Tiếng sơn ca cất lên, xé toạc sự tĩnh lặng của bình minh.
Apollo giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê muội.
Hắn sững sờ nhìn đồng bằng và thung lũng phủ trong sắc xanh tái nhợt của buổi sớm, bỗng chốc chẳng thể nhớ nổi mình đã đứng đây bao lâu, cũng chẳng biết vì cớ gì mà vẫn còn ở lại. Mi mắt cay xè khẽ chớp động, hắn chăm chú nhìn cây nguyệt quế mảnh mai trước mặt, đồng tử co rút lại vì bối rối.
"Daphne...?" Hắn thì thào, bàn tay run rẩy chạm lên lớp vỏ cây xám nhạt.
Thân cây mới lớn còn trơn nhẵn, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể so với làn da mềm mại kia—thứ xúc cảm mà hắn từng quen thuộc, giờ đây không còn nữa. Apollo ngẩn ra, trong chốc lát cảm thấy hành động của mình thật vô nghĩa: vì sao hắn lại nâng niu một gốc cây như vậy? Vì sao lại gọi một cây non vô tri vô giác bằng cái tên của người thương?
"A—" Một thanh âm ngắn ngủi, giống như tiếng rên rỉ đầy bi ai.
Như một tia lửa xé toạc đêm tối, ký ức bị vùi lấp bởi cơn đau tột độ bỗng dưng ùa về. Apollo nhớ lại tất cả.
"Daphne!!"
Cơn run rẩy dữ dội kéo dài khắp thân thể hắn. Hắn gần như nhào về phía trước, ôm chặt lấy cây nguyệt quế.
Hắn áp tai vào thân cây, cố gắng lắng nghe xem nơi từng là lồng ng.ực kia liệu có còn nhịp đập. Dường như có một âm vang rất nhẹ—nhưng khi hắn tập trung lại, chẳng còn gì nữa.
Bờ môi thất sắc của Apollo chạm lên thân gỗ, từng nụ hôn tuyệt vọng lướt qua lớp vỏ xù xì, cay xè và đắng chát. Thứ gỗ khô khan ấy không hề phản ứng lại tình cảm mãnh liệt của hắn, càng không giống với đôi môi mềm mại trong ký ức.
"Hãy trở lại..." Giọng Apollo bắt đầu vỡ vụn. "Biến lại thành người đi..."
Trước mắt hắn, hình bóng nàng vẫn còn đó—đang chạy trốn, đang bị hắn đuổi theo...
"Đừng như vậy... Ta biết nàng vẫn ở đây."
Hắn tựa trán vào thân cây, như thể mong tìm một sự đáp lời. Rồi hắn khẽ đẩy nhẹ, sau đó một lần nữa, mạnh hơn. Cây nguyệt quế rung lên, như thể đang né tránh cái chạm của hắn.
Chậm rãi, tuyệt vọng, Apollo chống tay lên thân cây, dần dần quỳ xuống.
Đầu gối hắn chạm vào đất, trong thoáng chốc, một lời cầu nguyện nghẹn ngào bật ra từ đôi môi chưa từng thốt ra những câu từ như vậy: "Xin nàng... xin hãy quay về."
Màn sương của Nyx đã hoàn toàn lùi bước.
Dưới ánh mặt trời đầu tiên lăn qua vòm trời, cây nguyệt quế khẽ vươn nhánh lá như đón chào tia sáng rực rỡ, như thể đang reo vui trước sự chào đón của thần nhật mã.
Daphne để lại cho hắn biểu cảm cuối cùng như thế nào? Apollo cố kiềm nén cơn buồn nôn mà nhớ lại.
Là khi nàng đứng bên bờ vực—sau khoảnh khắc ấy, nàng chưa từng quay đầu lại.
Cho đến phút cuối cùng, nàng cũng không làm vậy.
Hắn nhớ ánh mắt xanh ấy, ánh mắt khi nàng nhìn hắn lần cuối—như một con linh dương bị dồn đến đường cùng, như thể nàng chẳng còn nhận ra hắn nữa.
Ngay cả khi biết rằng mình sẽ rơi xuống đá nhọn tan xương nát thịt, ngay cả khi biết rằng sẽ phải hóa thành cây cỏ, nàng cũng không chịu ở lại!
Lửa giận bùng lên dữ dội.
"Eros!!"
Apollo bật dậy, đưa mắt tìm kiếm kẻ đã gieo tai họa này.
Sau lưng hắn có tiếng vỗ cánh khe khẽ.
Eros cuối cùng cũng xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống hắn từ trên cao: "Như ta đã nói, ngươi đã trả giá vì dám xem thường cung tên của ta."
Không cần suy nghĩ, Apollo lập tức với tay ra sau lưng, chộp lấy mũi tên trong ống.
