“Xin hỏi hiện tại có bao nhiêu người đang sinh sống?”
“Hai người.”
“Mối quan hệ của hai người là?”
“Vợ chồng.”
Tiết Linh quay phắt sang nhìn Văn Cửu Tắc, kinh ngạc trừng mắt.
Vợ chồng cái gì? Em đồng ý hồi nào? Chúng ta đã đăng ký kết hôn chưa mà anh dám nói đại như vậy?!
Quản gia thông minh liền vui vẻ nói: “Chúc mừng anh, sau những tháng ngày cô đơn không có quản gia đồng hành, cuối cùng anh đã có bạn đời…”
Văn Cửu Tắc mặt không biểu cảm, nhanh tay ấn nút skip.
Tiết Linh: “…”
Cô nghi ngờ, hồi xưa Văn Cửu Tắc tắt cái quản gia này, có khi là vì bị AI vô tình chọc trúng chỗ đau nên mới giận dỗi không dùng nữa.
Quản gia bắt đầu vận hành, hệ thống thông gió kích hoạt, sàn nhà và các bề mặt được những cỗ máy dọn dẹp bay lơ lửng tự động lau chùi, kính lớn phía trước cũng được chổi tự động làm sạch đến trong veo.
Tiết Linh đi sâu vào bên trong. Có mấy phòng đều bỏ trống, chỉ có một phòng có giường và tủ quần áo, nhà vệ sinh bên trong có vẻ là nơi duy nhất thường xuyên được sử dụng - khá sạch sẽ.
Nhưng trên bệ rửa mặt thì lại vô cùng bừa bộn: vỏ hộp, tuýp kem gì đó không đậy nắp đã khô quánh, đồ dùng cá nhân vứt lung tung.
Tiết Linh như thể bị kéo về quá khứ, về thời còn sống chung với “chó Văn” - hồi đó cô đã tốn bao công sức huấn luyện anh:
Đồ dùng không được để lung tung, khăn phải treo gọn, nhà tắm phải dọn dẹp, đồ bẩn phải giặt ngay…
“Văn Cửu Tắc! Lại đây thu dọn hết mấy thứ này! Cái nào dùng thì cất, không dùng thì vứt hết đi!”
Văn Cửu Tắc uể oải bước vào, để mặc cô ra lệnh rành rọt như bà chủ nhà thực thụ.
Cánh cửa tầng năm lâu nay đóng kín được mở toang. Văn Cửu Tắc dọn hết mớ đồ cũ trong nhà, chất đống ngoài hành lang đợi xe rác đến xử lý.
Tiết Linh cứ đi tới đi lui giữa các phòng, cả căn nhà từ trong ra ngoài đều vang lên tiếng cô gọi:
“Văn Cửu Tắc? Anh không có ga giường sạch à? Cái chăn này rách cả rồi mà vẫn còn đắp được à?”
Cô gọi hai lần không ai trả lời, bước ra ngoài thì thấy mấy người lạ mặt đội mũ, mặt mũi nghiêm nghị đứng trước cửa.
“Chào cô, chúng tôi là Cục quản lý hộ khẩu khu Bắc Phong.”
Cục quản lý hộ khẩu?
Tiết Linh thầm nghĩ: Văn Cửu Tắc, anh mà dám làm giấy tờ giả cho em thì c.h.ế.t với em.
“Hệ thống của chúng tôi phát hiện một hồ sơ từng bị niêm phong mang tên Tiết Linh vừa được kích hoạt, chúng tôi tới xác minh thông tin.”
“Đúng rồi, là một người giải đông có tình trạng giống tôi - Tiết Linh. Mấy anh có thể liên hệ Viện nghiên cứu số Một để lấy xác nhận. Các thủ tục tôi nhớ là trước đây tôi đã làm xong rồi.”
Tiếng Văn Cửu Tắc vang lên sau lưng họ.
Anh vừa lôi cả cái máy xử lý rác bị hỏng xuống tầng dưới vì đống đồ bỏ đi quá nhiều, lúc quay lại thì thấy nhóm người này đứng trước cửa nhà mình.
