Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 154: Chương 154



Người đó đi thẳng về phía tòa nhà nơi cô đang đứng. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, tư thế đi lại và dáng vẻ của đối phương khiến Tiết Linh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đến khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, phản ứng đầu tiên của cô là… trốn.

Giống hệt lần đầu tiên cô biến thành zombie và gặp lại Văn Cửu Tắc, khoảnh khắc nhìn thấy anh, bản năng của cô cũng là muốn tránh đi.

Nhưng chỉ vài giây sau khi cô ngồi thụp xuống, cô lại thấy không đúng.

Trốn cái gì chứ? Thế là cô từ từ đứng lên, len lén nhìn về phía đó lần nữa.

Theo lý mà nói, cô không nên thấy sợ hay hoảng hốt. Trong trường hợp này, cô phải hét lớn tên anh, rồi là một màn hội ngộ cảm động và xúc động chứ nhỉ?

Kiểu như mấy bộ phim thần tượng kinh điển, người yêu gặp lại nhau sau bao năm xa cách.

Thế mà cô lại cảm thấy hồi hộp một cách kỳ lạ.

Trong lúc cô đang làm mấy động tác ngồi xuống đứng lên như thể luyện thể dục, cô chợt phát hiện… Văn Cửu Tắc dưới lầu đã biến mất.

Tim cô nhảy lên một cái, buông tay khỏi lan can, định quay lại về phòng bệnh.

Mới đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng gió vù vù, đầu cô nghiêng hẳn về trước, có một bàn tay túm lấy sau đầu cô.

Bàn tay đó to lớn, mạnh mẽ, vuốt nhẹ sau đầu cô như đang kiểm tra gì đó, sau đó trực tiếp xoay đầu cô lại.

Cô bị động theo chuyển động của anh, rồi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Tiết Linh.”

Khoảnh khắc đó, điều cô nghĩ trong đầu là: Đệch, anh nhận ra cô bằng gì thế? Chẳng lẽ dựa vào cảm giác sờ cái sau đầu cô hả?!

Anh nhớ được hình dạng sau đầu cô luôn á?!

Trong đầu cô gào thét đủ kiểu, nhưng miệng lại chỉ khô khốc bật ra được vài chữ:

“À… Văn… Cửu Tắc.”

So với lần cuối cô gặp anh - khi anh còn là zombie, bây giờ trông anh đã rất giống một con người thực thụ.

Ngoại trừ đôi mắt vẫn đỏ rực, làn da đã không còn xanh xám mà chuyển sang trắng nhợt, không còn vằn vện những đường gân m.á.u xấu xí như trước.

Tóc anh đen nhánh, môi cũng mang màu đỏ khỏe mạnh.

Dưới mắt anh có một nốt “ruồi đỏ” nhỏ - đó là cái lỗ nhỏ năm xưa cô vô tình chọc ra, không ngờ vẫn còn tồn tại đến giờ, biến thành một nốt lệ nhỏ.

Bàn tay anh vẫn đang đặt ở sau đầu cô, cúi người nhìn cô chăm chú.

Nhìn bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trên người cô, cùng ánh mắt hoang mang như thể lần đầu bước vào thế giới này.

“Em chạy đi đâu vậy.” Anh nói, giọng trầm thấp,

“Anh tìm em rất lâu rồi.”

“Sao mỗi lần tìm em đều khó thế này?”

“Em…” Tiết Linh vừa định mở miệng, thì anh đã cúi đầu sát mặt cô.

Tiết Linh: “?”

Tiết Linh: “!”

Anh định hôn luôn á?! Mắt anh không có vấn đề gì chứ?? Nhìn tôi thế này mà anh cũng hôn được thì khẩu vị đúng là… nặng thật đấy.

Cô hoảng hốt lùi xuống, bám lấy lan can né cú “hôn nặng khẩu vị” này.

Cô không thể chấp nhận cảnh “hôn xác khô”, dù cái xác khô đó là… chính mình.

“Anh bình tĩnh! Văn Cửu Tắc, anh tỉnh táo lại đi!”

