửu Tắc…” Cô vô thức thốt ra cái tên ấy.
Một cơn trống rỗng len lỏi, cảm xúc đau buồn muộn màng bắt đầu dâng lên trong lòng cô.
Bên cạnh chợt có người nghi hoặc: “Vừa rồi cô ấy nói là ‘Văn Cửu Tắc’ sao?”
“Là Văn Cửu Tắc đó sao?”
“Không thể nào, họ quen nhau thật ư? Đúng là cùng thời sao?!”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi so sánh cả nghìn bộ dữ liệu rồi, chỉ có hai người họ là giống nhau đến mức kỳ lạ, khác hoàn toàn với tất cả các mẫu còn lại! Nhất định có liên hệ gì đó!”
Sự đau thương trong lòng Tiết Linh bị những tiếng hô hào kích động xung quanh cắt ngang.
Sao ai nấy đều biết Văn Cửu Tắc vậy?
“Tiếu Tiếu, cô nhớ lại được chưa, tên thật của cô là gì?” Một người đàn ông trung niên giọng run rẩy hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
Tiết Linh ngả người ra sau, đáp khẽ: “Tiết Linh… Linh như chuông bạc…”
Còn chưa nói dứt câu, người xung quanh đã bắt đầu reo hò, bật khóc vì vui sướng, ôm lấy nhau như vừa vượt qua đại nạn.
Có người che miệng, nghẹn ngào thốt: “Trời ơi! Cô chính là Tiết Linh!”
“Là Tiết Linh kia kìa!”
“Chúng tôi tìm được cô rồi!”
“Tốt quá rồi! Chúng ta hết khổ rồi!”
“Không còn phải nghỉ lễ là bị bắt tới khu phế tích đào di tích nữa rồi!”
“Mười năm đấy! Mỗi năm tôi đều phải bị ép thu thập dữ liệu buồng đông lạnh, vốn chẳng phải việc của tôi!”
“Đi khắp bảy đại khu lật tung từng buồng đông lạnh cũng chẳng phải việc của tôi đâu!”
Tiết Linh bối rối dịch người: “Hả?”
“Các người… quen Văn Cửu Tắc?”
Căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, sau đó một người đàn ông trung niên đưa tay gãi cái đầu hói giữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quen! Đương nhiên là quen! Ai trong chúng tôi chẳng quen anh ta!”
Một người khác lau nước mắt đỏ hoe vì xúc động: “Anh ta hành hạ tôi mấy năm nay, tôi thà quên bạn gái còn hơn quên anh ta!”
Tiết Linh: “…”
Từ năm 3357, khi viện nghiên cứu số Một khu Bắc Phong đánh thức Văn Cửu Tắc trong buồng đông lạnh số 002, chuỗi ngày khổ sở của họ chính thức bắt đầu.
Trước khi tìm hiểu rõ ràng về người anh hùng từng hoàn thành nhiều nhiệm vụ lớn, được truy phong là liệt sĩ trong sử sách, họ đã kịp nếm trải bản chất… rắc rối và điên rồ của anh.
Người đàn ông ấy, kẻ đã ngủ ba thế kỷ, vừa mở mắt đã vô cùng cảnh giác và không tin bất kỳ ai. Dù không nhớ được gì cũng nhất mực kháng cự việc điều trị.
Mãi mới hoàn thành được vòng phục sinh đầu tiên, ký ức dần hồi phục. Ai cũng tưởng tình hình sẽ tốt lên, nào ngờ lại càng tệ hơn.
Sau khoảng thời gian im lặng ban đầu, anh bắt đầu hỏi rất nhiều câu:
Giờ là năm nào, nơi này là đâu, bọn họ là ai… và quan trọng nhất: người lẽ ra phải ở cạnh anh, Tiết Linh, buồng đông lạnh số 001 đang ở đâu?
“Tiết Linh đâu rồi.” Đó là câu anh nói nhiều nhất về sau.
Lúc ấy, cả viện nghiên cứu còn đang chìm trong phấn khích vì đã khai quật được một người mang virus biến dị đặc biệt thời kỳ đầu tận thế, còn chưa kịp nghiên cứu kỹ lưỡng thì ác mộng đã bắt đầu.
Họ đã vô số lần nói với Văn Cửu Tắc rằng buồng đông lạnh của anh được khai quật tại một di tích đã được khám nghiệm nhiều lần, không tìm thấy thêm buồng nào khác.
Nhưng anh không tin. Đến vòng phục sinh thứ hai cũng không chịu làm, mà trực tiếp trốn khỏi viện nghiên cứu.
Họ bố trí người gác cả cửa phòng lẫn cổng viện, vậy mà chẳng ai hiểu anh trốn được kiểu gì.
Nếu không vì ngoại hình khi đó quá dọa người, khó mà giấu diếm, với hệ thống giám sát dày đặc của khu Bắc Phong, chắc anh đã thật sự thoát rồi.
Để an ủi, họ đích thân dẫn người đến xem di tích đó, nhưng chẳng giúp được gì.
Anh thậm chí còn đòi xem tất cả buồng đông lạnh khai quật cùng lô, kể cả những cái đã xác định không thể tỉnh lại, đã bị xử lý tiêu hủy, anh cũng phải tận mắt xem.