Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 51: Nàng muốn từ chối thần tửu bất tử?!



Hoàng hôn buông xuống, đỉnh núi Pelion sáng rực như ban ngày. Những luồng ánh sáng chói lòa, rực rỡ hơn cả tinh tú, thỉnh thoảng giáng xuống chóp núi—đó là các vị thần được mời đến chứng kiến lễ cưới. Một màn sương vàng nhạt thần bí bao phủ ban công cung điện. Các vị thần có thể nhìn xuyên qua lớp sương mà quan sát mọi chuyện diễn ra trong thành Phthia, nhưng khi loài người ngước mắt lên, họ chỉ thấy những đám mây phát sáng mờ ảo, không bao giờ có thể nhìn thấu dung nhan thần thánh.

Khi Apollo đến nơi, chỗ ngồi dành cho chư thần đã lấp đầy bởi những bóng dáng quen thuộc.

Dù ở bất cứ nơi đâu, con trai của Leto luôn trở thành tâm điểm chú ý, nhưng ánh nhìn dồn về phía mình chẳng làm Apollo bận tâm. Hắn chỉ gật đầu chào những vị thần thân quen rồi tiến thẳng đến trước mặt mẹ, nâng tay bà lên và đặt một nụ hôn chào hỏi.

"Con rời Delos sớm hơn ta, nhưng lại đến Phthia trễ vậy." Leto hiếm khi bộc lộ cảm xúc giữa chốn đông người, lúc này cũng không ngoại lệ. Giọng bà nghe như một câu cảm thán hờ hững hơn là lời trách cứ con trai.

Ánh mắt Apollo lóe lên. "Trên đường đi, con ghé qua Thebes, xem việc xây dựng đền thờ ở đó tiến triển thế nào."

Lời này không phải dối trá, nhưng trước khi đến Thebes, hắn còn đặc biệt lên đỉnh Olympus.

Khi cỗ xe của Hera rời đi, Apollo tìm đến Zeus, tâu với cha rằng hôn lễ của Thetis và Peleus đã cận kề, lời tiên tri thứ hai gần như chắc chắn sẽ thành hiện thực. Hắn cầu xin đấng cha ban cho người thương của mình tiên tửu bất tử, để nàng vĩnh viễn không phải lo lắng về sinh mệnh ngắn ngủi. Như vậy, hắn mới có thể vui vẻ hòa nhạc trong buổi lễ được chư thần chứng giám.

Apollo hiếm khi đưa ra thỉnh cầu, nên Zeus suy nghĩ một lát rồi vui vẻ chấp thuận. Hebe, nữ thần giữ tiên tửu, đã theo Hera đến Phthia. Sau khi lễ cưới kết thúc, Zeus sẽ tìm cơ hội để Hebe rời chỗ mà mang đến thứ rượu bất tử Apollo hằng khao khát.

Nhớ lại lời hứa của thần vương tối cao, lòng Apollo tràn đầy nôn nóng vui sướng. Hắn có thể quay về đảo Delos ngay trong đêm nay. Daphne đang đợi hắn, và hắn sẽ mang đến cho nàng một bất ngờ—một món quà tuyệt vời nhất. Liệu nàng có lại nở nụ cười rạng rỡ như ngày nào không?

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, tưởng tượng về tương lai cũng theo đó không ngừng tuôn trào. Một khi không còn lo lắng về tuổi thọ ngắn ngủi của Daphne, nàng sẽ không cần bị giam cầm trên đảo Delos nữa. Dù nàng muốn đi đâu, hắn cũng sẵn lòng chiều ý. Có lẽ họ nên đến quê hương Arcadia của Daphne trước, ít nhất là để Ladon, vị thần sông, biết rằng ái nữ của ông đã trở thành vợ của một vị thần trên đỉnh Olympus...

Suy nghĩ đến đây, Apollo đột nhiên cảm thấy nghi thức hôn lễ thật phiền phức, khiến hắn phải nhẫn nhịn chờ đợi suốt cả đêm.

