Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 182: Chương 182



Lòng đang treo lơ lửng bỗng thả xuống, Tiết Linh điều hòa nhịp thở, bước hai bậc thang lên xe.

Văn Cửu Tắc đã bỏ sách xuống, nhìn đôi má cô đỏ bừng vì chạy quá nhanh.

Xảy ra chuyện gì, sao chạy như bị chó đuổi thế?

Văn Cửu Tắc lập tức nhận ra điều gì đó, vứt sách, định lao ra cửa xe, nhưng bị Tiết Linh kéo lại: “Khoan, tôi có chuyện muốn nói.”

“Hôm qua cái gã Trần Tam, một trong những người anh giết, anh trai cậu ta vừa đến hỏi tôi tung tích của cậu ta. Tôi nghi anh ta sẽ bám theo…”

Đôi mắt đỏ của Văn Cửu Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt xanh trắng trong xe mờ tối trông lạnh lẽo, toát lên vẻ ma mị.

“Dù thế nào, tôi không thể ở lại căn cứ nữa. Chúng ta ở đây một đêm xem tình hình, mai thì… ư!” Tiết Linh chưa nói xong mặt đã bị ép vào n.g.ự.c Văn Cửu Tắc.

Anh một tay ôm chặt cô, cúi xuống kéo rèm xe buýt, liếc ra ngoài.

“Tôi không chắc anh ta có bám theo không, chỉ là đoán thôi.” Tiết Linh giãy một chút.

Văn Cửu Tắc thả cô ra, sờ mồ hôi sau lưng cô, lấy từ đống đồ cạnh giường một chiếc áo khoác dày đưa cho cô.

“Gì, áo cho tôi?” Tiết Linh lúc này mới nhận ra trong xe có thêm vài thứ.

Văn Cửu Tắc đưa thêm một cái mũ len. Tiết Linh một tay cầm mũ, một tay cầm áo, ngẩn người nhìn anh lôi từ đống đồ ra hai thỏi vàng khi lục mũ.

Thỏi vàng lấp lánh bị anh nhét dưới đáy túi du lịch, nhìn hình dáng túi thì không chỉ có hai thỏi.

“Tối qua anh đi…”

Văn Cửu Tắc cầm con d.a.o cô để gần cửa, bước xuống xe. Tiết Linh vội đuổi theo.

Không nói được, anh làm gì cũng chẳng cần giải thích. Tiết Linh vứt áo mũ, chạy theo định gọi anh lại, nhưng nghe thấy tiếng người nói trên con đường phủ sắt.

“Anh cả, anh chắc cô ta đi hướng này chứ?”

“Trên đất có dấu chân, mày để ý chút.”

Là giọng Trần Tấn và một gã khác, chắc là em thứ hai của anh ta, Trần Lãng. Họ thật sự bám theo.

Hai năm tận thế, Tiết Linh đã chứng kiến đủ loại người và việc kinh tởm, nên chẳng bất ngờ với diễn biến này, vì loại người như thế nhiều lắm.

Cô nhìn Văn Cửu Tắc, anh trèo lên nóc xe buýt qua cửa sổ, núp sau tán liễu rậm rạp.

Ngay sau đó, Trần Tấn đẩy tấm sắt, tìm đến chiếc xe buýt hoang.

Anh ta vẫn ra vẻ thật thà, thậm chí cười: “Tiết Linh, em trai tôi, Trần Húc, có ở đây không?”

Trần Lãng đi sau, tính nóng nảy hơn: “Anh cả, hỏi cô ta làm gì? Hôm qua Trần Húc nói muốn tìm cô ta nói chuyện, kết quả cô ta về mà Trần Húc mất tích. Chắc chắn liên quan đến cô ta!”

“Trần Húc, Trần Húc! Em có ở đây không?” Trần Lãng chẳng thèm để ý Tiết Linh đứng cạnh xe, gào lên rồi xông vào lục soát.

Chỉ chốc lát, giọng cậu ta phấn khích: “Vàng?!”

Cậu ta xách túi ra, mặt mày hớn hở: “Anh cả, nhìn này, bao nhiêu vàng đây, phát tài rồi!”

