"Ananke chấp nhận cuộc đánh cược của ngươi, ta sẽ làm chứng và phân xử kết quả. Nếu người thắng, ngươi phải công nhận lời tiên tri thứ ba. Nếu khi ấy ngươi chịu cúi đầu trước người, người sẽ không ngăn cản ngươi tiếp tục nắm giữ quyền năng tiên tri. Nhưng nếu ngươi thắng, người sẽ dùng quyền lực của mình để thay đổi lời tiên tri, đưa nàng ấy trở về bên ngươi."
Eros, kẻ đồng thời đại diện cho tình yêu nguyên thủy và số mệnh nguyên thủy, thoáng dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú hướng về Apollo.
"Nhưng người còn một điều kiện kèm theo. Nếu ngươi thắng, sau khi lời tiên tri thứ ba mới được hoàn thành, ngươi phải giao ra quyền năng tiên tri. Nói cách khác, ngay cả khi ngươi thắng, ngươi cũng phải dùng quyền năng đó để đổi lấy sự trở về của nàng. Hơn nữa, người không hứa hẹn rằng ngươi sẽ có được nàng theo ý nguyện của mình."
Dù xét theo bất kỳ góc độ nào, đây cũng là một cuộc đánh cược hà khắc và điên rồ. Apollo sẽ đánh đổi quyền năng tiên tri của mình, chỉ để đổi lấy một khả năng mong manh — rằng Cassandra có thể mãi mãi ở bên hắn.
Nhưng khi đó, hắn không hề do dự mà chấp nhận.
Quyền năng tiên tri dẫu quý giá, nhưng ngay từ đầu hắn đã nhận lấy nó vì chị gái mình, không phải vì chính bản thân hắn. Hắn không hề lưu luyến quyền năng này. Huống hồ, dù mất đi năng lực đó, hắn vẫn đủ mạnh mẽ.
Suy cho cùng, việc đánh đổi này có đáng giá hay không, ánh nhìn của chư thần không quan trọng. Apollo chỉ trung thành với ý chí và cảm xúc của chính mình.
Mà hiện tại, lời tiên tri thứ ba sau khi đã được sửa đổi vẫn chưa hoàn toàn thành hiện thực. Apollo đoán rằng chỉ khi Cassandra thực lòng chấp nhận và bày tỏ tình cảm của nàng với hắn, "tình yêu đã mất" mới thực sự được hoàn trả.
Ngay khi hắn giao ra quyền năng tiên tri, Apollo sẽ mất đi khả năng cảm nhận tương lai. Khi đó, Ananke hoàn toàn có thể gây khó dễ cho hắn, khiến hắn và Cassandra một lần nữa chia cắt. Nhưng tất nhiên, hắn đã có sự chuẩn bị của riêng mình. Hắn không cần bận tâm đến những điều chưa xảy ra.
"Apollo, chàng..." Cassandra nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, "Tại sao chàng lại biết rõ như vậy? Giọng điệu của chàng cứ như là—"
Như thể chính hắn đã trải qua điều đó.
Apollo nhướng mày: "Ta nắm giữ quyền năng tiên tri, nhìn thấu và giải mã những hoa văn của vận mệnh, đương nhiên ta biết số phận có thể thay đổi hay không."
Cassandra hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này. Hắn biết nếu cứ tiếp tục dây dưa, bản thân rất có thể sẽ để lộ sơ hở: "Ta cũng đã nói rồi, muốn thay đổi vận mệnh thì phải trả một cái giá tương xứng."
Nàng trầm tư nhìn hắn, đôi môi mỏng mím chặt lại. Cuối cùng, nàng không truy hỏi thêm về chuyện Apollo đang cố tình lảng tránh mà chuyển sang vấn đề chính: "Nếu muốn thay đổi vận mệnh bị hủy diệt của một thành bang, thì phải trả cái giá lớn đến mức nào?"