Dù vậy, đứng trước mẹ mình, hắn vẫn gắng kiềm chế, không để tâm trạng bồn chồn biểu lộ trên nét mặt — hắn biết rõ mẹ mình chẳng hề quan tâm đến Daphne.

Cũng vì lý do ấy, Apollo lặng lẽ giấu chiếc áo thần mà Gaia tặng Daphne vào trong số lễ vật dâng lên Leto. Tùy tiện hủy hoại món quà của đất mẹ có thể sẽ mang đến tai họa, nhưng cất giữ nó trong cung điện của hắn có nguy cơ để Daphne tìm thấy. Đây là cách xử lý tốt nhất mà Apollo có thể nghĩ ra. Theo thói quen của Leto, đống lụa là tinh xảo ấy sẽ nằm im trong kho báu của cung điện suốt nhiều năm, thậm chí vĩnh viễn không thấy ánh sáng.

Chỉ cần hắn đưa ra một lời tiên tri khác để thế chỗ cho điều chưa kịp tuyên cáo, hắn vẫn sẽ được coi là hoàn thành ba thử thách cần thiết để chứng tỏ quyền lực của mình. Hy vọng là vậy.

Leto nhìn con trai hồi lâu, hiển nhiên không tin lời hắn nói, nhưng chỉ nhẹ nhàng nhận xét: "Dường như tâm trạng của con đang rất tốt."

Dù che giấu khéo léo đến đâu, sự thay đổi dù nhỏ nhất cũng không qua mắt được mẹ mình. Apollo im lặng một lúc, nghiêm túc đáp: "Hôn lễ này quyết định liệu lời tiên tri thứ hai có thể ứng nghiệm hay không."

Leto dường như suýt mỉm cười, nhưng bà không nói gì thêm, ánh mắt chuyển sang phía sau Apollo. "Chị con cũng tới rồi."

Apollo quay đầu lại, thấy Artemis đang sải bước đến gần. Nữ thần săn bắn cúi chào mẹ trước, sau đó chỉ hất cằm với em trai coi như lời chào. Rồi nàng nghiêng đầu nhìn về thành Phthia, nơi đang dần chìm trong màn đêm, thần sắc khó dò. "Thetis đã khởi hành."

Theo phong tục phàm nhân, tân nương sau khi tẩy tịnh sẽ đến đền thờ Aphrodite và Artemis để cầu nguyện. Nàng sẽ dâng chiếc đai trinh tiết lên Artemis, từ biệt vị nữ thần bảo hộ thời thiếu nữ của mình, rồi trở về nhà trang điểm, chờ đón phu quân. Hai gia tộc sẽ mở tiệc chiêu đãi quan khách, sau đó tân lang sẽ đưa tân nương về nơi ở mới.

Nhưng Thetis không phải người trần, và trong số quan khách có cả thần linh, nên nghi thức hôn lễ lần này có chút khác biệt.

Lúc này, tại cựu hoàng cung, tiệc rượu linh đình đang được mở ra để khoản đãi người phàm. Đồng thời, như lời Artemis nói, một đoàn người cầm đuốc đang vây quanh cỗ xe song mã, chầm chậm men theo con đường núi nối liền hoàng cung cũ và mới mà tiến về phía trước.

"Hỡi tân nương được hoa hồng và tình yêu nâng niu, hỡi tân lang tỏa sáng với dầu thơm và ánh hào quang, hãy âu yếm tựa vào trường kỷ!

Hỡi sao Hesperus xuất hiện trong hoàng hôn, xin hãy dẫn lối cho họ!

Hỡi nữ thần Hera ngự nơi bảo tọa, xin Người phù hộ cho họ!"

Dàn hợp xướng cất lên lời ca cầu chúc hạnh phúc và con đàn cháu đống, rải tiền vàng và cánh hoa cho đám đông hai bên đường, khiến tiếng hò reo không ngớt.

