Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 89: Chương 89



Gió lạnh quất vào mặt đau rát, nhưng Văn Cửu Tắc da mặt dày, nên vẫn lì lợm ngồi cùng Tiết Linh suốt cả buổi chiều.

Cuối cùng, thành quả của họ là Tiết Linh câu được bốn con cá, còn Văn Cửu Tắc thì trắng tay.

“Đây là phúc lợi dành cho người mới, biết không? Ngày mai là không câu được nữa đâu.” Văn Cửu Tắc xách xô lên nói.

Đúng, đúng, tôi là người mới, tôi thuần túy dựa vào may mắn. Tiết Linh rộng lượng bao dung sự ghen tị của người đàn ông này.

Hôm nay, Tiết Linh câu được cá, Văn Cửu Tắc ăn được cá, cả hai đều có thu hoạch.

Trước khi đi ngủ, Tiết Linh kéo một cái xô ra, bảo Văn Cửu Tắc ngâm chân, phải ngâm đủ mười phút.

Còn cô thì qua loa lau chùi qua rồi thoải mái chui vào giường, rút ra một cuốn sách văn học cao cấp, bắt đầu tẩm bổ tâm hồn.

Làm zombie còn có một lợi ích nữa: Bây giờ, cho dù có là thứ ru ngủ đến đâu cũng không thể khiến cô buồn ngủ, kiến thức cứ thế nhét thẳng vào đầu.

Còn giữ lại được bao nhiêu thì chưa biết, nhưng ít nhất cô đọc không buồn ngủ, cứ thế mà nhồi vào.

Văn Cửu Tắc ngâm chân xong, hỏi cô: “Em không ngâm à?”

Tôi là zombie, ngâm chân làm gì, không cần.

Tiết Linh lật qua một trang sách, cảm giác có vài dòng chữ vừa đọc xong chen vào đầu, rồi lại trôi tuột ra khỏi tai.

Văn Cửu Tắc đưa tay bóp bóp cánh tay cô: “Ở ngoài hứng gió lạnh cả ngày rồi, cứng đờ hết rồi này. Để anh xoa bóp cho em nhé?”

Tiết Linh nghĩ cũng đúng, bèn đặt sách xuống, nằm sấp ra.

Bàn tay Văn Cửu Tắc rất nóng, nắm lấy cánh tay cô, trước tiên bóp nhẹ các khớp, rồi nắn bóp cơ bắp.

Tiết Linh bất giác nhớ đến lúc mình nấu ăn trước đây, cái cách cô vỗ đập thịt bò, thịt gà, làm cho phần thịt đã c.h.ế.t mềm ra, để khi ăn có độ dai vừa phải hơn.

Khi Văn Cửu Tắc xoa bóp xuống chân cô, Tiết Linh lại nhớ đến một chuyện khác.

Trước đây, anh cũng từng mát-xa cho cô.

Lúc đó họ còn trong giai đoạn mập mờ, cô quyết định chạy bộ buổi tối để rèn luyện, kết quả là chạy xong hai chân đau nhức.

Người ít vận động mà bỗng dưng tập thể dục, ngày hôm sau sẽ đau đến nỗi bước đi cũng khó khăn.

Nhìn cô khập khiễng, Văn Cửu Tắc cười chán chê rồi mới bảo sẽ giúp cô xoa bóp.

Lúc ấy, họ ở căn hộ thuê, trong phòng ngủ của cô. Cửa sổ có rèm che nhưng không kéo kín, có thể nghe thấy tiếng bóng rổ đập vang từ sân thể thao gần trường đại học.

Văn Cửu Tắc có vẻ rất có kinh nghiệm, vừa bóp chân cô vừa ấn ấn, chỉ là lực hơi mạnh, khiến Tiết Linh tê dại, vô thức đạp chân vào bụng anh.

Cô vô tình đạp lệch vị trí, còn chạm phải vài lần, cảm giác mềm mềm, lại có gì đó giật giật dưới lòng bàn chân.

Văn Cửu Tắc ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên dừng lại, nhìn cô chăm chú. Lúc này, Tiết Linh mới nhận ra mình đã đá vào đâu, lúng túng nhấc chân lên, nhưng lại bị anh giữ lại.

Trong tình huống như thế, ánh mắt giao nhau như có một lực hút khó cưỡng.

Tiết Linh như nam châm bị ánh mắt anh hút chặt, ánh mắt nóng rực, trượt từ mắt cô xuống môi. Cô cũng nhìn môi anh, bởi vì nụ cười còn vương trên môi, hơi hé mở một khe nhỏ.

