Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 163: Chương 163



Giải thưởng và huân chương đều được nhận tại Cục Quản lý khu A, nơi có một cơ quan chuyên phụ trách việc trao tặng các danh hiệu và phần thưởng, cũng như các chính sách ưu đãi và phát quà phúc lợi.

Trụ sở Cục Quản lý Tổng khu rất lớn, quản lý đủ mọi chuyện. Vừa bước vào sảnh lớn cùng Văn Cửu Tắc, Tiết Linh đã lập tức cảm thấy có không ít nhân viên mặc đồng phục liếc nhìn về phía họ.

Dường như ai cũng nhận ra Văn Cửu Tắc, thái độ rất quan tâm, nhìn thì muốn nhưng lại không dám nhìn kỹ, cứ len lén quan sát.

Tiết Linh nhớ lại từ lúc tỉnh dậy đến giờ, ai gặp Văn Cửu Tắc cũng có biểu hiện tương tự, bèn ghé sát thì thầm:

“Có phải chúng ta nổi tiếng trong lịch sử lắm không, sao ai cũng biết anh vậy?”

“Đừng hiểu lầm.” Văn Cửu Tắc chẳng buồn quan tâm những ánh mắt lạ, thản nhiên nói:

“Lịch sử ghi chép về bọn mình chỉ có một bản báo cáo nhiệm vụ đơn sơ còn lưu lại ở căn cứ Bắc Chính thôi, chả nổi tiếng gì cả. Mọi người nhận ra anh là vì sau khi tỉnh lại, anh toàn gây chuyện.”

Tiết Linh: “…”

Nói nhỏ thôi, cái này có gì vẻ vang mà anh kể mặt tỉnh bơ như đang khoe chiến tích thế?

“Văn Cửu Tắc, anh đừng nói với em là đã từng bị bắt vào đồn vì gây rối đấy nhé?” Cô níu lấy tay áo anh, hạ giọng.

“Anh từng giúp Cục Cảnh Vệ bắt mấy tên gây rối.” Văn Cửu Tắc vừa nói vừa khoác tay lên cổ cô, dẫn cô đi vào một văn phòng mà như đi vào nhà mình.

Vừa vào, anh đã mở tủ, lấy ra một bánh trà, tìm cốc, pha trà, động tác thành thục đến mức vượt cả tiêu chuẩn “quen thuộc”.

Mọi thứ xong xuôi, anh đặt ly trà trước mặt Tiết Linh, rồi tự ngồi xuống ghế tiếp khách trong văn phòng, quay sang giới thiệu với ông lão ngồi sau bàn làm việc:

“Đây là Tiết Linh, đến nhận huân chương.”

Tiết Linh: “…” Nếu không có người ngồi sau bàn, em còn tưởng đây là văn phòng của anh luôn đấy, Văn Cửu Tắc.

Ông lão nhìn bánh trà bị phá mà đau lòng:

“... Đó là trà quý đấy, không phải nấm mèo, sao cậu lại pha như thế!”

“Chú không hiểu rồi, đây là cách pha trà cổ truyền, bọn tôi thời xưa toàn pha vậy.” Văn Cửu Tắc nói tỉnh bơ.

Ông lão có vẻ hơi d.a.o động vì câu nói đó.

Tiết Linh bực: “Văn Cửu Tắc, anh đừng bịa! Bọn mình đâu có pha trà kiểu đó!”

Rõ ràng là quá quen chỗ này rồi.

“Haha. Cô là cô Tiết Linh mà anh ấy luôn tìm kiếm phải không?” Ông lão cười gượng, chủ động bắt tay cô.

Được một ông cụ gọi “cô” thật khó xử, Tiết Linh vội đứng dậy:

“Làm phiền rồi, không cần khách sáo đâu ạ.”

“Không phiền chút nào. Được gặp một phần lịch sử sống như cô là niềm vinh hạnh của tôi. Tôi rất vui được trao tặng huân chương vinh dự này cho cô.”

“Nếu cô không phiền, chúng tôi có thể tổ chức một buổi lễ nhỏ…”

“Không cần đâu, với tôi đây chỉ là kỷ niệm thôi, đơn giản là được rồi.” Tiết Linh vội xua tay từ chối.

