Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 84: Chương 84



Tiết Linh không hiểu, tủ quần áo có bao nhiêu cái quần, vậy mà Văn Cửu Tắc có thể chọn trúng cái không hợp nhất.

"Em bị sốt đến ngu người rồi à, sao không nói gì?" Văn Cửu Tắc cúi xuống, ghé sát mặt cô.

Tiết Linh nắm lấy tay anh, hạ giọng: "Tôi không mặc áo trong."

Cái này cũng phải nhờ anh mặc giúp sao?

Văn Cửu Tắc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên đáp: "Không để ý. Không sao, nhìn không ra đâu."

Tiết Linh đưa tay che lại, giọng yếu ớt: "Không được, tôi không có cảm giác an toàn."

"Vậy phải làm sao?" Văn Cửu Tắc giơ tay định cởi chiếc áo dài tay trên người ra: "Tôi cởi cái này đưa em đắp tạm nhé?"

Anh chỉ mặc một chiếc áo duy nhất, Tiết Linh lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại, sợ đến toát cả mồ hôi.

Cô cảm thấy không mặc áo trong thì có chút trống trải, nhưng nếu bên cạnh có một gã đàn ông cởi trần thì chẳng phải càng khiến người ta chú ý hơn sao?!

Cuối cùng, Văn Cửu Tắc ra ngoài bệnh viện tìm một cửa hàng, mua về một tấm chăn.

Nhân tiện còn mua cả một chiếc bình giữ nhiệt, đổ nước ấm rồi mang về.

Trong khoảng thời gian anh đi mua đồ, người mẹ bế con đi tiêm bên cạnh bắt chuyện với Tiết Linh.

"Bạn trai cháu phải không? Nhìn tốt ghê, vừa nãy cháu ngủ không ngồi vững, cậu ấy đã ôm lấy cháu đấy."

Tiết Linh mơ màng không nhớ rõ, nhìn động tác người mẹ đang ôm con, thầm nghĩ chẳng lẽ là ôm theo tư thế đó?

Người mẹ kia lại nói tiếp: "Vừa rồi con dì không chịu tiêm, vừa khóc vừa quậy, bạn trai cháu bảo nó đừng khóc nữa, thế là nó lập tức ngoan ngoãn, ha ha ha."

Tiết Linh: "..."

Với dáng người và khuôn mặt của Văn Cửu Tắc, nếu anh không cười thì trông đúng là có thể dọa trẻ con ngừng khóc ngay lập tức.

Không chỉ có trẻ con, ngay cả mẹ chúng cũng sợ.

Văn Cửu Tắc cầm theo tấm chăn mới và bình giữ nhiệt quay lại, người mẹ bên cạnh vừa rồi còn nói liên tục, giờ lập tức im bặt, cúi đầu dỗ con.

"Uống chút nước ấm đi, tay cầm nổi không?" Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước mặt cô, mở tấm chăn ra đắp lên người cô, lại mở nắp bình giữ nhiệt.

Tiết Linh nhìn anh, cảm thấy người mẹ bên cạnh có sai lầm rồi, Văn Cửu Tắc chỉ là cao hơn người ta một chút thôi, đâu có đáng sợ gì.

Anh cầm bình giữ nhiệt, Tiết Linh cúi đầu uống một ngụm, phát hiện nước có vị hơi ngọt lẫn chút mặn.

Lúc bị sốt uống nước đường pha muối, cô nhớ hồi bé mỗi lần sốt, mẹ đều làm thế, nhưng lớn lên rồi hiếm khi thấy ai còn giữ thói quen này, hầu như đều uống nước ấm bình thường.

Lần này bị cảm sốt, Tiết Linh truyền nước ba ngày.

Ngày thứ hai đến bệnh viện, y tá phụ trách tiêm cho cô là một cô gái trẻ, chắc là thực tập sinh, động tác chưa thuần thục lắm, lại rất căng thẳng, tiêm hai lần đều không chuẩn.

Mỗi lần thất bại cô ấy lại liếc nhìn Văn Cửu Tắc một cái, dường như rất sợ anh nổi giận, càng nhìn càng căng thẳng, đến lần thứ ba vẫn không thành.

Văn Cửu Tắc nói để anh làm. Lúc đó, biểu cảm của Tiết Linh chẳng khác nào cô y tá kia.

Anh cũng biết tiêm sao?

"Không được đâu..." Cô y tá chưa kịp nói hết câu, Văn Cửu Tắc đã tiêm xong.