Đầu óc cô trống rỗng, vừa nóng vừa căng, hơi thở trở nên rõ ràng hơn. Khi vô thức tránh né ánh nhìn, cô lại thấy cánh tay anh đặt trên chăn, gân xanh nổi rõ.

Cô không nghĩ nhiều, giơ tay chạm vào những đường gân đó. Vừa mới chạm vào, Văn Cửu Tắc đã lập tức cúi xuống gần cô hơn.

 

Mọi thứ diễn ra quá đỗi tự nhiên, họ hôn nhau.

Chân cô bị bàn tay anh giữ lấy, cả người bị kéo lại gần, rồi cả hai đều không kiềm chế nổi, lúc dừng lúc tiếp tục, phần lớn là cô dừng, dây dưa đến tận khuya. Ngày hôm sau, Tiết Linh buộc phải xin nghỉ học, không tham gia hoạt động của hội sinh viên. Dĩ nhiên, Văn Cửu Tắc cũng chẳng thể đến lớp...

Được rồi, ký ức dừng lại ở đây, tốt nhất nên nghĩ đến chuyện vào bếp nấu ăn đập thịt gà thì hơn.

Thịt gà, thịt gà… cơ bắp, những thớ cơ nổi lên thật sự trông rất đẹp.

Vì những ký ức không phù hợp mà chột dạ, Tiết Linh liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang chuyên tâm xoa bóp, bỗng nhiên chụp lấy chăn bọc kín đầu mình.

Ngay giây tiếp theo, tấm chăn bị Văn Cửu Tắc lật tung lên, kéo theo cả những ký ức nhuốm màu vừa rồi bay biến đi.

“Tôi mát-xa cho em xong rồi, giờ đến lượt em.” Anh nói, “Đừng có lười, mau dậy đi.”

Tiết Linh: “…”

Cô ngồi bật dậy, vung một tràng đ.ấ.m loạn xạ vào lưng Văn Cửu Tắc.

Đúng là kiểu đàn ông giỏi phá hỏng bầu không khí. :)

Đèn năng lượng mặt trời được lắp đặt trong sân, cứ đến khi trời tối là tự động sáng lên.

Chỉ cần không kéo rèm, ánh sáng này có thể chiếu vào phòng ngủ, khiến cả căn phòng bừng sáng, giống như những đêm trăng rằm.

Những đêm mất ngủ, zombie chỉ có thể nằm trên giường đọc sách, thật là nhàm chán. May mà Văn Cửu Tắc không bao giờ ngủ lâu, đêm khuya mới ngủ, nhưng trời tờ mờ sáng đã tỉnh.

Anh mà thức dậy, thì Tiết Linh ít khi cảm thấy buồn chán.

Sáng sớm, vừa mở mắt, Văn Cửu Tắc đã nghe thấy yêu cầu của Tiết Linh.

“Sau này lúc anh ngủ, tôi có thể ra ngoài dạo một chút không? Nằm trên giường mãi chán quá.”

Văn Cửu Tắc lập tức đồng ý: “Được thôi.”

Tiết Linh vui mừng nghĩ thầm: Người mới tỉnh dậy quả nhiên đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Nhưng ngay sau đó, Văn Cửu Tắc nhấn mạnh: “Nếu giữa đêm em bị hổ báo hay sói trong rừng tha đi, nhớ để lại dấu vết dọc đường, để tôi tỉnh dậy còn lần theo tìm em.”

Tiết Linh: “…”

“Ở đây có hổ báo và sói thật à?” Tiết Linh nghe anh nói mà hơi lo lắng.

“Căn nhà này gần núi vậy, em quên là lần trước chúng ta còn thấy hổ à?”

Dù con hổ đó là từ sở thú chạy ra, nhưng vẫn đủ để tăng độ tin cậy cho lời nói của Văn Cửu Tắc. Nhỡ đâu quanh đây cũng có con báo nào đó từ sở thú trốn ra thì sao?

Tiết Linh quyết định từ bỏ ý định ra ngoài đi dạo một mình vào nửa đêm, nhưng cô lại đề nghị: “Vậy ban ngày chúng ta lên núi xem có con thú lớn nào không.”

Văn Cửu Tắc đôi khi không hiểu rốt cuộc cô là gan lớn hay nhát gan nữa.

Nhìn cô mong ngóng như vậy, anh vẫn chiều theo, cùng cô lên núi dạo một vòng.

Tiết Linh xách theo giỏ, còn Văn Cửu Tắc mang theo rìu.

Tiện thể chặt ít củi, dù sao dùng bếp đất nấu nước vẫn thuận tiện hơn.

Khu rừng nhỏ không cao lắm, chỉ toàn chim chóc, chẳng thấy bóng dáng con thú nào lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.