Trên cỗ xe, vai kề vai là đôi nhân vật chính của ngày hôm nay.

Nếu chỉ xét về dáng vóc, họ trông khá xứng đôi. Cô dâu khoác lễ phục tím thẫm, tấm mạng màu nghệ buông rủ, che khuất vẻ mặt. Nhưng khoảng cách nhỏ giữa nàng và tân lang đã nói lên tất cả. Còn chú rể giữ trên môi nụ cười lễ nghi, giống như đang thực hiện nghĩa vụ hoàng gia trong một cuộc diễu hành hơn là tham dự hôn lễ.

Người phàm vẫn truyền tai nhau rằng, kẻ kết duyên cùng nữ thần là kẻ đảo ngược trật tự tôn ti, khó mà tránh khỏi bất hạnh.

Vậy nên, so với tân lang và tân nương, bất kỳ một ai trong số những người chứng kiến hôn lễ vĩ đại này đều tỏ ra nhiệt thành hơn rất nhiều. Dân chúng cuồng nhiệt ném lên đôi vợ chồng mới cưới những cánh hoa tươi và lá thơm nguyệt quế, hoa lá rơi xuống như cơn mưa, phủ lên Thetis và Peleus, vậy mà hai người họ chẳng hề đối thoại, chẳng có lấy một động tác chạm vào nhau, tựa như hai pho tượng cẩm thạch vô tri, chỉ là tình cờ được đặt cạnh nhau.

"Ngươi có biết Thetis đã nói gì với ta khi trao lại đai lưng không?" Nữ thần Artemis bất chợt cất lời, giọng nhẹ như gió thoảng.

Apollo chờ đợi câu tiếp theo.

"Đây chẳng phải là điều ta mong muốn."

Hắn khẽ nhắm mắt. "Ngươi không đồng tình với quyết định của cha, điều đó ta hiểu."

"Đã hiểu, thì hãy đối tốt với con trai nàng ấy." Sau một thoáng lặng im, Artemis căn dặn. Nếu nữ thần săn bắn là người bảo hộ cho thiếu nữ, thì Apollo chính là vị thần che chở cho nam giới trẻ tuổi.

Giữa lúc đối thoại, đoàn rước dâu đã tới gần hơn, xe ngựa dừng trước tân hoàng cung. Trên tầng trời cao, Zeus và Hera vốn ẩn khuất sau mây mù chọn đúng khoảnh khắc này giáng lâm. Quầng hào quang từ vương miện song thần chiếu sáng rực rỡ, phủ lên tân lang tân nương vừa bước lên bậc thềm một tầng ánh sáng thần thánh màu hoàng kim nhạt.

Peleus nắm lấy tay Thetis, cùng nàng tiến vào đại sảnh xa lạ. Những nhành cây được quấn dây lụa rủ xuống từ mái vòm, trang trí cho lễ đường, khẽ lay động trong làn gió cuối hạ và giữa những tiếng hô vang dậy đất.

Trước sự chứng kiến của muôn dân, tân lang nâng tấm mạng sa đỏ cam che khuất dung nhan tân nương. Họ đã ghi khắc sâu hình ảnh của đối phương trong trận giao chiến khốc liệt trước kia, vì thế lúc này, khi đối diện một cách vội vã, cả hai chỉ thoáng nhìn nhau rồi lập tức quay đi. Sau đó, Peleus bắt đầu tiếp đón các sứ thần ngoại quốc, còn Thetis lặng yên đứng bên cạnh chồng mình. Không lâu sau, phàm nhân rời đi, nhường lại thời khắc các vị thần ban tặng lễ vật.