 

Cô y tá nhanh chóng xử lý phần còn lại, dặn dò mấy câu rồi xấu hổ chạy mất.

"Sao anh lại biết tiêm? Còn rất thuần thục nữa."

"Đơn giản thôi, nhìn một lần là biết."

"Hả? Anh lấy tôi ra thử tay à?"

"Không tốt sao? Nếu tôi tiêm lệch, em có thể mắng tôi vài câu cho hả giận. Nếu là cô y tá kia tiêm lệch, em chỉ có thể nhịn rồi nói 'không sao'."

"..."

"Yên tâm, tôi từng luyện rồi." Văn Cửu Tắc cầm tay cô, lòng bàn tay nóng ấm.

Tiết Linh tò mò hỏi anh luyện lúc nào, luyện thế nào, nhưng Văn Cửu Tắc không trả lời.

Thực ra rất đơn giản, từ nhỏ anh đã biết làm rồi.

Hồi anh còn nhỏ, mẹ bị bệnh tim, không thể đến bệnh viện lớn, mỗi lần bệnh nặng đều nhờ bác sĩ phòng khám gần đó đến truyền nước.

Lẽ ra bệnh nhân phải đến phòng khám, nhưng vị bác sĩ đó là bạn học cũ của mẹ, thấy bà không thể đi được nên mang thuốc đến nhà giúp tiêm.

Thay thuốc, rút kim, cầm chai nước truyền giúp mẹ đi vệ sinh, những chuyện đó Văn Cửu Tắc đã quen thuộc từ bé.

Truyền dịch nhiều, không tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn, chẳng hạn như kim bị rút ra, hoặc cử động mạnh quá làm sưng lên, phải tiêm lại.

Bác sĩ không thể lúc nào cũng đến ngay được, hơn nữa sau mấy lần đến nhà truyền dịch cho mẹ anh, hàng xóm bắt đầu đồn thổi, bác sĩ đó cũng không mấy vui vẻ mà đến nữa.

Văn Cửu Tắc có lẽ trời sinh to gan, học hai lần là biết tiêm, sau đó anh thường xuyên đến phòng khám lấy thuốc, tự tiêm cho mẹ.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tiết Linh cảm thấy chuyện Văn Cửu Tắc biết tiêm rất thú vị, hai ngày sau còn mong anh lại tiêm cho mình lần nữa.

Tiếc là mấy ngày đó, y tá đến là một người lớn tuổi, trông có vẻ nghiêm túc, tiêm rất chuẩn, không cho Văn Cửu Tắc cơ hội thể hiện.

Truyền xong về nhà, Tiết Linh lại nằm thêm hai ngày, cơm nước đều do Văn Cửu Tắc lo liệu.

Anh biết tự nấu, cũng mua thêm ít đồ ăn bên ngoài, khẩu vị nhạt, rau nhiều thịt ít, rất thích hợp với người bệnh.

Ba bữa thuốc, anh nhớ rất rõ, đến giờ sẽ nhắc cô uống, nước và thuốc đều đưa tận tay, mãi đến khi cô hoàn toàn khỏi bệnh.

Những ngày Tiết Linh bị ốm, Văn Cửu Tắc chu đáo đến mức không giống anh chút nào, khiến cô suýt hoài nghi mình bị bệnh nan y, chỉ là anh giấu không nói.

Quan trọng nhất là, suốt mấy ngày đó, anh hoàn toàn không làm trò, không chọc giận cô lấy một lần.

"Lúc tôi bệnh sao anh không chọc tôi mà lại đối xử tốt thế?"

"Ồ, tôi không thích em bị bệnh, muốn em nhanh khỏe."

Văn Cửu Tắc không thích người khác bệnh, cũng chịu không nổi bản thân bệnh. Cảm giác yếu ớt khiến người ta bất an, dù chỉ là trong mơ, anh vẫn lo mình không thể giải quyết được những chuyện cần làm ngay.

Sau khi ăn qua loa một chút, Tiết Linh giục Văn Cửu Tắc lên xe nằm nghỉ, quấn kín người lại.

Cô lấy bình giữ nhiệt, cho thêm muối và đường, lắc qua lắc lại.

Văn Cửu Tắc ở trong xe nhìn cô, cơ thể gầy hơn trước, sắc mặt tái nhợt, động tác lắc bình giữ nhiệt từng chút một, trông như một con rối gỗ bị lag.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.