"Eros! Chính ngươi! Ngươi đã bắn nàng bằng mũi tên chì!"
Thần Ái Tình trẻ tuổi chép miệng một tiếng, thoáng lách sang một bên, rồi nhún vai đầy vô tội: "Lời buộc tội này không có bằng chứng. Ta chỉ bắn nàng một mũi tên vàng mà thôi."
"Không thể nào... Nếu vậy, tại sao nàng lại—" Apollo nghẹn lời, tay siết chặt cung.
Eros bật cười lạnh lùng, nhướng mày hỏi ngược lại: "Đúng vậy, tại sao?"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Apollo trống rỗng.
Eros nhân cơ hội ấy mà biến mất.
Sự giận dữ không có chỗ phát tiết nhanh chóng bị nỗi bất cam và hoang mang thay thế.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?!
Tại sao nàng thà từ bỏ hình hài được tự do chạy nhảy, cười đùa, chỉ để hóa thành một cái cây?
Nàng đã đổi lấy điều gì?
Là để tổn thương hắn? Để khiến hắn tan nát cõi lòng sao?!!
Apollo không kiềm được nữa, hắn nắm lấy cành cây mà lay mạnh, như thể có thể lay tỉnh Daphne ra khỏi giấc ngủ im lìm trong thân gỗ, ép nàng phải cho hắn một câu trả lời.
Hắn biết mình đang làm điều nực cười.
Eros hẳn đang ẩn nấp đâu đó, thích thú nhìn hắn phát điên.
Nhưng nếu không làm vậy, ngọn lửa trong lòng hắn sẽ thiêu rụi tất cả—đôi mắt hắn đã bắt đầu mờ đi vì phẫn nộ và đau đớn.
—Rắc.
Một cành non còn yếu ớt đã gãy lìa trong tay hắn.
Apollo rùng mình.
Nhựa tươi nhỏ lên ngón tay hắn.
Cảm xúc dữ dội làm mờ đi tầm nhìn, trong khoảnh khắc hắn gần như tưởng đó là màu đỏ.
Hắn lập tức giật lùi lại.
Cây nguyệt quế khẽ run rẩy, như thể cũng cảm thấy nỗi đau từ vết gãy.
Nhưng có lẽ đó chỉ là một cơn gió mạnh thổi qua, làm nhánh cây mảnh mai rung lên theo.
"Ta không cố ý..." Hắn thì thầm, cố gắng gắn lại cành cây.
Nhưng hắn không có quyền năng chữa lành thực vật.
Sau vài lần thử, bàn tay Apollo bất lực rơi xuống hai bên thân.
Hắn bật cười khẽ, một tràng cười méo mó, chẳng biết bản thân đang cười điều gì.
Những chiếc lá nguyệt quế vẫn còn xanh tươi trên cành cây gãy. Apollo nhìn chúng thật lâu, cuối cùng khẽ gập cành cây lại, cẩn thận đan nó thành một vòng nguyệt quế.
Có lẽ vì đã quá quen nhìn Daphne kết vòng hoa, lần này hắn làm rất thành thạo.
"Nếu nàng không thể trở thành vợ của ta theo cách ta mong muốn..."
Apollo nhẹ nhàng đặt vòng nguyệt quế lên mái tóc vàng kim của mình, khẽ mỉm cười.
"Vậy thì—nàng sẽ là cây của ta."
"Ta sẽ để lá nàng tô điểm mái tóc, trang trí ống tên của ta."
"Bằng mọi giá, ta sẽ không để nàng rời xa ta."
*
Apollo trở về đảo Delos.
Khi vượt qua vùng vịnh, tiến gần đến bờ biển nơi mình chào đời, một tia hy vọng hoang đường len lỏi vào lòng hắn: có lẽ tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, có lẽ Daphne vẫn ở trong thần cung, vẫn đứng bên khung cửa sổ quen thuộc chờ đợi hắn trở về.
Vì sao lại không thể? Hắn chỉ rời đi hai ngày. Những tháng ngày giằng co, lùi bước rồi lại tiến tới, làm sao có thể phai nhạt nhanh đến vậy?
Bay qua bãi cát trắng, khóe mắt Apollo thoáng thấy ánh sáng phản chiếu. Giật mình, hắn hạ xuống, cúi người nhặt lên vật sáng lấp lánh trong cát. Đó là một chiếc vòng tay bằng vàng, khảm mắt mèo và lục bảo thạch—chính là chiếc hắn đã từng đeo vào cổ tay nàng. Không xa đó, hắn tìm thấy nửa còn lại của đôi vòng.