Trước tiên là những món quà từ các nữ thần: Hera ban tặng áo choàng, Aphrodite trao chén vàng, Athena đưa ra một cây sáo... Các thần từ biển cả cũng mang đến lễ vật hậu hĩnh: Poseidon hào phóng dâng lên Peleus hai con thiên lý mã bất tử, còn Nereus, cha của Thetis, thì trao một giỏ muối thần bí—thứ sẽ khiến con người sinh ra cơn đói khát mãnh liệt không thể kiểm soát.

Song, món quà gây kinh ngạc nhất, không thể nghi ngờ, chính là lễ vật từ thần vương Zeus: một đôi cánh của thần linh! Kẻ sở hữu nó sẽ chuyển động như thể thực sự mọc cánh sau lưng, nhanh nhẹn tựa cơn gió.

Món quà này vô cùng quý giá, nhưng nguồn gốc của nó lại không hề tốt lành.

Thuở xưa, trong cuộc đại chiến giữa các vị thần, nơi Zeus và Kronos đứng hai đầu chiến tuyến, nữ thần cầu vồng Iris có một người chị tên là Arke. Nàng đã phản bội Olympus, đầu quân cho các Titan, để rồi đánh mất đôi cánh của chính mình. Giờ đây, món quà cưới dành cho Thetis và Peleus chính là đôi cánh từng thuộc về Arke.

Thế nhưng, ngay cả lễ vật ấy cũng chẳng khiến nét mặt Thetis dao động chút nào. Peleus vẫn giữ dáng vẻ cung kính cúi đầu trước các vị thần, rõ ràng càng thêm kinh hoàng vì món quà từ thần vương.

Sau nghi thức trao tặng, đến thời khắc yến tiệc. Theo yêu cầu của Zeus, Apollo mang cây đàn lyre ra tấu nhạc.

Trong tiếng đàn của vị thần nghệ thuật, tất cả khách mời trong đại sảnh chìm vào những điệu vũ say sưa. Hera và Aphrodite mỉm cười gật đầu, vậy nên Peleus nắm tay Thetis, cùng nàng băng qua màn mưa của những đồng tiền vàng, quả chà là và trái vả, bước về phía sâu trong cung điện, nơi hương trầm đã lan tỏa.

Ngón tay Apollo lướt trên dây đàn đột ngột dừng lại.

Trong khoảnh khắc bất chợt, ánh mắt hắn bắt được một tấm áo choàng màu lục bảo quen thuộc giữa đám đông.

Nhuộm vải thành màu xanh lục tựa lông chim bói cá là chuyện vô cùng khó khăn. Hôm qua, khi từ biệt Daphne, nàng cũng khoác trên mình sắc xanh ấy.

Sự khựng lại chỉ kéo dài trong một nhịp trống rỗng, Apollo lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục diễn tấu một cách hoàn hảo, để rồi khiến tiếng đàn càng thêm du dương. Hầu hết những người thưởng nhạc đều không nhận ra chút biến động nhỏ này, nhưng Zeus, kẻ ngồi nơi cao nhất, lại khẽ nhướng mắt nhìn về phía Apollo.

Vẫn giữ nguyên phong thái hoàn mỹ, Apollo dõi theo bóng dáng màu lục trong đám đông. Hình bóng ấy chỉ thoáng lướt qua góc quảng trường, chớp mắt đã biến mất nơi hành lang ngoặt khuất, lướt ngang ánh đuốc trên tường, làm loé lên một tia vàng nâu khiến tim hắn đập loạn.

Ảo giác? Trùng hợp?

Apollo không nhớ nổi bản thân đã quay về chỗ ngồi thế nào. Hắn nâng chén rượu giả vờ uống, cùng lúc đó, tại đảo Delos xa xôi, từ sâu trong tư thất của hắn, một con thiên nga trắng vỗ cánh bay lên, lướt nhanh giữa đền thờ, rồi bay vút lên trời cao, quét mắt tìm kiếm bóng dáng của Daphne.

Không thấy. Không thấy. Lục soát khắp mọi ngõ ngách trên đảo Delos, vẫn chẳng hề có nàng.

