"Xin lỗi, lúc đó lẽ ra em nên nhờ người bên cạnh nhắn lại với anh." Giọng của Kassandra chùng xuống, có phần buồn bã.
Apollo ngẩn người một chút, rồi lắc đầu như chẳng mấy để tâm.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt lại như những sợi chỉ rối rắm quấn vào nhau, không dễ mà tách rời.
Không suy nghĩ, Kassandra cũng ngồi thụp xuống. Chính cô cũng không rõ tại sao lại làm vậy. Đầu gối của cả hai gần chạm vào nhau, tim cô đập loạn lên, cô nắm chặt quai túi vải: "Vậy... làm sao anh tìm thấy em?"
"Lúc nãy đi ngang qua, anh thoáng thấy một bóng lưng, cảm giác là em, liền lập tức nhảy xuống xe chạy theo. May là đã làm thế." Nói rồi, anh lại nở nụ cười rạng rỡ đến mức không thể nào kháng cự nổi.
Cô không ngờ anh lại tìm đến như vậy. Nhưng nghĩ lại, chuyện như thế nghe cũng thật giống Apollo. Cô không kìm được cúi đầu: "Vậy thì... thật là trùng hợp."
"Ừ, đúng là trùng hợp thật."
Một thoáng im lặng, như đang tích tụ điều gì đó sắp sửa bung ra.
Một bà cụ dắt chó đi ngang, thấy hai người trẻ tuổi ngồi chồm hỗm giữa ban ngày trên vỉa hè, vẻ mặt kỳ lạ, vội vòng qua.
"Khụ," Kassandra cố nhịn cười, "Chúng ta đứng dậy nói chuyện đi."
Apollo cũng có chút lúng túng, lập tức đứng thẳng dậy. Kassandra vịn đầu gối đứng lên theo, rõ ràng cô không ngồi lâu bằng Apollo, vậy mà chân tê rần, suýt mất thăng bằng. Apollo lập tức đỡ lấy cô, tay anh khựng lại trên cánh tay cô một chút rồi mới buông.
Tay anh rất lớn, khớp xương rõ ràng, dù cách lớp áo khoác cũng cảm nhận được sức mạnh bên trong.
Kassandra khẽ chớp mắt, như muốn chuyển hướng chú ý, cô lục tìm trong túi vải một lúc, cuối cùng mới lấy được điện thoại ra. Nhưng nghĩ một lúc, cô lại đưa tay ra: "Cho em mượn điện thoại của anh."
Apollo không chút do dự, móc điện thoại từ túi áo khoác bóng chày ra, mở khóa rồi đưa cho cô.
Cô mở trình quay số, nhập vào một dãy số. Chiếc điện thoại thông minh ở tay còn lại lập tức rung lên.
"Giờ thì anh có số của em rồi." Cô ngắt cuộc gọi, trả lại điện thoại, rồi trước mặt Apollo lưu số anh thành một liên hệ mới.
Một lúc sau Apollo mới phản ứng kịp, khóe miệng không giấu được nụ cười. Khi tạo liên hệ mới, anh hỏi một cách rất tự nhiên: "Em có thể cho anh biết tên đầy đủ không?"
"Kassandra Rowan. Kassandra bắt đầu bằng chữ K đấy."
Anh ngạc nhiên ngẩng lên khỏi màn hình nhìn cô.
"Thấy tên em cổ điển quá à?"
Apollo lắc đầu: "Không, có gì đó rất thần bí. Rất hợp với em."
Anh nói cái gì cũng nghe có sức thuyết phục kỳ lạ. Kassandra bật cười, lùi lại nửa bước, vẫy vẫy điện thoại: "Nhớ nhắn tin cho em nhé."
Nghe vậy, anh lộ vẻ tiếc nuối, bước tới một bước: "Em có hẹn gì sau đó không?"
"À, không hẳn là có..."
Apollo nhìn điện thoại để kiểm tra thời gian: "Vậy thì, chúng ta có thể đi uống cà phê với nhau trước. Dĩ nhiên, trà cũng được. Hoặc nếu em muốn ăn tối sớm cũng không sao."
Kassandra cúi nhìn bộ đồ thể thao thoải mái trên người: "Em đang trên đường đi siêu thị, nếu biết sẽ gặp anh thì đã ăn mặc chỉn chu hơn rồi."