Trên bãi cát gần đó, một chiếc nhẫn hình rắn vương vãi, cùng dây cột tóc đan bằng tơ vàng, mặt gắn hồng mã não, và một chiếc khuyên tai ngọc lam đơn lẻ—chiếc còn lại chắc đã bị sóng cuốn đi.
Tất cả đều là những vật nàng đã mang trên người vào ngày hắn rời Delos.
Vàng bạc, châu báu đủ nặng để không bị thủy triều cuốn trôi, nhưng không đủ để níu giữ nàng. Không hề khiến nàng do dự hay lưu luyến dù chỉ một thoáng: những thứ đủ để trở thành bảo vật truyền đời của bất kỳ thành bang nào, trong mắt nàng lại chỉ là những gánh nặng có thể tùy ý vứt bỏ.
Apollo cứng đờ, vô thức phủi sạch cát ướt bám trên những món trang sức, bất giác bật cười—tấm chân tình của hắn, tình yêu của hắn, đối với nàng cũng như vậy sao? Khi rời bỏ, nàng có chút nào chần chừ không?
Không, nàng nhất định đã do dự. Nếu không, nàng đã chẳng bận lòng điều chỉnh tư thế của hắn trước khi rời đi, chẳng cúi xuống để lưu lại một nụ hôn đắng chát.
Dốc sức tìm kiếm chút manh mối nhỏ nhoi của tình yêu, suy nghĩ vẫn quay về điểm khởi đầu: Vì sao?
Cơn hoảng loạn ập đến. Hắn sợ mình đã bỏ lỡ một điềm báo chẳng lành nào đó. Hắn phải khắc ghi tất cả, trước khi chúng tan biến theo nàng.
Apollo lao vào thần cung.
Cung điện của hắn vẫn huy hoàng như trước, chỉ có điều tĩnh lặng một cách bất thường. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy nơi đây quá rộng lớn, mỗi gian điện trống vắng đều như những chiếc miệng há to, như những cái bẫy hiểm ác. Hắn đuổi theo những ảo ảnh của mái tóc vàng, chạy khắp nơi, gần như lạc lối ngay trong chính thần cung của mình.
Không chỉ một lần, hắn nghe thấy tiếng cười dịu dàng quen thuộc. Nhưng mỗi khi ngoảnh đầu lại, tất cả chỉ là những hành lang và đại sảnh trống rỗng.
So với nơi ở của thần linh, nàng nhỏ bé biết bao. Nhưng khắp nơi vẫn còn in dấu vết nàng từng tồn tại:
Tấm khăn choàng nhàu nhĩ bị ném bừa ở trên ghế dài bên cửa sổ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể được quấn lên đôi vai mảnh dẻ. Trong bóng tối bên cạnh, một chiếc giày ngà lộ ra—chính là chiếc đã biến mất vài ngày trước.
Những lúc không ra ngoài, Daphne thích mang đôi giày đó, đi loanh quanh vô định trong thần cung. Nhắm mắt lại, hắn có thể thấy rõ hình dáng nàng, thậm chí còn nghe được tiếng gót giày thấp gõ nhẹ xuống nền đá.
Đây là một trong số ít những thứ nàng thực sự thích. Khi làm mất một chiếc, nàng đã tìm kiếm rất lâu, mà không biết nó đã bị nàng vô tình đá vào khe hẹp giữa ghế dài và rương gỗ.
Nếu nhớ lại, có lẽ đó là ngày trước hôm hắn nóng lòng muốn nàng bày tỏ tình yêu, chiếc giày đơn lẻ lơ lửng nơi đầu ngón chân nàng, đung đưa một hồi rồi rơi xuống góc khuất—khi ấy, cả hai đều chẳng hề để tâm đến tiếng động nhỏ bé đó.
Giống như một điềm báo.
Apollo quay đầu nhìn khắp gian điện nàng hay lui tới nhất, lồng ng.ực thắt chặt, đến mức có cảm giác nghẹt thở.
Mỗi vật vô tri, mỗi bức tường khi nàng còn ở đây chỉ là phông nền chẳng đáng bận tâm. Nhưng giờ đây, chúng dường như đang gắng sức tô đậm sự thiếu vắng của nàng. Mỗi ngóc ngách đều lưu lại dấu vết nàng từng tồn tại. Mỗi cảnh tượng đều kéo hắn vào hồi ức quá đỗi sống động, khiến hắn ảo tưởng rằng chỉ cần ngoảnh lại, chỉ cần liếc sang, là sẽ thấy nàng—để rồi hết lần này đến lần khác bị hiện thực lạnh lẽo giáng xuống.
Hắn đột ngột mở tung chiếc rương đựng y phục, run rẩy lật giở từng chiếc áo váy xếp ngay ngắn, áp vào mũi, chôn mặt vào đó.