Vừa thấy anh, mấy người kia liền khẽ lùi lại, nhường đường cho anh bước vào.
Dù mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng họ ai nấy đều đang than trời.
Văn Cửu Tắc là nhân vật nổi tiếng trong hệ thống của họ:
Anh hùng liệt sĩ từ hơn ba trăm năm trước.
Người đóng băng lâu nhất từng được ghi nhận.
Cá thể mang virus sống lâu đời nhất.
Đội viên xuất sắc của đội dị thường, người phá kỷ lục nhiệm vụ nhiều lần nhất.
Nhưng trên hết, điều khiến ai cũng ấn tượng về anh là: khó chơi, cứng đầu.
Hồi đó khi làm giấy tờ cho anh, anh yêu cầu phải làm luôn một bộ hồ sơ cho một người nữa - chính là người yêu cũ cùng thời đại với anh: Tiết Linh.
Lúc đó, cái tên “Tiết Linh” không tồn tại trong hệ thống. Họ không thể cấp giấy tờ cho một người có thể đã c.h.ế.t từ lâu và không có hy vọng hồi sinh.
Mặc dù thân phận của họ đặc biệt và có được một số ưu tiên, nhưng luật là luật, không thể phá lệ.
Văn Cửu Tắc vì chuyện này đã tức giận, lập tức chuyển sang đội dị thường.
Không ai biết anh làm gì, chỉ biết sau đó không lâu, Cục hộ khẩu nhận được chỉ thị từ cấp trên - cho phép tạo giấy tờ cho Tiết Linh.
Chỉ tạo hồ sơ, nhưng không cần kích hoạt. Là để “dỗ dành” cái gai trong mắt họ - Văn Cửu Tắc.
Chuyện này họ vẫn còn nhớ như in. Ai cũng tưởng bộ giấy tờ đó sẽ mãi mãi không dùng đến.
Không ngờ… hôm nay lại thực sự được kích hoạt.
Họ vừa tận mắt chứng kiến một đoạn lịch sử sống lại.
Tiết Linh cảm thấy, từ lúc Văn Cửu Tắc xuất hiện, giọng mấy người trong Cục hộ khẩu yếu hẳn đi.
Hai người trẻ nhất đứng phía sau còn lộ rõ vẻ khẩn trương. Khi Văn Cửu Tắc đi ngang, họ lập tức tránh sang một bên như thể anh là sinh vật nguy hiểm.
Nghĩ đến đám người ở Viện nghiên cứu số Một, Tiết Linh thầm đoán: chẳng lẽ anh cũng từng “hành” họ?
“Vào nhà ngồi đi, đừng đứng ngoài cửa nữa, tôi đi lấy nước cho mọi người.” Cô vẫn nhớ lễ nghĩa của con người, vội đi tìm ly.
“Xin được quấy rầy.” Mấy người xếp hàng bước vào, dưới ánh nhìn chăm chăm của Văn Cửu Tắc, chen chúc ngồi lên cái ghế sofa duy nhất.
“Văn Cửu Tắc! Nhà anh không có cái ly nào sao?!” Tiết Linh gào lên từ bếp.
“Anh đâu cần uống nước, thì làm gì có ly.” Anh đi tới.
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào dãy tủ trống trơn, nghi ngờ hỏi: “Anh thực sự từng sống ở đây hả?”
Cô kéo anh ra cửa: “Bây giờ ra ngoài mua cho em mấy cái ly.”
Văn Cửu Tắc quay đầu nhìn đám người trên ghế: “Để anh ở lại, em đi mua đi.”
Tiết Linh: “Em biết chỗ nào mà mua hả? Anh mau đi đi!”
Cô đẩy anh ra cửa, còn chưa buông tay đã nghe anh vừa đi vừa lầm bầm: “Mua loại gì? Ly dùng một lần hay loại thường? Mua bao nhiêu cái thì đủ…”
Mấy người đang ngồi trên sofa ngơ ngác nhìn cảnh đội viên xuất sắc nhất của đội dị thường bị đuổi ra khỏi nhà đi mua đồ… Ai nấy đều có một chút hoài nghi cuộc sống.