Cùng lúc nói ra điều đó, hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng nàng bởi sự đồng ý của Apollo cũng như thủy triều rút đi, từng chút một mắc cạn trên bờ cát, rồi tiêu tán. Biết rõ rằng để thay đổi số mệnh của cả một thành bang cần phải có một cái giá khổng lồ, mà một phàm nhân như nàng không thể nào gánh nổi.
Và nàng cũng không mong Apollo gánh thay.
Việc hắn có thể và sẵn lòng gánh vác là một chuyện, nhưng để hắn phải gánh chịu mọi hậu quả vì nàng lại là chuyện khác. Đôi mắt Cassandra ánh lên những tia dao động mãnh liệt. Nếu nàng từ bỏ thân xác phàm trần và trở thành một vị thần, liệu nàng có đủ tư cách để trả cái giá đó không? Dẫu có là một vị thần yếu ớt, thì so với phàm nhân, ít nhất nàng cũng có thể làm được nhiều hơn.
"Bất cứ thành bang nào rồi cũng sẽ suy tàn. Nếu muốn thay đổi kết cục hủy diệt, cái giá phải trả dĩ nhiên là vô cùng to lớn. Nhưng—"
Lời Apollo còn chưa dứt, Cassandra đã lập tức hiểu ra: "Nhưng có thể thay đổi thời điểm hủy diệt. Điều kiện để tạo ra sự thay đổi này cũng không quá hà khắc."
Hắn gật đầu: "Ta không nghĩ nàng thực sự muốn Troy trường tồn bất diệt."
"Ta chưa từng mong cầu điều đó. Ta... chỉ không muốn Troy trở thành bi kịch giống như trong truyền thuyết mà ta đã biết." Cassandra nhìn lướt qua bờ vai của Apollo về phía khung cửa sổ. Đêm nay, cỗ xe mặt trăng ẩn mình sau tầng mây dày đặc. Gió lạnh len qua kẽ hở của tấm rèm dày, tạo ra những tiếng rít nhỏ sắc lạnh. Mùa đông đã thực sự đến. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nỗi sợ hãi tột cùng đối với mùa xuân sắp tới.
"Nếu ta muốn Troy không diệt vong trong thế hệ của ta, ta nên làm gì? Chàng có thể thấy được những bước ngoặt quan trọng không?"
Apollo trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri, chỉ có thể nhìn thấy những điều mà số phận cho phép ta nhìn thấy."
Cassandra cau mày kinh ngạc: "Chưa hoàn toàn?" Ngừng lại một chút, nàng lại hỏi: "Lời tiên tri thứ ba rốt cuộc là gì?"
Hắn không trả lời, chỉ nói: "Nhưng dựa vào những chi tiết ngươi vừa nhắc đến, ta có thể nghĩ ra vài cách để xoay chuyển tình thế hiện tại."
"Trước tiên, là phán quyết mà cha trao cho Paris. Chỉ cần Paris không phải chịu gánh nặng đó, hắn và Troy sẽ không bị ba nữ thần căm hận. Mà đúng như nàng đã nói, việc cha để một phàm nhân phân định cao thấp giữa các nữ thần chính là để sỉ nhục Hera và Athena. Thuyết phục ngài thu hồi mệnh lệnh này không dễ, nhưng ta có thể thử."
Cassandra vẫn bận tâm đến lời tiên tri thứ ba của Apollo. Rất dễ nhận ra khi hắn đang che giấu điều gì đó, nhưng những lời hắn vừa nói thực sự là điều nàng quan tâm. Sau một thoáng do dự, nàng quyết định tạm thời không truy cứu. Sẽ còn cơ hội để tra hỏi sau.
"Ngoài ra, nếu những gì nàng nói là đúng, thì ngăn cản Paris gặp gỡ người phụ nữ Achaea hẳn sẽ tạo ra một số thay đổi. Ta sẽ ban thần dụ, cố gắng cảnh báo Paris và phụ vương, mẫu hậu của nàng. Chỉ là ta không thể đảm bảo điều đó đủ để ngăn chặn đại họa mà nàng lo lắng."