Hương hoa hồng nồng nặc do các thị nữ xịt lên sau mỗi lần giặt giũ đã che lấp hoàn toàn mùi hương của nàng—mùi hương ngọt ngào và mềm mại chỉ thuộc về riêng nàng.
Những chi tiết mà Apollo từng phớt lờ, từng tự dối mình để hiểu theo cách khác, nay đều hiện rõ trong tâm trí.
Trong thời gian ở Delos, Daphne vẫn mỉm cười với hắn — nhưng không phải những nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Thường thì khi hắn nói gì đó, nàng chỉ khẽ cười thay cho câu đáp, như thể lời thực sự muốn nói là điều gì đó cấm kỵ.
Nàng thường ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xa xăm rất lâu, tựa như đang chờ đợi điều gì. Bóng lưng đó luôn khiến hắn bất an, buộc hắn phải cất tiếng gọi tên nàng, để chắc rằng nàng vẫn còn hiện hữu — giờ nghĩ lại, đó chẳng phải là một dự cảm sao?
Mỗi khi hắn gọi, nàng sẽ quay đầu lại, ngỡ ngàng trong khoảnh khắc, như thể lần đầu nhận ra diện mạo hoàn mỹ không tỳ vết của hắn. Khi đối diện với hắn, nàng luôn nhanh chóng chìm vào vẻ đắm say mơ màng, như bị mê hoặc đến choáng ngợp. Nhưng có lẽ, đó cũng chỉ là một cách tự thôi miên bản thân.
Nỗi u sầu hiển hiện, sự trầm mặc bất thường, những nhẫn nhịn và lùi bước ẩn sau vẻ ngoan ngoãn và nhiệt thành, sự dè dặt trước khi thốt ra từng lời, cái run nhẹ hệt như kinh hãi khi hắn đột nhiên ôm nàng từ phía sau — hắn thực sự không nhận ra sao?
Không. Hắn chỉ không muốn thấy.
Apollo đã không ngừng tự nhủ: đó chỉ là nhất thời, chỉ cần chờ đến khi rượu thần và yến tiệc thần linh được ban xuống, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, nàng sẽ lại hạnh phúc.
Không, thậm chí ngay trong mười ngày ấy ở Delos, đã có những khoảnh khắc vui vẻ không thể chối cãi.
Nàng thực sự đã yêu hắn.
Hắn có thể phân biệt khi nào nàng chỉ đang chiều lòng, khi nào nàng thực sự rung động.
Đôi mắt phán quyết thiện ác của Apollo lẽ nào lại không đủ để nhận ra một lời nói dối?
Apollo nhớ lại những ký hiệu thần bí nàng đã vẽ trên bãi cát. Chúng tuyệt không phải là những nét nguệch ngoạc vô nghĩa, nhất định chứa đựng điều gì đó. Hắn lặng lẽ tái hiện chúng trong ý thức — những đường thẳng, những nét cong, tất cả vẫn khép kín trong màn sương bí ẩn, tựa như nguyên do khiến nàng quyết tuyệt rời đi, vĩnh viễn chôn vùi dưới bóng cây xanh.
Là hắn đã sai ư?
Có lẽ hắn không nên vì hoảng loạn trước tình cảnh của Dionysus mà đưa nàng đến Delos bằng một cách chẳng lấy gì làm vẻ vang như thế.
"Nếu nàng không thích nơi này, vậy thì chúng ta trở về Delphi." Hắn tự nhủ, buông lơi những ngón tay, để mặc lớp vải mềm như dòng nước tuột qua kẽ tay, trượt xuống nền đá lạnh lẽo.
Chính vào khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được một vị thần đang tiến gần đến hòn đảo.
Kẻ đến không ai khác chính là Hebe.
Nữ thần vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ, trong tay nâng một chiếc bình hai quai rực rỡ ánh quang, mỉm cười chào hắn.
Apollo sững sờ nhìn nàng—con gái của Hera, vị nữ thần nắm giữ tuổi thanh xuân—chẳng rõ vì sao lại ghé thăm.
"Hỡi con trai của Leto, ta phụng mệnh của cha, mang đến rượu thiêng bất tử mà ngươi từng cầu xin."
Cả thân thể Apollo chấn động, rồi bỗng bật cười. Ban đầu là một tiếng cười trầm thấp, sau đó càng lúc càng lớn, vang vọng khắp đại điện.
Nụ cười ấy khiến Hebe thoáng sững lại, nét mặt từ bối rối chuyển thành kinh hoàng. Môi nàng khẽ mấp máy, như thể vừa trông thấy điều gì khó tin đến mức không dám thốt thành lời.
Apollo bỗng sững lại, có thứ gì đó nóng bỏng, ươn ướt lăn dài trên má mỗi lần hàng mi chớp động.
Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra — từ bao giờ, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt hắn.