Không một tung tích.

Nếu một vị thần đặt chân lên đảo Delos, hắn sẽ lập tức phát hiện. Không ai bắt cóc nàng. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất: Daphne đã tự mình trốn thoát, bằng cách nào đó.

Cơn giận dữ và kinh hoàng bóp nghẹt trái tim Apollo. Hắn biết Daphne không thích bị giam hãm, nên đã cẩn thận tránh để phân thân ở gần nàng, sợ rằng sẽ khiến nàng có cảm giác bị giám sát mà khó chịu. Nhưng chính sự chu đáo này đã tạo ra một lỗ hổng chí mạng.

Nàng đang ở đâu? Nàng muốn đi đâu? Vì sao?!

Hình ảnh chớp qua vừa rồi là ảo ảnh hay là một điềm báo?

Lòng bàn tay Apollo siết chặt chén bạc, khiến vật thể cứng rắn ấy méo mó dưới áp lực thần lực. Artemis ngồi bên cạnh liếc nhìn hắn, cất giọng lãnh đạm: "Chuyện gì?"

Apollo khép hờ mắt. "Không có gì."

Hắn muốn trấn tĩnh, nhưng không thể ở lại đây dù chỉ nửa khắc.

Bỏ qua những ánh mắt thắc mắc từ các vị thần, Apollo đứng bật dậy, hoàn toàn không để ý tới trái táo vàng chẳng biết lăn vào bậc thềm từ lúc nào, bước thẳng ra ngoài.

Chỉ trong một khúc nhạc ngắn ngủi, tân lang và tân nương đã bị đẩy vào tẩm phòng, khách khứa vỗ tay hò reo, quay lại với men rượu và những điệu nhảy cuồng nhiệt giữa quảng trường trước cung điện.

Phàm nhân không thể nhìn thấy thần linh khi họ muốn ẩn mình. Apollo lướt qua quảng trường, băng qua hành lang, vượt qua sân trong, đặt chân lên bậc thềm rồi lại quay trở lại. Nhưng dù đảo mắt tìm kiếm, nơi đây vẫn chỉ toàn là người—người, người, người—tất cả đều đang đắm chìm trong men say và hân hoan.

Dù tất cả đều sẽ chết đi và hóa thành tro bụi, những kẻ phàm trần này lại như chẳng hề hay biết về số phận cuối cùng của mình, hoặc đơn giản là chẳng màng bận tâm. Họ chỉ mải mê với niềm vui của hiện tại, cười nói huyên náo, say sưa cuồng nhiệt. Cũng giống như việc họ chẳng thể hiểu được rằng có một người vợ bất tử chưa chắc đã là điều tốt đẹp. Những con người ấy không hề nhận ra một vị thần vừa đi ngang qua, càng không hay biết rằng những tiếng cười mang mùi rượu của họ đang khiến thái dương Apollo giật liên hồi, như thể có thứ gì đó khủng khiếp sắp phá kén mà ra.

Hắn biết mình không thể cứ tiếp tục thế này, nếu không, cơn xúc động sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Con gái của Nereus đã phải chịu bất hạnh vì lời tiên tri của hắn, hắn không nên gây ra sóng gió trong lễ cưới của Thetis. Hơn nữa, điều đó ắt hẳn sẽ thu hút sự chú ý của Hera, và nếu Daphne thực sự đang ở đây, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng hắn không hề mong muốn.

Apollo lúc này mới nhớ quay lại nhìn về phía ban công nơi các vị thần đang ngồi. Điều khiến hắn bất ngờ là dường như không ai để tâm đến việc hắn đột ngột rời đi. Hera, Aphrodite và Athena đang đối đầu nhau ngay chính giữa, còn Zeus chỉ cười gượng, rõ ràng đang cố tỏ ra ngoài cuộc.

Đúng lúc ấy, trong tầm mắt hắn thoáng qua một vệt lục sắc rực rỡ.