"Chàng dùng thần dụ để cảnh báo Paris... sẽ ổn chứ?"
Apollo khẽ cười, thích thú trước sự quan tâm vô thức của nàng: "Không sao cả."
Cassandra vẫn chưa hết nghi ngờ: "Còn cách nào khác không? Ví dụ như, ngay cả khi Paris đưa ra phán quyết, ba nữ thần cũng sẽ không trút giận lên Troy, điều đó có khả thi không?"
Hắn trầm ngâm rồi đáp: "Aphrodite vốn phóng khoáng, không quan tâm đến chuyện bị phàm nhân phán xét sắc đẹp, cũng không có ý lật đổ cha. Nàng tham gia cuộc tranh tài chỉ đơn thuần để giành danh hiệu 'người đẹp nhất', vì điều đó có lợi cho quyền năng của nàng. Do đó, nếu có thể chuyển hướng cơn giận của Hera và Athena, để họ nguôi ngoai, thì Troy sẽ không bị trả thù ngay lập tức. Nhưng ngoài việc khiến cha thay đổi ý định, ta tạm thời chưa nghĩ ra phương pháp nào khác."
Nàng cúi đầu, trầm tư.
"Cuối cùng, nếu chiến tranh là không thể tránh khỏi, ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ Troy, giúp các nàng chiến thắng Achaea."
Một khi chiến tranh bùng nổ, cục diện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Ít nhất, Cassandra không nghĩ rằng nàng có thể xoay chuyển chiến cuộc chỉ bằng sức lực của riêng mình.
"Ta có một câu hỏi," Sau một hồi im lặng, Cassandra chợt cất lời, "Cây táo vàng vốn là sở hữu của Nữ hoàng, được trồng trong khu vườn thiêng liêng của bà. Vậy thì bản thân quả táo vàng rốt cuộc là gì? Nó... có thể ăn được không?"
Apollo chớp mắt, lộ vẻ sững sờ. Thần linh chỉ cần mật lộ và rượu tiên là đủ, từ trước đến nay, hắn chưa từng coi táo vàng là một loại thực phẩm.
"Theo ta được biết, cây táo vàng là lễ vật mà Gaia ban tặng Hera nhân dịp hôn lễ. Vì chỉ có duy nhất một cây nên nó trở nên vô cùng quý giá, quả của nó không bao giờ thối rữa, nhưng ngoài điều đó ra, ta chưa từng nghe nói táo vàng có công dụng gì khác."
"Nói cách khác, táo vàng cũng chỉ là một loại quả kết trên cây."
Ánh mắt Cassandra lóe lên, nàng chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Một lúc sau, nàng ngước nhìn Apollo, chậm rãi cất lời: "Ta có một ý tưởng."
*
Ba tháng sau.
Khói hương trầm bay lên từ đền thờ Apollo ở Thymbra. Priam, quốc vương của Ilium, đích thân đến cầu xin vị thần tiên tri ban cho chỉ dẫn. Ông hỏi Apollo rằng, khi mùa xuân tới, tàu thuyền có thể ra khơi, liệu lần này, Paris có thể thuận lợi sang Achaea chuộc về chị gái Hesione hay không.
Đại tư tế lắng nghe lời sấm trong thạch thất sâu dưới lòng đất, sau một hồi tĩnh dưỡng, ông quay trở lại đại điện.
"Hãy đề phòng mỹ sắc trên đường đi, khoái lạc ngắn ngủi sẽ bị đánh cắp, nhưng khổ đau rồi sẽ gõ cửa."
Lời tiên tri giáng xuống, trong đại điện bỗng chìm vào tĩnh lặng đầy hoang mang.
Lời sấm truyền dường như chẳng hề liên quan đến điều Priam muốn hỏi. Nhưng Paris ngay lập tức biến sắc, bất giác nhìn về phía Cassandra. Nàng giữ vững biểu cảm, không tránh né mà lẳng lặng đáp lại ánh nhìn ấy.
