“Không ngờ anh ta còn có lúc biết nghe lời như thế đấy.”
Một người trẻ tuổi chen ở mép sofa thì thào: “Vị đại ca này mấy năm không gặp, tính tình thay đổi rồi à?”
Tiết Linh “rầm” một tiếng đóng cửa lại, bước vào nói: “Xin lỗi, mấy anh cần tôi phối hợp làm thủ tục gì không, liên quan đến giấy tờ tùy thân ấy?”
Người đứng đầu nhóm vội nói: “Thật ra hôm nay chúng tôi chỉ đến làm thủ tục cho đủ quy trình thôi, giấy tờ tùy thân đều làm xong từ lâu rồi. Bọn tôi chỉ xác nhận lại người kích hoạt là chính chủ, rồi viết báo cáo gửi cấp trên. Do trường hợp của cô khá đặc biệt, mong cô thông cảm.”
“Ừm, đúng rồi.” Tiết Linh dễ nói chuyện khiến mấy người kia còn tỏ ra biết ơn.
“Cho tôi hỏi, giấy tờ tùy thân đó được làm từ bao giờ vậy?”
“Là chín năm trước, làm cùng lúc với Văn Cửu Tắc.”
“Nhưng lúc đó tôi còn… Chẳng phải những giấy tờ như thế đều cần người thật đến làm sao?”
“Thông thường là vậy, nhưng mà…” Người quản lý hộ tịch lau mồ hôi trán, cười có phần gượng gạo.
Tiết Linh hiểu ra: “Anh ấy đã làm gì để lấy được giấy tờ đó cho tôi?”
“Chuyện này, chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm… Nhưng anh ta từng gia nhập đội dị thường hàng đầu khu A, nhận được rất nhiều huy chương cống hiến cho thành phố…”
…
Lúc Văn Cửu Tắc xách một túi cốc trở về thì mấy người đó đã rời đi.
Anh tiện tay đặt túi lên bàn, thấy Tiết Linh đang ngồi bên cửa sổ.
“Họ đi nhanh thật. Bọn họ có làm khó gì em không?”
Cái vẻ bảo vệ quá mức của anh càng ngày càng rõ. Tiết Linh bật cười: “Họ sợ anh muốn chết, sao dám làm khó em.”
Văn Cửu Tắc dựa vào sofa: “Anh có làm gì họ đâu.”
Tiết Linh kéo anh dậy: “Còn khối việc chưa làm, anh đã muốn nghỉ rồi hả?”
Chưa kịp kéo người dậy, cô đã bị anh kéo ngược xuống sofa, một chân anh còn đè lên người cô.
“Gấp gì chứ, còn nhiều thời gian, chuyện gì cũng có thể từ từ làm.”
Tiết Linh chống tay lên đầu gối anh, bỗng hỏi: “Anh nhận được nhiều huy chương cống hiến thật à?”
“Trong ngăn kéo đầu giường phòng ngủ, em tự lấy đi, đều để trong đó.”
Tiết Linh gạt chân anh ra, nhanh chóng mang ra một hộp lớn, bên trong là các loại huy chương to nhỏ, có cái đeo cổ, tất cả lẫn lộn.
Cô cầm một chiếc huy chương vàng được bọc kính: “Trái tim lịch sử? Đây là gì?”
“Trao cho những zombie tỉnh lại từng là anh hùng liệt sĩ trong lịch sử, mỗi người một chiếc. Đây là của anh, em cũng có một cái, vài ngày nữa có thể đi nhận.”
“Anh còn giúp em làm giấy tờ mà sao không lấy luôn huy chương cho em?”
“Em thích cái đó mà, không muốn tự mình đi nhận à?”
Tiết Linh im lặng một chút, thấy dáng vẻ lười biếng của anh lại trở về: “Thật ra, lúc nãy nghe anh nói chuyện với quản gia thông minh, em còn tưởng anh tiện thể đi đăng ký kết hôn luôn rồi cơ.”
Văn Cửu Tắc cười nhạt: “Chỉ là cái giấy xác nhận thôi mà, cần gì.”
Tiết Linh thấy cái vẻ kiêu căng của anh lại trồi lên, không nhịn được đẩy vai anh nhắc: “Anh còn nhớ là tụi mình chia tay rồi chưa tái hợp không đấy?”