Mọi suy nghĩ chẳng liên quan đến Daphne lập tức đứt đoạn.

Không kịp suy tính, hắn lao đến, nắm lấy vai người mặc chiếc áo xanh ấy. Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên—giọng nói không đúng. Nhìn kỹ lại, ngay cả màu tóc cũng sai mất rồi—màu nâu, chỉ khi ánh lửa hắt lên mới phản chiếu chút sắc vàng. Nhưng bộ y phục màu xanh kia, không nghi ngờ gì, chính là chiếc áo hắn đã tặng Daphne.

"Ngươi lấy bộ đồ này từ đâu?" Giọng Apollo lạnh lùng.

Người bị giữ lại là một tỳ nữ, run rẩy đến mức gần như khuỵu xuống trước khí tức thần thánh.

"Ta... không phải của ta... Là có người đưa cho..."

"Ai? Nàng ấy ở đâu?"

"Cung điện cũ... Khi ta đang dọn dẹp tân phòng cho tân nương, có một cô gái đã tặng ta... Xin ngài đừng—"

Chưa đợi nàng ta nói hết, Apollo đã biến mất.

Hắn lao thẳng đến cung điện cũ của Phthia.

Nơi đó, yến tiệc đã gần tàn. Apollo xông vào cung điện như một cơn cuồng phong. Những tỳ nữ và binh sĩ canh cửa còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì đã bị áp lực uy nghiêm đè ngã xuống, toàn thân run rẩy đến mất đi ý thức.

Bằng đôi mắt của một thợ săn, hắn rà soát mọi góc tối, không để sót một chi tiết nào.

Không có. Không có. Không có. Vẫn là không có.

Nỗi sốt ruột hòa lẫn cơn giận dữ bùng cháy, làn khói mờ che phủ tầm nhìn, hắn sắp không còn nhìn thấy gì nữa.

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bóng tối phía sau: "Ngài đang tìm ta sao?"

Apollo lập tức quay phắt lại. Trước khi kịp nhìn rõ, hắn đã nhận ra nàng, vươn tay giữ lấy rồi siết chặt trong vòng ôm. Hắn không cần dùng mắt để xác nhận—chỉ cần cảm giác được nàng trong lòng, hắn biết lần này không phải ảo giác, cũng không phải nhận nhầm.

"Daphne..." Hắn cúi xuống, rối loạn hôn lên mái tóc nàng. Mái tóc ấy đúng là màu nâu ánh vàng như hắn nhớ, nhưng... tấm lụa mỏng màu đỏ cam? Hắn sững lại, cuối cùng cũng gom đủ lý trí để cúi xuống nhìn kỹ.

Đôi mắt hắn xuyên qua bóng tối dày đặc của cung điện, đồng tử chấn động mở rộng:

Daphne khoác một chiếc áo choàng tím, tấm mạng che mặt màu vàng nghệ bị vén lên một nửa, buông rủ sau đầu—

Lễ phục của tân nương.

Hắn đã bao lần tưởng tượng dáng vẻ Daphne trong hôn phục. Bộ áo tím trên người nàng lúc này không đủ lộng lẫy, nhìn kỹ còn có chút mỏng manh giản đơn, trên đầu cũng chẳng có bảo thạch hay vòng hoa điểm xuyết. Nhưng... nhưng, nàng vẫn đẹp đến mức vượt xa những giấc mơ liều lĩnh nhất của hắn.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn phẫn nộ và nỗi khiếp sợ gần như trào ra khi nãy bỗng nhiên tan biến không dấu vết. Hắn thậm chí quên mất phải tra hỏi nàng tại sao lại xuất hiện ở đây. Hắn chỉ đờ đẫn nhìn nàng, chớp mắt chậm rãi, hết lần này đến lần khác xác nhận đây không phải ảo tưởng.

"Nàng... tại sao...?"

