Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 173: Chương 173



Cô thì thầm tự nói với mình, giọng rất nhỏ, không ngừng dùng trán đập vào đầu gối.

Bị ánh sáng chiếu sáng, gương mặt Văn Cửu Tắc với những đường nét rõ ràng cúi đầu, nhìn cái gáy tròn trịa của cô, cùng đôi vai run rẩy vì cố nén tiếng nức nở.

Lúc chia tay, họ đã gây gổ dữ dội, anh còn tưởng cô biết anh c.h.ế.t rồi, sẽ ngửa mặt lên trời cười lớn mắng anh đáng đời, rồi dứt khoát cho anh một nhát dao, nhưng không ngờ cô lại khóc.

Đã tận thế rồi, sao tính tình cô vẫn tốt đến mức đáng ghét như vậy? Như thế này chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt sao?

Đôi tay lớn xanh xao bị trói trên sofa gỗ động đậy, có ý định thoát dây để xoa đầu cô.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, chắc cô sẽ hoảng loạn mà chạy mất.

Văn Cửu Tắc động đậy một chút, rồi lại tựa lưng về phía sau.

Tiết Linh nhanh chóng đè nén nỗi buồn đột ngột trào dâng, mắt đỏ hoe ngẩng đầu, lấy con d.a.o luôn mang theo bên mình.

Lý trí nói với cô rằng, nếu xung quanh có zombie, phải xử lý ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Mọi người đều làm như vậy, người thân, bạn bè, một khi trở thành zombie, nghĩa là họ thực sự đã chết, không còn là người trước đây nữa. Giết họ chính là giúp họ giải thoát.

Tiết Linh đưa d.a.o lại gần cổ Văn Cửu Tắc.

Anh chỉ ngồi bất động, nhìn cô. Rõ ràng là một con zombie, nhưng khoảnh khắc này lại như vẫn còn giữ được lý trí của con người, biết cô định làm gì, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và bình tĩnh.

Ánh mắt đó quen thuộc đến mức khiến Tiết Linh không nhịn được nhớ đến rất nhiều khoảnh khắc trong quá khứ.

Đồ này khi còn là người đã là một kẻ kỳ lạ, giờ thành zombie cũng là một con zombie kỳ lạ.

Sao anh không giãy giụa vậy?

Văn Cửu Tắc thả lỏng, dựa vào chiếc sofa gỗ dày cũ kỹ, không quan tâm đến con d.a.o của Tiết Linh càng lúc càng tiến gần, chỉ nhìn khuôn mặt cô, chuẩn bị ngắm nhìn thêm vài lần trước khi chết.

Dù anh có thể dễ dàng tháo dây trói và rời đi, nhưng anh cảm thấy c.h.ế.t ở đây cũng được.

Người thân và kẻ thù đều đã chết, giờ Văn Cửu Tắc không còn vướng bận gì, cũng không có việc gì muốn làm.

Biến thành như thế này là một tai nạn, lý do anh đi từ An Khê đến thành phố Du, chỉ vì không yên tâm về Tiết Linh, muốn đến nhìn cô một lần.

Bây giờ thấy cô ở cùng gia đình, có người chăm sóc, anh cũng không còn gì phải lo lắng.

Nói thật, Tiết Linh có thể ra tay với anh, Văn Cửu Tắc còn cảm thấy hơi an ủi.

Không ngờ nhé, bạn gái giờ quyết đoán như vậy, có tiến bộ.

Nếu có thể nói, chắc anh sẽ huýt sáo trêu chọc, cười và giơ ngón tay cái với cô, bảo cô cố lên.

Em dám g.i.ế.c cả anh thì không được tha cho những con zombie khác đâu nhé.

Tiết Linh giơ d.a.o lên, rồi lại hạ xuống.

Cô không để ý đến bụi bẩn trên sofa, ngồi phịch xuống cạnh Văn Cửu Tắc, cách anh một khoảng bằng một người, dùng sức nắm chặt cánh tay đang run rẩy của mình.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên phát hiện có zombie, cách đúng đắn là lập tức kêu lên, để cha dượng và những người khác đến, cùng xử lý con zombie nguy hiểm này.

Không phải như cô, sợ bị phát hiện, im lặng không một tiếng động. Thậm chí đến giờ, cô vẫn vô thức cố gắng không gây ra tiếng ồn lớn.

