Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 153: Chương 153



"Nhiệm vụ gần xong rồi, chúng ta nên quay về thôi... Khoan đã, Văn Cửu Tắc đâu?"

Hai người đang chơi bài ngẩng đầu lên: "Anh ta còn có thể đi đâu? Tất nhiên là lại lượn quanh xem gần đây có phòng thí nghiệm nào bị giấu kỹ hay còn sót lại buồng đông lạnh nào chưa phát hiện ra."

"Anh ta đúng là cứng đầu, tìm lâu như vậy rồi vẫn không chịu từ bỏ."

"... Ai đi gọi cậu ta đi, chúng ta phải rút quân rồi." Đội trưởng nói.

"Tôi không đi đâu, ai mà dám động vào anh ta lúc này, lỡ đâu lại không tìm được gì, đang nổi điên thì sao? Lần trước tôi thấy anh ta một cú đá đạp cho cả cái buồng đông lạnh nát bét, đáng sợ thật sự, đúng là người đàn ông có thể đá gãy xương sống zombie biến dị bằng một cú đạp."

"Anh Văn nhà tôi làm gì dữ vậy chứ, cùng lắm là túm anh lên ném đi thôi, c.h.ế.t thì chắc không c.h.ế.t đâu."

"Thế thì cậu đi đi."

"Không đi! Anh Văn không đánh người thì thôi, cái dáng mặt không biểu cảm, im lặng lầm lì của ảnh mới thật sự dọa người ấy!"

Đang cãi nhau, ở khúc quanh phía trước đống đổ nát có một người đi ra.

Dáng người cao lớn, mang theo vũ khí, hai tay trống không, lạnh lùng bước ngang qua đám đồng đội đột ngột im lặng, dứt khoát leo lên chiếc phi cơ đang đỗ ở bãi đất trống.

"Xem ra vẫn chưa tìm được." Có người thì thào.

Cả đám lần lượt đứng dậy, hai người đang nướng thịt miễn cưỡng vứt miếng thịt chưa chín, người chơi bài cũng quăng luôn bộ bài, im lặng bước lên phi cơ.

Nếu để “ông trùm đội” đợi quá lâu, anh thật sự sẽ một mình cất cánh đi mất.

Sau mỗi lần làm nhiệm vụ, đoạn đường quay về luôn là khoảng lặng nặng nề nhất. Ngay cả hai cậu lính trẻ hay nói nhất cũng im bặt.

Cuối cùng, người điều khiển phi cơ là đội trưởng hắng giọng một cái, hỏi: "Văn Cửu Tắc, cậu vẫn như mọi lần, về thẳng viện nghiên cứu đúng không?"

Từ góc tối phía sau vọng ra một tiếng "ừ" lạnh lẽo và trầm khàn.

Cậu em nhỏ nhất đội là Tiểu Đông thì thào: "Anh Văn, để em mang vũ khí về kho cho nhé."

Người phía sau không trả lời, chỉ dùng chân đẩy bộ vũ khí tới trước.

Tiểu Đường vội vàng nhặt lên, đặt cẩn thận bên cạnh.

Tiểu Đường là người được giải đông gần đây nhất trong đội, cũng là người kính trọng Văn Cửu Tắc nhất, vì chính anh là người đã tìm thấy cậu trong một buồng đông lạnh mục nát giữa tàn tích đổ nát.

Nếu không nhờ Văn Cửu Tắc, có lẽ cậu đã phải nằm ngủ thêm mấy trăm năm nữa.

Những năm qua, anh đã tự mình tìm kiếm và cứu được không ít người từ các buồng đông lạnh, gửi họ tới viện nghiên cứu điều trị.

Chỉ là… người anh muốn tìm nhất, mãi vẫn không thấy đâu.

Phi cơ của đội dị thường được phép bay thẳng qua kiểm soát không lưu, tiến vào khu cư trú. Khi tới không phận phía trên viện nghiên cứu số Một khu Bắc Phong, phi cơ bắt đầu hạ độ cao.

Khi chạm tới độ cao thích hợp, Văn Cửu Tắc đứng dậy, mở cửa, nhảy xuống.

Phi cơ lượn một vòng rồi nhanh chóng rời đi.

 

Trên người anh không mang theo gì, bộ đồ vẫn còn dính đầy tro bụi và vết bẩn từ nhiệm vụ vừa xong.