Tối qua, nàng đã âm thầm gặp riêng Paris, dùng lời lẽ uyển chuyển nhất để cảnh báo hắn rằng, thần linh không thể hào phóng mà tiết lộ toàn bộ tương lai cho phàm nhân. Nếu lời tiên tri của Apollo không phải là sự chấp thuận hoàn toàn, thì điều đó có nghĩa là cơn ác mộng của Hecuba trước khi sinh nở sẽ trở thành sự thật.
Paris là người thông minh, không cần nàng nói rõ, hắn cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Lúc này, hắn lặng lẽ đối diện với Cassandra, môi run rẩy vài lần, sau cùng mím chặt đầy cứng ngắc.
"Phụ vương, xin hãy cho phép con từ chối chuyến đi sứ đến Achaea lần này." Ngay trên bậc thềm trước đền thờ, Paris cất lời với Priam.
Priam nhíu mày thật chặt, chỉ thản nhiên đáp: "Trở về Ilium trước đã."
Cassandra thoáng chạm mắt với phụ vương. Gương mặt Priam lộ ra biểu cảm khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí cảm nhận được một nỗi sợ hãi nhàn nhạt từ ông. Nhưng giây phút đó chỉ kéo dài chốc lát, Priam nhanh chóng vẫy tay, bảo nàng đi theo bên cạnh.
"Ta biết con muốn nói gì. Ta sẽ suy xét thật cẩn trọng về người đi sứ, hoặc có lẽ... ta nên chờ thêm một năm?" Ông nhìn Cassandra hồi lâu, không kìm được mà thở dài, lẩm bẩm, "Về Ilium đi."
Mãi đến khi lại nhìn thấy những bức tường thành vĩ đại của Ilium, Cassandra vẫn cảm thấy có chút hư ảo.
Lời của thần linh có trọng lượng vượt xa những lời can gián mập mờ của nàng. Lúc này, nàng không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì lòng tin của Priam vẫn còn đủ thành kính.
Hiện tại, việc Paris không đi sứ Achaea đã là chuyện chắc chắn. Thậm chí, Priam có lẽ sẽ từ bỏ kế hoạch đi sứ trong năm nay. Xét về nguồn cơn, tình hình bây giờ đã khác với truyền thuyết mơ hồ mà nàng biết.
Không... quỹ đạo của vận mệnh thực sự đã thay đổi sao?
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, Cassandra trái lại lại cảm thấy bất an.
Nếu thực sự muốn tránh khỏi khả năng Paris và Helen gặp gỡ, thì chẳng những năm nay Paris không thể sang Achaea, mà có lẽ mười năm, hai mươi năm tới, hắn cũng không được phép đặt chân đến đó. Lòng người dễ lung lay, còn Apollo cũng chẳng thể cứ mãi cảnh báo thành Troy, bởi vì với tư cách là thần linh, hắn không có nghĩa vụ ấy.
Nếu không giải quyết tận gốc vấn đề, không xử lý quả táo vàng, thì vận mệnh của thành Troy khó mà xem như đã thực sự đổi thay.
Và sự thật chứng minh rằng, nàng đã không sai.
Hai ngày sau khi họ cầu xin lời tiên tri từ đền thờ Apollo ở Thymbra, một chuyện khó tin đã xảy ra trong hoàng cung Ilium.
Paris tỉnh dậy sau một giấc ngủ, bàng hoàng phát hiện bên cạnh mình có một nữ nhân. Nhưng tối qua, khi hắn chìm vào giấc mộng, rõ ràng bên cạnh hắn không hề có ai.
Hắn nương theo ánh sáng ban mai mà quan sát nàng. Chỉ một ánh nhìn thôi, linh hồn hắn đã như bị một lực lượng vô hình giáng một đòn nặng nề.
Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào xinh đẹp đến thế.
Hắn thậm chí khó lòng tin được rằng, ngoài các vị thần ra, trên thế gian này lại tồn tại một mỹ nhân như vậy.
