Cô bất chợt kéo Văn Cửu Tắc đứng dậy: “Đi thôi, em hơi sợ.”
Văn Cửu Tắc: “Sợ gì? Sợ nghĩa trang u ám à?”
Tiết Linh: “Em sợ Văn Y dậy từ mộ lên đ.ấ.m anh.”
Sau khi viếng mộ Văn Y, hai người lại ghé vào một bảo tàng lịch sử nhỏ gần đó để xem nhật ký và bản thảo của cô.
Bảo tàng này rất nhỏ, nằm sát bên nghĩa trang, người đến thưa thớt.
“Nơi này trưng bày những vật dụng cũ từ thời kỳ đầu tận thế và cả trước tận thế nữa.”
Tiết Linh nhìn vào tủ kính, thấy rất nhiều đồ vật quen thuộc: đồ hộp, máy chơi game, điện thoại, TV, máy tính bảng, sạc, robot hút bụi, drone…
Những thứ từng rất quen thuộc với cô, giờ lại nằm im lặng sau lớp kính, như thể thời gian đã đóng băng lại. Cô bước chậm dọc theo tủ kính, nét mặt lộ rõ cảm xúc phức tạp.
Đi đến một khu trưng bày khác, họ còn thấy cả mẫu vật xác zombie thời kỳ đầu tận thế.
Tiết Linh liếc qua niên đại ghi trên tấm biển cạnh một bộ xương khô.
“Cái này thậm chí còn không già bằng em? Em sinh trước nó, cả dãy này luôn.” Cô nói.
Văn Cửu Tắc: “Vậy giờ sao? Anh gọi người mang tụi nó ra, mình chui vào nằm thế chỗ nhé?”
Tiết Linh nghiến răng: “Anh nhập tâm nhanh ghê, lại bắt đầu rồi phải không?”
Cô cắm cùi chỏ vào hông anh, đẩy cái miệng độc ấy đi đến khu trưng bày nhật ký của Văn Y.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, trong tủ kính là một quyển sổ tay bìa đen đơn giản, được mở sẵn.
Tiết Linh ghé sát đọc. Nét chữ của Văn Y cũng rất đẹp, giống Văn Cửu Tắc, dù là nét bay lượn vẫn rất có thần.
Hai trang được mở ra ghi lại dòng suy nghĩ khi cô ấy đang triển khai một đề tài nghiên cứu mới, toàn là lý luận và giả thuyết, mùi học thuật nghiêm túc ngập tràn.
Cô đọc được từng chữ, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì cả.
“Cái này có thể lật trang khác xem không?” Cô hỏi.
“Không. Đồ trong tủ kính mà em tưởng sách thư viện hả?” Văn Cửu Tắc thấy cô có vẻ thất vọng, lại đổi giọng: “Nhưng ở đây có bản điện tử đầy đủ.”
Một vài phần nhật ký của Văn Y có đăng trên mạng, nhưng bản đầy đủ thì chỉ bảo tàng này lưu giữ. Ngoài ra, không chỉ có một quyển.
Vì liên quan đến một số thông tin mật, không công khai, chỉ người có quyền mới được đăng ký xem.
Do Văn Cửu Tắc là người thân của Văn Y, lại có chút thân phận đặc biệt, nên quyền hạn cũng khác.
Anh không phải lần đầu tới, nhân viên ở đây đều quen mặt, khỏi cần giấy tờ, mở cửa mời vào khu tra cứu nhật ký.
Tiết Linh ngồi xuống trước màn hình, để anh giúp mình mở nhật ký ra xem.
Nội dung phần lớn là các dự án nghiên cứu gần nhất, đầy rẫy suy luận và lý giải, hầu như không có dòng nào thuộc về cuộc sống cá nhân.
Nếu không phải người trong ngành, nhìn sẽ thấy khô khan đến mức muốn ngủ.
Nhưng Tiết Linh vẫn kiên nhẫn đọc từng chữ, lật qua không biết bao nhiêu trang, cuối cùng mới thấy chút nội dung khác biệt.