Văn Cửu Tắc nhìn cô, nhìn thật lâu rồi mới nói: “Chúng ta chẳng phải đã tái hợp từ lâu rồi sao?”
Tiết Linh: “Khi nào?”
Văn Cửu Tắc vươn tay xoa mái tóc mềm rối của cô: “Em ngủ lâu quá lú luôn rồi. Anh với em, tình huống thế này gọi là gì biết không? Hôn nhân thực tế, ba trăm năm rồi đó. Giờ luật hôn nhân và cục dân chính cũng chẳng theo kịp thời gian hai ta quen nhau.”
Tiết Linh: “Nhưng tụi mình vẫn chưa tái hợp mà.”
Văn Cửu Tắc: “…”
“Phụt.” Tiết Linh thấy biểu cảm của anh thật sự buồn cười, ôm mặt cười rũ rượi: “Hahahaha ôi…”
Cô bị kéo một cái, lảo đảo ngã vào người anh, tay chống lên n.g.ự.c anh.
Tay Văn Cửu Tắc rất to, đầu ngón tay hơi thô ráp, luồn vào tóc cô, lòng bàn tay còn áp vào sau cổ, chỉ ấn nhẹ một cái là cô đổ ập về phía anh.
“Không cần người khác công nhận, em nói đi, tụi mình là gì?”
Anh nheo mắt lại, đuôi mắt cong lên thành đường cười, nhưng lại mang chút đe dọa.
Tiết Linh chẳng sợ anh, cố ý nói: “Bạn trai cũ.”
Văn Cửu Tắc lập tức cắn môi cô một cái rồi mới thả ra: “Em nói gì?”
Tóc cô bị anh kéo rối tung, Tiết Linh khẽ cười, dụi mặt vào cổ anh. Mới dụi được hai cái thì cảm giác tóc bị giật mạnh.
“Buông ra! Tóc của em mà anh cũng cắn, anh là chó hả?!”
Văn Cửu Tắc gom đống tóc rối sang một bên, hôn lên má, lên mũi, lên tai cô, vừa hôn vừa cắn.
“Anh là chó, nên em nói gì anh nghe không hiểu.” Anh khịt mũi cười, trông không cam lòng, cắn đến mức nửa bên mặt cô đều ướt sũng, ửng đỏ.
Thật ra hồi còn ở bên nhau, ngoài lần đầu tiên, Văn Cửu Tắc rất hiếm khi để lại dấu vết rõ ràng trên người cô.
Đó là sự ngây ngô của anh khi ấy, vì anh luôn nghĩ những vết ấy trông như bị đánh, nên thường là người tiết chế hơn.
Ngược lại, Tiết Linh thích để lại vết cắn trên người anh, đặc biệt là trước ngực, hay cắn anh.
Nhưng sau khi Tiết Linh biến thành zombie, mỗi lần chạm vào nhau đều phải cực kỳ cẩn thận, ngay cả nắm tay cũng phải tránh những vết thương chưa lành.
Còn sau này, khi cả hai đều trở thành zombie, cuộc sống của họ luôn bất định, lúc thì chia ly, lúc thì nguy hiểm, bất kể đau khổ hay vui vẻ đều chỉ có thể biểu đạt bằng ôm ấp.
Còn giờ đây, như thể theo đợt phục sinh lần này, thân thể họ cũng thực sự sống lại.
Khi nãy nghe nhân viên quản lý hộ tịch kể về một Văn Cửu Tắc cố chấp, tìm đủ mọi cách chỉ để chứng minh cô vẫn còn sống, khiến Tiết Linh đột nhiên muốn thơm anh một cái.
Thế mà anh vừa về nhà đã lăn ra sofa, chẳng thèm đếm xỉa gì đến cô.
“Văn Cửu Tắc…” Cô hơi ngượng, cúi người xuống, khẽ hỏi: “Em muốn cắn anh, được không?”
Văn Cửu Tắc chống tay lên sofa, lập tức bế cô ngồi dậy, cau mày nhìn chằm chằm vào miệng cô: “Cắn kiểu gì? Răng em ngứa hay thấy khó chịu ở đâu? Lại muốn cắn người như trước kia à? Bọn họ làm gì em trong điều trị phục sinh hả?”