Lời khẳng định của Apollo bật ra không chút do dự: "Em mặc thế này cũng rất đẹp rồi."
Cô không quen nhận lời khen chân thành và mãnh liệt như vậy, khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngại ngùng.
Đôi mắt xanh lam của Apollo ánh lên: "Anh nhớ gần siêu thị có một quán cà phê. Chúng ta đến đó nhé?"
"Ừ, cũng được." Cô quay người đi song song cùng anh vài bước, rồi mới nhận ra Apollo đã âm thầm thay đổi tiền đề cuộc trò chuyện thành việc "chúng ta chắc chắn sẽ cùng đi uống cà phê", chỉ hỏi ý kiến cô về địa điểm. Không rõ anh vô tình hay cố ý. Cô nghiêng đầu nhìn anh, liền rơi vào màu xanh lam thăm thẳm khiến người ta rung động kia.
Apollo nhìn lại, như đang lặng lẽ hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì. Chỉ là cảm thấy... thật kỳ diệu."
"Kỳ diệu gì cơ?"
"Anh," Kassandra nhìn bóng hai người đổ dài dưới đất, gần như dính vào nhau. "Và việc anh đang đi bên cạnh em. Mọi thứ thật kỳ diệu."
Im lặng một lát, cô lại hỏi: "Vì sao hôm đó anh lại chọn bắt chuyện với em?"
Thông thường, người ta khi được hỏi vậy sẽ phải nghĩ xem nên trả lời thế nào cho hay. Nhưng Apollo lập tức đáp: "Lúc bước xuống lầu, ánh mắt đầu tiên của anh là thấy em."
Câu trả lời khiến Kassandra không biết phải nói gì. Cô nhanh chóng nhận ra rằng, anh không chỉ đơn thuần đang thuật lại sự thật hôm ấy.
Trong mắt cô, hai người hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là người quen biết tên nhau. Nhưng Apollo lại dành cho cô sự nhiệt tình và thiện cảm gần như không giữ lại chút gì, như muốn tràn ra nhấn chìm lấy cô.
Anh dường như đã bỏ qua tất cả các bước mà Kassandra cho là cần thiết để phát triển một mối quan hệ, giống như đi thẳng thang máy đến đỉnh điểm của cảm xúc. Trong khi đó, với Kassandra, cảm tình là thứ mơ hồ, phải có thời gian, cần sự thấu hiểu dần dần mới có thể tiến xa hơn.
Hiện tại, cảm tình của cô với anh chắc chắn chưa đạt đến mức anh dành cho cô. Thế nên phản ứng đầu tiên của Kassandra với lời anh nói là một sự bối rối.
Liệu đây có phải là cái gọi là "tiếng sét ái tình"?
Kassandra theo bản năng gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Nhiều bộ phim tình cảm, thậm chí là kiệt tác như Romeo và Juliet, đều lấy cái cụm từ kỳ diệu ấy làm điểm bắt đầu. Nghe thì đơn giản, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Kassandra luôn tự thấy mình là người lạnh lùng và chậm nhiệt. Đối với mấy cảnh tình yêu sét đánh trong phim, cô luôn có cảm giác như nhìn những bông hoa nhiệt đới nở rộ trong nhà kính giữa mùa đông—không cùng mùa, không cùng tâm trạng, không thể hiểu, cũng không thể đặt mình vào hoàn cảnh đó.
Kassandra tất nhiên không thể hỏi đối phương có phải yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không. Nếu là cô hiểu nhầm thì đúng là nên tìm cái hố nào nhảy xuống cho xong.
Thế nên cô chỉ đùa: "Lúc thấy anh đi về phía em, em giật mình đấy. Cứ tưởng là diễn viên điện ảnh nào cơ."
Apollo khẽ nhíu mày. Hiển nhiên anh đã nghe lời này nhiều lần, và không hề thích kiểu khen đó. Kassandra lúng túng mím môi, vội chuyển đề tài: "À, nhắc mới nhớ, anh vừa bảo là xuống xe à? Vậy xe vẫn đậu ở chỗ cũ hả? Có bị phạt không?"
"Là xe em trai anh lái." Nói đến đây, Apollo mới nhớ đến Hermes vẫn bị bỏ lại phía sau, bèn gửi một tin nhắn bảo cậu ta tự tìm chỗ chơi. Màn hình chat lập tức hiện lên bong bóng "đang gõ chữ".
"..."
