Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 181: Chương 181



Lớn lên, mẹ cô lại chọn tái hôn, một lần nữa rời xa cô.

Mỗi lần đều là mẹ chọn ra đi, để cô ở lại. Lần này, đến lượt cô rời đi.

Bức thư tạm biệt không dài, nhưng Tiết Linh viết rất lâu. Chị kế ở giường dưới giục cô ngủ, bảo đèn bàn trên giường cô sáng làm chói mắt, chị không ngủ được.

Tiết Linh mặc kệ, viết nốt phần còn lại.

Bên ngoài bất ngờ đổ mưa.

Tiết Linh cất thư, tắt đèn bàn mờ mờ, kéo rèm nhìn qua cửa sổ nhỏ. Những dãy nhà tạm chật chội trong đêm tối chẳng chút ánh sáng.

Không biết Văn Cửu Tắc một mình trong xe buýt thế nào.

Văn Cửu Tắc không ngoan ngoãn ở trong xe. Lúc này, anh đang ở trung tâm thương mại đầy zombie nhất thành phố Tân Nghiễn, định tìm quà cho Tiết Linh.

Ở khu trung tâm không đội nhặt rác nào dám đến, Văn Cửu Tắc ướt sũng, vuốt mái tóc rối bù nhỏ nước, giơ đèn pin soi bảng chỉ dẫn, rồi bước lên lầu.

Thang máy ngừng hoạt động từ lâu, nhưng trên đó vẫn có vài zombie.

Văn Cửu Tắc gạt đám zombie cản đường, hoặc bước qua những con nằm dưới đất, sải bước lên trên đỉnh cao.

Định lên tầng lấy ít vàng – thứ tiền tệ cứng của căn cứ, nhưng ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp, anh rẽ vào.

Không phải không biết Tiết Linh chê gu thẩm mỹ của anh, nhưng trời lạnh thế này mà cô chỉ mặc áo khoác mỏng, tay áo sờn rách, lái xe còn co ro vì lạnh. Phải tìm cho cô cái áo dày hơn.

Lượn một vòng, bỏ qua mấy món hợp gu mình, anh lấy một áo bông đen giản dị, nghĩ đến cái đầu kiwi của cô, tiện tay lấy thêm mũ len, nhét hết vào túi từ quầy.

Cuối cùng, đồ lấy từ trung tâm thương mại nhiều hơn dự tính. Văn Cửu Tắc đẩy cả xe đồ ra bãi đỗ xe.

Xe ở đây nhiều vô kể, một nửa kẹt ở lối vào, nửa còn lại nằm trong ô đỗ.

Zombie cũng đông, bóng người lầm lũi di chuyển giữa các xe, có con đứng im, bất thình lình khiến người giật mình.

Văn Cửu Tắc soi đèn chọn xe, ưng một chiếc gầm cao, mở cửa, chạm mặt zombie chủ xe đang ngồi trong.

Văn Cửu Tắc kéo phăng nó ra, nhưng vào xe thấy xác thối rữa ở ghế sau, anh lập tức xuống xe, lôi con zombie định bỏ đi nhét lại vào xe, đóng sầm cửa.

Vòng một hồi chọn được chiếc ưng ý, Văn Cửu Tắc hút dầu từ xe khác làm dự trữ, chở đống đồ từ trung tâm thương mại, lái ra khỏi bãi.

Trời tờ mờ sáng, Tiết Linh đã dậy. Ở nhà, cô thường giúp mẹ làm bữa sáng. Cậu và cha dượng dậy đi làm ở căn cứ, mợ qua giúp chị họ.

Tiết Linh định ở căn cứ hai ngày, nhưng đêm qua mưa to, cô nhớ xe buýt hình như bị dột.

Nên cô quyết hôm nay sẽ ra xe buýt kiểm tra.

Vừa ra khỏi cửa, cô thấy Trần Tấn đi về phía nhà mình.

 

Tiết Linh chùng lòng, dừng bước ở cửa.

“Tiết Linh? Em trai tôi, Trần Húc, cả đêm không về. Tôi muốn hỏi cô có biết nó đi đâu không?” Quả nhiên, Trần Tấn hỏi ngay.

Tiết Linh hỏi lại: “Anh không tìm được em trai, sao lại hỏi tôi? Tôi đâu thân với hai anh em anh.”

Trần Tấn có lẽ không ngờ cô thẳng thừng thế, ngượng ngùng nói: “Tôi nghe nói hôm qua nó nói vài câu với cô ở cổng căn cứ, rồi không thấy đâu nữa, nên mới hỏi cô.”

“Chúng tôi có nói vài câu, nhưng sau đó tôi không gặp lại cậu ta.”

Trần Tấn chửi vài câu bực bội: “Thằng nhóc này, suốt ngày lêu lổng với đám bạn xấu, nhà cũng không về.”

Rồi ra vẻ xin lỗi: “Hôm qua thằng đó có nói gì hỗn xược với cô không? Cô đừng để ý, nó mồm thối thế thôi. Khi nào nó về, tôi sẽ dạy dỗ lại.”

Nghe thì như anh trai hiểu chuyện, nhưng Tiết Linh vẫn bình thản: “Chẳng liên quan gì đến tôi.”

Trước đây họ thậm chí chẳng nói chuyện nhiều, Tiết Linh không biết sao anh ta lại để ý cô.

Họ chưa có gì rõ ràng, nhưng em trai anh ta đã coi cô như đồ trong tay, thái độ còn cợt nhả. Nếu Trần Tấn không nói gì không hay về cô trước mặt em trai, Tiết Linh không tin.

Trần Tam nghe nói lúc nào cũng nghe lời anh cả. Hai anh em thân thiết thế, Trần Tấn thật sự không biết em trai mình là loại người gì, không biết nó có thể làm gì sao?

“Thôi được, làm phiền cô rồi. Tôi sẽ tìm tiếp, tìm được sẽ bắt nó đến xin lỗi cô.” Trần Tấn nói.

Dù nói hay ho, nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Cô với họ có quan hệ gì mà phải ép em trai đến xin lỗi?

Nhìn bóng lưng Trần Tấn rời đi, Tiết Linh lập tức đổi ý.

Cô quay vào nhà, lấy lá thư tạm biệt đã viết, đặt lên giường phòng mẹ, xách túi đồ cá nhân đã chuẩn bị, rời căn cứ.

Trước khi đi, cô cố ý vòng qua chỗ làm của Trần Tấn, rồi mới ra cổng căn cứ, đi thẳng đến xe buýt bỏ hoang.

Nếu Trần Tấn thật sự là anh trai tốt không biết gì, anh ta sẽ đi hỏi bạn bè của em trai.

Nhưng nếu anh ta biết em trai mình là loại gì, anh ta sẽ đoán được hôm qua nó làm gì, và sẽ để ý đến cô.

Thấy cô lại đi một mình, Trần Tấn rất có thể sẽ bám theo.

Tiết Linh ôm chặt túi đồ và con d.a.o mang theo, chạy qua con đường trước căn cứ, rẽ vào lối nhỏ không người dẫn đến xe buýt.

Cô chạy nhanh, tim đập thình thịch, không biết vì sợ Trần Tấn thật sự bám theo, hay vì nghĩ đến việc sắp rời xa gia đình, bước vào tương lai vô định.

Mái cây trên xe buýt nhỏ nước tí tách xuống nóc xe. Tiết Linh đẩy cửa.

Cô liếc mắt thấy Văn Cửu Tắc nằm trên giường nhỏ, đôi chân dài không chỗ đặt.

Anh gối đầu lên gối của cô, cầm cuốn sách triết học trên bàn đọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.