Cô bất chợt hét lên, vừa hét vừa giật mình, thế là… đầu cô bị kẹt luôn vào giữa lan can.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc: “…”

 

Vì hành động kỳ lạ của cô, Văn Cửu Tắc cuối cùng cũng hơi… tỉnh táo hơn một chút.

Anh im lặng vài giây, cúi người dùng sức bẻ rộng hai thanh lan can, rồi lôi cô ra khỏi đó, bế thẳng lên ôm vào lòng mà đi.

Tiết Linh còn tưởng anh đưa mình về phòng bệnh, ai ngờ lại thấy anh định đi ra ngoài, bất an hỏi:

“Anh định đi đâu vậy?”

“Đưa em về.”

“Anh bình tĩnh! Bình tĩnh chút đi!”

“Anh có không bình tĩnh đâu.”

“Anh nhìn bộ dạng tôi đi, tôi còn đang điều trị phục hồi, chưa được xuất viện đâu!”

Văn Cửu Tắc khựng lại, cuối cùng cũng nhớ ra điều đó.

Anh siết chặt cô trong lòng, tay còn vò lấy trán như thể đang cố trấn định lại.

“Anh có tim đập lại rồi.” Tiết Linh tựa trong lòng anh nói.

Cô cảm nhận được nhiệt độ truyền từ cơ thể anh. Nó vẫn thấp hơn người bình thường, nhưng so với zombie thì ấm áp hơn rất nhiều. Nhịp tim trong lồng n.g.ự.c anh vang rõ mồn một, khiến cô thấy bất ngờ.

Người được “phục hồi” sau quá trình đông lạnh sẽ có tim đập lại, nhưng thường thì rất chậm, chậm đến mức gần như không nghe được.

Mà tim anh lại đang đập như trống trận.

Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này hơn nửa tiếng, trái tim nhân tạo vừa phục hồi này có thể… phát nổ tại chỗ.

Nhưng Tiết Linh lúc này chưa biết điều đó, cô chỉ thấy vui mừng vì nghe được âm thanh trái tim.

Văn Cửu Tắc vẫn ôm cô, hai người mặt đối mặt.

“Em cũng sẽ sớm hồi phục.”

Tiết Linh nhìn khuôn mặt anh, hơi ngập ngừng nói:

“Anh có thể cười một cái được không… Anh nhìn đáng sợ quá.”

Cô chưa từng thấy anh có biểu cảm lạnh lùng đến thế. Trước kia anh hoặc là mỉm cười, hoặc là trông thờ ơ, chẳng buồn quan tâm gì.

Văn Cửu Tắc không biết hiện tại biểu cảm mình ra sao. Anh đã rất lâu không soi gương.

“Ngốc.” Anh nói, “Em không phải sợ anh, mà là sợ thế giới xa lạ này.”

Mọi thứ đều thay đổi, đến cả anh cũng không giống như xưa, cho nên em mới sợ.

“Đừng sợ, anh vẫn ở đây.”

Trái tim bay lơ lửng trong không trung cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tiết Linh chợt nghe tim mình đập “thình” một cái. Cô như vừa bừng tỉnh, đưa tay ôm lấy cổ anh.

“Đừng sợ.” Cô lặp lại: “Em cũng vẫn ở đây.”

Nói xong thì trán cô bị anh cúi đầu… hôn một cái thật mạnh.

Tim Tiết Linh lại thình thêm một cái: “……”

Có cần hôn kiểu này không? Hôn lan can bên cạnh còn ngon miệng hơn!

Văn Cửu Tắc hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng cười một cái.

Tiết Linh: “… Anh cười kỳ quá đi.”

Văn Cửu Tắc: “Không kỳ bằng em.”

“?” Tiết Linh nhận ra mình vừa bị công kích, theo phản xạ liền vươn tay… cấu vào tay anh một cái.

Văn Cửu Tắc: “Đúng, mạnh lên chút nữa.”

Tiết Linh lập tức buông tay, không muốn cho anh có cơ hội được… sướng.

“Ủa mà đám nghiên cứu viên trong tòa nhà đâu hết rồi? Sao chẳng thấy ai cả?” Văn Cửu Tắc vừa ôm cô vừa tìm kiếm quanh dãy hành lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.