Anh băng qua sân đáp, tiến thẳng tới tòa nhà chính của viện nghiên cứu. Nhưng lần này không giống mọi khi—không có cảnh náo loạn thường thấy, không có đám nghiên cứu viên cuống cuồng chạy trốn, tất cả yên ắng lạ thường.

Văn Cửu Tắc với cảm quan cực nhạy ngẩng đầu liếc qua hành lang các tầng trên của tòa nhà, rồi ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở chiếc cầu nối giữa hai tòa nhà.

Ở đó có một bóng người, toàn thân mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam dành riêng cho người vừa được giải đông. Dù đứng xa như vậy, anh vẫn có thể thấy thân hình nhỏ gầy như xác khô kia.

Anh từng thấy rất nhiều người được giải đông, nếu để quá lâu trong buồng đông lạnh, cơ thể sẽ mất đi sinh lực, da dẻ co rút, nhìn chẳng khác gì cái xác.

Người đó, xét về ngoại hình chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cô lại cúi người xuống mép lan can, dường như cũng vừa nhìn thấy anh.

Cô đứng kiễng chân lên, cố gắng nhìn rõ hơn. Nhưng chỉ trong giây lát, cả người cô khẽ run lên, rồi cuống cuồng lùi lại hai bước.

Một lát sau lại rụt rè ló nửa khuôn mặt ra nhìn trộm về phía anh.

Văn Cửu Tắc nhìn theo cái bóng nhỏ đó, ánh mắt không thể rời đi.

Một cảm giác chắc chắn đến nực cười đột nhiên xông lên trong lòng anh.

Bước chân anh chậm lại, rồi đột ngột tăng tốc, sau đó là chạy thẳng về phía tòa nhà.

Lúc này, Tiết Linh vừa nghe nhóm nghiên cứu viên nói rằng Văn Cửu Tắc hiện đang làm nhiệm vụ tuyệt mật, nên cô cũng không gấp tìm anh ngay.

Cô vẫn đang cố thích nghi với thế giới mới này. Sau lần điều trị phục sinh đầu tiên, cô đã có thể nói năng và đi lại, nhưng thân thể vẫn còn gầy gò đến đáng sợ, trông cứ như xác khô. Nghe nói sau lần điều trị kế tiếp, diện mạo bên ngoài sẽ bắt đầu được phục hồi.

Nhân lúc đám người kia mừng đến điên khùng rời khỏi phòng bệnh, cô cũng đi ra ngoài, muốn xem thế giới hiện tại trông như thế nào.

Cô đi một vòng quanh khu nhà yên tĩnh, cuối cùng đứng trên cây cầu treo giữa hai tòa nhà đón gió.

Ba trăm năm trôi qua, những người cô từng quen đều đã không còn, mọi thứ từng thân thuộc cũng biến mất.

Nhưng thế giới không hề sụp đổ. Loài người vẫn sống sót kiên cường.

Họ đã chiến thắng virus zombie, dù giờ vẫn đang phải chống lại các sinh vật đột biến bị nhiễm.

Con người đã xây dựng lại những khu cư trú, tái thiết thành phố, khôi phục liên lạc và công nghệ giờ còn phát triển hơn cả xưa, đặc biệt là trong lĩnh vực y tế, cực kỳ vượt trội.

Virus zombie từng suýt hủy diệt nền văn minh nhân loại, nhưng giờ đây nó lại gián tiếp kéo dài tuổi thọ trung bình của con người lên gần trăm tuổi, tăng gần ba mươi năm so với thời kỳ hòa bình cách đây ba thế kỷ.

Tiết Linh nghĩ được là đầu óc lại như rối tung. Thông tin tiếp nhận quá nhiều khiến cô cứ lúc nhớ tới Văn Cửu Tắc, lúc lại nghĩ đến những người đã mất.

Quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, thế giới cũ và thế giới mới giằng co trong đầu, cô cảm giác mình như chiếc túi rác bị lốc xoáy cuốn bay, bồng bềnh bất định giữa không trung.

Dường như nghĩ được rất nhiều thứ, mà cũng chẳng thể thật sự nắm bắt điều gì.

Trên cao, bầu trời rất xanh, mây trắng bồng bềnh… rồi một chiếc phi cơ bay qua.

Nó trông giống trực thăng hồi xưa, nhưng không phát ra tiếng động lớn như vậy. Chẳng lẽ bây giờ đi lại hằng ngày bằng cái này à? Tiết Linh nghĩ.

Cô thấy chiếc phi cơ lơ lửng ngay gần đó, rồi có người nhảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.