Daphne ngẩng đầu, dịu dàng cười với hắn, nét tình ý trong mắt tựa như sóng triều dâng, lập tức nhấn chìm hắn vào mê loạn. Hắn vì hạnh phúc mà choáng váng, chút lý trí sót lại điên cuồng kháng cự lại sự đầu hàng vô điều kiện này. Nhưng rồi hắn chỉ có thể bất lực nhận ra, chỉ cần nàng mỉm cười như vậy, bất kể nàng nói gì hay làm gì tiếp theo, e rằng hắn đều sẽ tha thứ.

Nàng nâng tay, dịu dàng vuốt lên má hắn, như đang lau đi những giọt mồ hôi vốn không hề tồn tại trên trán hắn. Sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.

"Ngài gấp đến vậy... trước tiên hãy uống chút gì đó làm dịu cổ họng."

Nàng đưa chén rượu đến trước mặt, Apollo vô thức đón lấy, uống một ngụm lớn mà chẳng nếm được mùi vị gì. Hắn chỉ chăm chăm nhìn nàng, sợ rằng chỉ cần rời mắt một chút, nàng sẽ lập tức biến mất.

Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, Daphne mím môi, có khoảnh khắc như thể nàng sắp khóc.

"Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hoảng hốt.

Nhưng nàng rốt cuộc không rơi lệ, chỉ bình tĩnh hỏi: "Ngài chưa bao giờ nhắc đến nội dung và hậu quả của lời tiên tri thứ hai, có phải vì ngài biết rằng ta khó lòng chấp nhận việc hưởng lợi từ nỗi đau của Thetis?"

Apollo rơi xuống từ cõi mộng mơ hồ. Hắn nhớ ra đây là Phthia, nhớ đến hôn lễ giữa nữ thần biển cả và phàm nhân, nhớ đến tất cả những nguyên nhân và hệ quả xoay quanh.

Hắn hoàn toàn tỉnh táo.

"Ta không thể quyết định nội dung của tiên tri, cũng không ngờ rằng cha sẽ yêu cầu Thetis lập tức kết hôn với kẻ phàm trần kia." Apollo vội vã biện giải, siết chặt bàn tay Daphne trong tay mình, "Dù ta có dùng lời tiên tri thứ hai để đổi lấy rượu bất tử hay không, thì số phận của nàng ấy cũng đã được Ananke định đoạt từ trước. Dù là tương lai của con nàng ấy hay cuộc hôn nhân bị ép buộc, tất cả đều không phải điều ta có thể can thiệp."

"Ta không hề muốn lừa dối nàng, ta chỉ không muốn nàng phải gánh lấy những day dứt không cần thiết, chỉ vậy thôi." Đột nhiên, đôi mắt Apollo sáng lên, "Với lại, cha đã đồng ý ban rượu rồi, ngay khi lễ cưới kết thúc! Rất nhanh thôi, gần như ngay bây giờ!"

Hắn mong mỏi thấy niềm vui trên khuôn mặt Daphne. Nhưng nàng chỉ chớp mắt, kinh ngạc.

"Những day dứt không cần thiết?" Nàng thì thầm nhắc lại.

Apollo mơ hồ nhận ra mình đã nói sai. Hắn vội vàng giải thích, như thể có thể bù đắp sai lầm ấy bằng cách nói nhanh hơn: "Daphne, ta chỉ muốn giúp nàng thoát khỏi lời nguyền của tuổi thọ hữu hạn. Việc Thetis bị ép gả không phải là điều ta mong muốn, ta chưa từng có ý làm tổn thương nàng. Daphne... xin nàng đừng vì chuyện này mà trách ta."

"Ta biết." Daphne mỉm cười. "Ta hoàn toàn hiểu lý do ngài làm vậy."

Nàng cụp mắt xuống. "Ta thậm chí còn có thể hiểu được tại sao ngài lại giam giữ ta ở Delos."

"Ta không hề—" Giọng Apollo đột ngột ngưng bặt.