Ông lão cười hiền:

“Cô đúng là một cặp hoàn hảo với tên này. Cậu ấy lần nào cũng từ chối tổ chức, nhận xong huân chương là đi luôn, tiết kiệm không biết bao nhiêu kinh phí tổ chức cho chúng tôi.”

Cho nên trà bị phá cũng đành nhịn.

 

“Thường thì huân chương Trái tim lịch sử cần thời gian chế tác. Sau khi thông tin của người giải đông được nhập vào hệ thống, chúng tôi phải xác minh thân phận mới bắt đầu làm.”

“Nhưng huân chương của cô thì đã được làm sẵn từ lâu, vẫn luôn để trong kho, bây giờ có thể trao ngay.”

Tiết Linh liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang ngồi thong dong ở sofa, đoán ngay là yêu cầu do anh đặt từ trước.

“Tất cả huân chương Trái tim lịch sử đều được chế tạo từ mảnh thiên thạch còn sót lại sau Đại Biến Cố. Huân chương của cô và cậu ấy đều đến từ cùng một khối thiên thạch.”

“Cô là người thứ 45 nhận huân chương Trái tim lịch sử. Cảm ơn cô vì những đóng góp trong quá khứ, và hy vọng cô sẽ sống hạnh phúc, vui vẻ trong hiện tại và tương lai.”

Ông lão nói với giọng chân thành và đầy trang trọng.

Mắt Tiết Linh có hơi nóng lên, cô mỉm cười: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”

“Đừng cảm động vội, ông ấy nói câu này với ai cũng giống nhau.” Văn Cửu Tắc chen lời: “Anh lần trước đến nhận huân chương Người bảo vệ thành phố, ông ấy cũng nói y chang, nói nửa chừng còn phải lật sổ ghi nhớ để đọc tiếp.”

Hai người còn lại trong phòng: “…”

“Chú lớn tuổi rồi mà trí nhớ kém vậy sao không nghỉ hưu đi?” Văn Cửu Tắc hỏi thẳng.

Tiết Linh vội bịt miệng anh lại, kéo đứng dậy:

“Bọn cháu xin phép, cảm ơn chú nhiều ạ.”

Ra khỏi cổng trụ sở Cục Quản lý, Văn Cửu Tắc hỏi:

“Nói đi, còn muốn ‘tiện thể’ đi đâu nữa? Đi thăm mộ Văn Y hay xem lại nhật ký của cô ấy?”

Tiết Linh nhìn anh, đôi mắt đỏ lấp lánh ý cười:

“Đã đến đây rồi, hay là mình tiện thể đi đăng ký kết hôn luôn đi?”

“... Gì cơ?” Văn Cửu Tắc hơi sững người.

“Cái ‘chỉ là một tờ giấy, không cần thiết’ ấy.” Nụ cười trong mắt Tiết Linh càng rõ, cô giả vờ thở dài:

“Trời cũng tối rồi, chắc Cục Dân chính tan làm rồi, hay là thôi vậy.”

Vừa nói vừa quay người định đi thì bị anh quàng tay kéo ngược trở lại.

“Việc kết hôn cũng thuộc quản lý của Cục này, làm việc 24/24.” Văn Cửu Tắc nói xong liền dắt cô quay ngược lại bước vào cổng.

Tất nhiên là Tiết Linh biết rõ, cô đã tra cứu từ trước. Cục này lo toàn bộ việc an cư, phúc lợi, trao thưởng và đăng ký kết hôn.

Hai người cứ thế đi ra rồi lại quay vào, quay vào rồi lại ra, đương nhiên khiến không ít người chú ý.

Lúc nãy ra ngoài, Văn Cửu Tắc còn bị Tiết Linh bịt miệng kéo đi, giờ lại là anh khoác cổ lôi cô vào.

“Anh thả lỏng chút đi, làm vậy như đang bắt người ép cưới ấy, lát nữa nhân viên lại tưởng em không tự nguyện.” Tiết Linh vừa nói vừa bóp cánh tay rắn chắc của anh.

“Giờ toàn bộ là tự phục vụ, không có nhân viên.”

Câu này làm Tiết Linh hơi bất ngờ, cô chưa kịp tra đến mức đó:

“Đơn giản vậy à, giống như rút tiền ở máy ATM ấy?”

“Không, còn phải thi nữa.” Văn Cửu Tắc nói tỉnh bơ.

Tiết Linh: “...” Anh nói mà không biết ngượng à, anh tưởng em tin chắc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.