Trần Tấn cũng lộ vẻ mừng, nhưng sắc mặt kỳ lạ, nói với Tiết Linh: “Cô một mình chắc không kiếm được đống vàng này. Liên quan đến Trần Húc đúng không? Nó đâu?”

 

Tiết Linh không đáp, chỉ lùi lại tránh xa hai người họ.

Trong mắt hai anh em, cô đang sợ hãi, nhưng thực ra Tiết Linh sợ thật – sợ đứng gần bị m.á.u b.ắ.n vào người.

Hai anh em đang đắm chìm trong niềm vui, bị vàng làm mờ mắt, không chút đề phòng khi Văn Cửu Tắc từ nóc xe nhảy xuống, đè cả hai xuống đất.

Vị trí chọn khéo, một nhát d.a.o xuyên cả hai. Văn Cửu Tắc dùng con d.a.o rỉ sét cô để trên xe, chưa kịp mài.

Đâm dao, rút d.a.o một hơi, m.á.u b.ắ.n tung tóe gần chân Tiết Linh.

Hai anh em Trần Tấn chưa c.h.ế.t hẳn, thần sắc đau đớn và kinh ngạc.

Thấy m.á.u họ sắp thấm vào túi đồ, Tiết Linh cúi nhặt túi vàng rơi dưới đất. Trần Tấn giơ tay muốn túm cô: “Cứu… cứu…”

Anh ta vừa giơ tay, đã bị Văn Cửu Tắc giậm xuống. Đến lúc này, Trần Tấn làm sao không đoán được em trai mình hẳn đã lành ít dữ nhiều.

“Văn Cửu Tắc, tôi muốn để lại vài thỏi vàng cho mẹ, được không?”

Văn Cửu Tắc ra dấu mời tùy ý, rồi túm hai gã sắp tắt thở kéo ra sau xe.

Tiết Linh ngập ngừng: “Văn Cửu Tắc, anh có ăn thịt người không?”

Văn Cửu Tắc lắc tay.

Tiết Linh thở phào: “Anh đừng ăn người nhé!”

Văn Cửu Tắc giơ dấu OK.

Tiết Linh vẫn không yên tâm, đi theo: “Anh biết xử lý xác thế nào không? Sau đống rác kia có hố đốt rác.”

Văn Cửu Tắc đi đốt và chôn xác. Tiết Linh cũng dọn sạch vết m.á.u trước cửa xe.

Xong xuôi việc xóa dấu vết, Văn Cửu Tắc xách túi vàng, chỉ về phía căn cứ.

Tiết Linh kỳ diệu hiểu ý anh – vì cô nói muốn để vàng lại cho mẹ, anh định đi ngay bây giờ.

Tiết Linh chỉ muốn để mẹ hai thỏi vàng, nhiều quá chưa chắc đã tốt. Nhưng Văn Cửu Tắc định đưa cả túi, còn thấy cô không xách nổi, muốn đưa cô đi.

Tiết Linh: “…”

Có phải ảo giác không, sao thấy Văn Cửu Tắc không nói được lại chu đáo hơn trước?

Người khác làm xong sợ không nói, anh làm xong thì lại sợ nói. Miệng mà mở ra, làm gì cũng thành công cốc.

“Khoan.” Tiết Linh kéo áo anh, ngăn lại.

Dù sự hào phóng của anh khiến cô cảm động, nhưng...

“Giờ tôi không về căn cứ được, về là không ra được nữa.” Tiết Linh giải thích, cô đã để thư tạm biệt ở phòng mẹ. Nếu giờ mẹ về làm cơm trưa, chắc chắn đã thấy.

Giờ cô mà về, không bị mắng một trận thì không xong.

Tiết Linh, dám đối mặt kẻ xấu, nhưng sợ bị người lớn thay nhau dạy dỗ.

“Kế hoạch đổi rồi. Chúng ta ở quanh đây hai ngày, xem phản ứng của mẹ tôi thế nào, rồi tôi tìm cơ hội liên lạc với chị họ, đưa vàng cho chị ấy là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.