Biểu cảm của Daphne như muốn nói: Giờ phút này, không cần phải giấu giếm bản chất của khoảng thời gian ấy ở Delos nữa. Cả hai đều hiểu rõ.

"Ngài không nói với ta rằng Dionysus đột nhiên phát cuồng, cũng không nói cho ta biết nội dung và hậu quả của lời tiên tri thứ hai. Ngài dùng cách khéo léo đưa ta đến Delos, muốn ta lưu lại đó cho đến khi thần vương thần ban xuống thần tửu bất tử. Từ góc độ của ngài, ngài thực sự không làm gì sai. Mọi quyết định, mọi hành động, đều bắt nguồn từ tình yêu ngài dành cho ta, từ khao khát bảo vệ ta."

Nụ cười trên môi nàng dần nhạt đi. "Ngài muốn che giấu, đó là điều đúng đắn. Bởi vì một khi ta biết được nội dung của lời tiên tri thứ hai, thì dù thần tửu có ngọt ngào đến đâu, ta cũng sẽ khó lòng uống trôi."

"Nàng..." Apollo kinh ngạc thì thầm. "Nàng muốn từ chối thần tửu bất tử?!"

Vừa nói ra, một dự cảm đáng sợ bỗng leo lên sống lưng hắn. Hắn ngẩn ra một thoáng mới nhận ra rằng, cơn hoảng loạn đang tràn đến lúc này quen thuộc đến mức nào—bởi lẽ, hắn đã sớm nếm trải nó từ trước, trong những ảo cảnh tiên tri.

Những mảnh vỡ của viễn cảnh tan rã, khớp vào lời tiên tri đã bị hắn ép buộc phải chấp nhận:

—Nhà tiên tri của cung bạc sẽ vĩnh viễn đánh mất người hắn yêu thương.

Apollo lại một lần nữa choáng váng. Nhưng lần này, là vì đau đớn. Vì cơn thịnh nộ cay đắng như thể bị phản bội.

"Chỉ vì Thetis?!"

Daphne lắc đầu. Im lặng. Trong sự lặng thinh ấy ẩn chứa một nỗi buồn khó nói thành lời.

Cơn phẫn nộ và kinh hoàng khiến Apollo không thể suy nghĩ rõ ràng. Hắn vô thức định dùng biện pháp cứng rắn và trực tiếp nhất để phá vỡ thế cục bế tắc.

"Ta không thể từ bỏ cơ hội giúp nàng đạt được bất tử. Chuyện này để sau hẵng bàn!" Hắn cúi xuống, định bế bổng nàng lên để mang nàng trở lại Delos. "Nàng không thể ở lại đây. Hera có thể sẽ—?"

Mắt hắn đột nhiên mờ đi.

Chỉ trong vài cái chớp mắt, cơn choáng váng dữ dội dâng trào, đánh thẳng vào đại não.

Hắn vô thức buông lỏng nàng ra, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa thì mất thăng bằng mà ngã xuống.

Phản ứng đầu tiên của Apollo là nghĩ có một vị thần nào đó đã giáng xuống pháp thuật mê hoặc hoặc gây mê. Theo bản năng, hắn nghiêng người, định đứng chắn trước Daphne để bảo vệ nàng. Nhưng ngay giây sau, hắn chợt nhận ra có điều không ổn—

Daphne lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa họ, im lặng nhìn hắn từ xa.

Nàng không có ý đỡ lấy hắn, thậm chí không mở miệng hỏi hắn làm sao vậy.

Điều này... không giống nàng.

Bầu không khí đột ngột rơi vào tĩnh mịch, như một điềm báo không lành.

Ánh mắt họ giao nhau.

Đồng tử Apollo co rút mạnh.

"Daphne." Hắn nghe thấy giọng mình vang lên, khô khốc như thể bị bóp nghẹt. "Nàng đã cho ta uống thứ gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.