Khi Paris còn đang sững sờ, đối phương đã chớp mắt tỉnh giấc. Chỉ một động tác nhỏ bé ấy thôi, bởi vì là nàng thực hiện, mà cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt đẹp mơ màng của nàng giao với ánh nhìn của Paris. Trong nháy mắt, biểu cảm ngây thơ thư thái kia trở nên cứng đờ, sau đó mở to đầy kinh hoàng.
Tiếng thét chói tai vang lên, khiến bầy chim đậu trên cành khô kinh hoàng vỗ cánh bay lên.
Tùy tùng nghe tiếng chạy vào phòng ngủ của Paris, vừa kịp nhìn thấy điện hạ nhà mình vẫn đang mặc áo ngủ, ngồi bệt dưới đất như thể vừa bị ai đó đẩy khỏi giường.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng — tất cả đều ngây ngẩn.
Mọi người trong phòng chỉ còn lại những tiếng hít thở kinh ngạc.
Mỹ nhân tóc vàng hoảng hốt nhìn quanh, giọng nói run rẩy như dây cung sắp đứt. Nàng thốt lên những từ ngữ xa lạ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể hiểu được nỗi sợ hãi và phẫn nộ trong lời nàng.
Ngoại trừ Paris.
Với tư cách là sứ thần, hắn tất nhiên tinh thông không chỉ một thứ ngôn ngữ. Mặc dù phương ngữ có chút khác biệt, nhưng hắn vẫn có thể nghe hiểu nàng đang nói gì.
Hắn chậm rãi lùi về sau, tỏ ý mình không có ác ý, rồi cất giọng bình tĩnh, hòa nhã: "Xin hãy bình tĩnh, thưa tiểu thư, ta cũng muốn biết tại sao nàng lại đột ngột xuất hiện trong tẩm điện của ta. Ta là Paris, con trai của Priam, quốc vương thành Troy. Đây là Ilium, tòa vương thành lẫy lừng danh tiếng."
Paris nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng hắn biết, thực tế không phải vậy. Tim hắn đập nhanh đến đau nhói.
Hắn gần như nghĩ rằng mình đã bị trúng mũi tên vàng của thần tình ái. Nhưng—
Đối diện với mỹ nhân như thế này, nào cần đến mũi tên ái tình?
Thật sự có ai có thể không say mê dung nhan ấy?
Vẻ đẹp tuyệt đỉnh chính là thứ vũ khí sắc bén nhất. Chỉ một ánh mắt, một giọt lệ sắp rơi, cũng đủ để đoạt đi mọi lý trí.
Mỹ nhân, lời cảnh báo... Hắn khó nhọc hồi tưởng. Dòng suy nghĩ vẫn đang vận hành, nhưng chậm chạp vô cùng.
Thực ra, hắn không cần phải phí công suy xét, bởi lẽ cách lý giải cho tình cảnh trước mắt đã quá rõ ràng.
Aphrodite, nữ thần tình yêu và sắc đẹp — người vẫn chưa thực sự để hắn nếm trải quyền năng của mình.
Nhưng, còn gì có thể chứng minh sức mạnh siêu phàm của Aphrodite hơn hiện thân của cái đẹp trước mắt hắn lúc này?
"Còn nàng thì sao? Có thể nói cho ta biết tên của nàng không?" Paris nghe thấy chính mình cất lời.
Có người hiểu ngôn ngữ của mình, nàng dần trấn tĩnh hơn một chút, nhưng từ đầu đến chân vẫn tràn ngập đề phòng. Nàng không lập tức đáp lại, mà một lần nữa quét mắt nhìn quanh, muốn chắc chắn rằng câu hỏi của Paris không phải là một cái bẫy nhằm khiến nàng lơi lỏng cảnh giác.
Rồi cuối cùng, nàng mở miệng: "Helen."
"Ta là Helen, Nữ hoàng của Sparta."