“Mấy năm nay công nghệ đông lạnh dần ổn định, đầu năm tỷ lệ sống sót của một lô giải đông đạt một nửa, nghiên cứu virus zombie cũng có đột phá, chuẩn bị thử giải đông số 0. Hy vọng sẽ thành công.”
Đoạn này ghi vào năm 3044, bảy năm sau khi họ bị đông lạnh.
Sau đó là một đoạn nhật ký ngắn ngủi: “Lần đầu thử đánh thức thất bại, đã tái phong ấn số 0.”
Không có bất kỳ miêu tả cảm xúc nào, không nói đến thất vọng hay gì khác. Tiếp sau đó là phần phân tích dài dòng và hướng nghiên cứu mới. Cô ấy dường như rút ra được nhiều điều từ thất bại đó.
“Lão sư mất rồi. Bà ấy ra đi trong tiếc nuối, vì đến cuối cùng vẫn không thể chế ngự virus zombie. Bà ấy bảo để lại cho tôi.”
“Cũng nên nhận vài học trò, phụ việc, không thì tôi cũng kiệt sức mất.”
Hiếm hoi lắm mới thấy đoạn nào cô ấy có chút cảm xúc.
“Đứa không lo làm nghiên cứu, suốt ngày lo đấu đá, thấy là ngứa mắt, còn khó chịu hơn Văn Cửu Tắc. Mẹ nó, nghĩ đến mấy thằng điên thần kinh có vấn đề là tôi lại nổi đóa.”
Đọc đến đoạn này, Tiết Linh cảm thấy như gặp lại người quen, không nhịn được bật cười.
Bức tượng trong nghĩa trang, người phụ nữ hiền từ trong tư liệu, vị viện trưởng cao quý ấy – tất cả đều khiến cô thấy xa lạ.
Nhưng câu chửi thề này thì khác – đúng là Văn Y ngày xưa của cô.
Đây cũng là lần duy nhất trong nhật ký Văn Y nhắc đến Văn Cửu Tắc bằng tên thật, những lần khác đều dùng ký hiệu số: 0 và 9.
“Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, thử đánh thức số 0 lần hai, lần này rất có niềm tin.”
“Lại thất bại rồi. Tại sao chứ?”
Đây là sau mười hai năm họ bị đông lạnh.
…
Trong số những nhật ký còn lưu, Văn Y đã ba lần thử đánh thức Tiết Linh, nhưng đều thất bại. Còn Văn Cửu Tắc thì không thấy nhắc đến bất kỳ lần nào được thử đánh thức.
“Chỉ có chừng đó thôi. Nhưng anh cũng từng xem qua một số tài liệu bên Viện nghiên cứu số Một.” Văn Cửu Tắc nói: “Văn Y khi còn sống không tìm ra cách chữa cho bọn mình, nên về sau không tiếp tục thử giải đông nữa.”
“Trước khi chết, cô ấy quyết định phong ấn bọn mình lại. Nhưng sau khi mất, đám học trò tản đi, mấy cái kho đông lạnh cũng không còn được ai quản lý.”
Anh đoán, vì anh không có dữ liệu hồi sinh, lại bị cô ấy cố ý giấu thông tin, nên người khác nghĩ anh là vật mẫu vô giá trị, cứ thế giữ đông mãi.
Còn Tiết Linh, cô đã có vài dữ liệu đánh thức thành công, đám học trò ấy chắc thấy cô vẫn có giá trị nghiên cứu, nên mang cô đi.
Đó cũng là lý do vì sao hai người bị phân tán đến những nơi khác nhau.
“Ông nội Cửu Tắc ơi, tôi không cố ý quấy rầy cậu đâu, mà thật sự hết cách rồi…”
Ngày thứ năm sau đám cưới, vẫn đang trong kỳ nghỉ, vậy mà sáng sớm lại nhận được cuộc gọi của lãnh đạo Cao.
“Thôi đừng bày đặt gọi ông nội nữa. Một tuần nghỉ cưới tự chú ghi rõ ràng, giờ lại lật lọng?” Văn Cửu Tắc nói móc, tay thì vứt tép tỏi vừa bóc xong vào cái bát bên cạnh.