Nghi ngờ anh đang giả làm zombie, lau mặt anh, lại gần như vậy, tất cả đều là những hành động hoàn toàn sai lầm, không cẩn thận… nhưng cô vẫn làm.

 

Cô không muốn g.i.ế.c anh. Nghĩ đến việc tự tay c.h.é.m đầu Văn Cửu Tắc, giống như đang c.h.é.m đứt những ngày tháng vui vẻ và yên bình trước đây.

Văn Cửu Tắc nhìn loạt hành động của cô, đột nhiên muốn cười, lại cũng muốn thở dài.

Cô đúng là quá nặng về đạo đức, ngay cả việc g.i.ế.c một người bạn trai cũ đã lâu không gặp nay thành zombie cũng phải giằng xé như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tiết Linh ngẩng mặt lên trần nhà, đang hít thở sâu.

Văn Cửu Tắc biết, cô đang điều chỉnh cảm xúc. Trước đây, mỗi khi căng thẳng, cô thích ngồi yên lặng hít thở sâu như vậy.

Lúc đầu bị anh chọc tức cũng sẽ hít thở sâu, sau này thì không, trực tiếp giơ nắm đ.ấ.m lên đánh.

“Linh Linh, sao con đi lâu vậy, không sao chứ?”

Giọng mẹ vang lên từ bên ngoài, Tiết Linh giật mình, vội lau mắt đứng dậy, căng thẳng liếc nhìn Văn Cửu Tắc, miệng nói: “Lát nữa là xong, con không sao đâu mẹ.”

Đứng trước mặt Văn Cửu Tắc, Tiết Linh nắm chặt cán dao, cuối cùng không cho anh một nhát, nhưng giơ tay tát mạnh một cái vào mặt anh.

Tát xong, cô không nhìn anh nữa, cầm đèn, d.a.o và nĩa chống bạo loạn rời đi.

Sau khi cô đi, trong căn phòng mờ tối, Văn Cửu Tắc tháo tay ra khỏi dây, lười biếng tựa vào sofa, sờ má mình vừa bị đánh.

Tiết Linh đúng là gan lớn thật, không đeo găng tay, cứ thế đánh anh, cũng không sợ răng anh lộ ra làm xước tay cô.

Không tôn trọng bạn trai cũ, cũng nên tôn trọng thân phận zombie của anh chứ, sẽ lây nhiễm đấy.

Nhưng lực tay của cô hình như mạnh hơn trước rồi.

Tiếng bước chân trở lại, Văn Cửu Tắc chỉ kịp quấn dây quanh tay, giả vờ vẫn bị trói.

May mà ánh sáng yếu ớt, Tiết Linh cũng đang rối ren tâm trí, không nhận ra.

Cô quay lại vì nhớ ra còn một việc chưa làm.

Tiết Linh nhét một nắm vải trong tay vào miệng Văn Cửu Tắc.

“Đừng kêu, nếu bị phát hiện, bị giết, tôi cũng không quản đâu đấy.”

Tiết Linh nghĩ anh không giống những con zombie khác hay gào thét, có lẽ vì khi còn sống nói chuyện khó nghe quá nên bị “độc” câm, nên thành zombie cũng không kêu.

Nhưng để phòng hờ, cô vẫn bịt miệng anh trước.

Tiết Linh lại vội vã rời đi. Văn Cửu Tắc giơ tay lấy nắm vải trong miệng ra, mở ra thấy đó là một mảnh vải của chiếc áo cũ.

Rõ ràng là của Tiết Linh, anh ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ, hóa ra cô còn đặc biệt lấy một cái sạch để nhét, thật khách sáo.

Cả đêm đó Tiết Linh không ngủ ngon, cứ nghĩ đến Văn Cửu Tắc bị trói trong căn phòng sau sân.

Nếu anh thoát ra, chạy ra làm hại người thì sao?

Nếu anh đột nhiên gây tiếng động lớn, bị cha dượng, chú và những người khác phát hiện thì sao?

Cô trằn trọc không ngủ, căng tai nghe ngóng động tĩnh, mẹ bên cạnh hỏi: “Sao vậy Linh Linh?”

Tiết Linh ấp úng: “Không có gì, chỉ là bụng hơi đau… Con ra ngoài đi vệ sinh thêm lần nữa.”

Cô đứng dậy, lén lút chạy đến phòng giam giữ Văn Cửu Tắc, liếc nhìn, thấy cái bóng đen mờ mờ vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa không động đậy, cô hơi yên tâm, rồi quay về nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.