Ba dấu chấm tràn đầy tâm trạng của một nam sinh cấp ba, rồi sau đó là một câu hỏi: "Anh chạy đi đâu thế hả??"
Apollo không trả lời, trực tiếp tắt màn hình, quay sang hỏi Kassandra: "Bình thường em uống trà hay cà phê?"
Nói là đi uống cà phê, kết quả là Kassandra và Apollo trò chuyện mãi đến khi trời tối, rồi như lẽ đương nhiên, họ cùng nhau đến nhà hàng Thái gần đó ăn tối.
Kassandra không nhớ rõ nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện, dường như chẳng nói điều gì quan trọng, nhưng lại như thể đã nói hết mọi điều.
Apollo dễ gần hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Anh không giỏi ăn nói, thường xuyên gật đầu rồi rơi vào im lặng theo thói quen. Cũng chính vì vậy, mỗi lần anh lên tiếng như thể chợt tỉnh khỏi giấc mơ, cố gắng tránh bầu không khí ngại ngùng, thì lại đặc biệt khiến người ta rung động. Không chỉ thế, anh luôn đáp lại từng lời Kassandra nói bằng biểu cảm tinh tế và ngữ điệu chân thành.
Cách anh thể hiện khiến người khác khó mà không có thiện cảm. Cô cảm nhận rõ mình đang được trân trọng và lắng nghe một cách nghiêm túc.
Và rồi, khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, Apollo cũng dần dần thả lỏng, những hành động cố gắng cứu vãn không khí dần ít đi.
Với ngoại hình nổi bật như vậy, ở đâu Apollo cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn, nhưng lạ thay, Kassandra lại nhanh chóng không còn để ý đến ánh mắt của người xung quanh. Hoặc có thể nói rằng, ngoài Apollo ra, tất cả mọi người như thể đều biến mất khỏi thế giới của cô.
Không ai uống rượu, cà phê cũng chỉ dừng lại ở một cốc buổi chiều, vậy mà Kassandra lại thấy lâng lâng. Khi bước lên bậc thềm trước cửa căn hộ, làn gió đêm lướt qua sống mũi khiến cô như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng.
Cô quay người lại, Apollo – người đã kiên quyết tiễn cô về – đang đứng dưới bậc thềm nhìn theo, vẫy tay chào tạm biệt một cách hơi vụng về nhưng dễ thương.
Kassandra bỗng cảm thấy nếu không rời đi ngay thì sẽ chẳng thể rời đi được nữa, liền lấy thẻ mở cửa chính của căn hộ, dùng người chặn cánh cửa kính lại, ngoái đầu nói lời tạm biệt chính thức: "Chúc ngủ ngon."
Apollo mấp máy môi, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi nuốt lại hết, chỉ đáp lại một câu: "Chúc ngủ ngon."
Trước khi rẽ vào khu vực thang máy, Kassandra quay đầu liếc nhìn. Apollo vẫn đứng yên tại chỗ, thấy cô quay đầu thì lập tức lại vẫy tay lần nữa. Dường như sợ cô không nhìn rõ qua cánh cửa kính và khoảng cách từ sảnh, động tác của anh rất lớn.
Cô bật cười thành tiếng, cũng vẫy tay đáp lại rồi mới bước vào thang máy.
Vừa đến cửa căn hộ ở tầng mình sống, điện thoại trong túi áo khoác rung lên. Kassandra lấy ra xem, là tin nhắn từ Apollo: "Hôm nay anh rất vui, rất hạnh phúc khi được làm quen với em."
Ngạc nhiên vì sự nghiêm túc, thậm chí còn có dấu chấm câu.
Kassandra định vào nhà rồi mới trả lời, nhưng không hiểu sao vẫn dừng lại gõ lên bàn phím ảo: "Em cũng rất vui."
"Lần sau cho em xem thơ của anh nhé, thực hiện lời hứa trước đó đi."
Tin nhắn phản hồi bật ra ngay lập tức: "Tất nhiên rồi."
"Anh cũng muốn xem ảnh chụp của em nữa."
Có chút ngập ngừng, như thể Kassandra không trả lời ngay khiến anh thấy bất an. Anh liền bổ sung: "Nếu em không ngại."
Kassandra mỉm cười, vừa định trả lời thì cửa căn hộ đột nhiên mở ra.
Medea khoác áo choàng ở nhà, ngáp một cái: "Nghe tiếng bước chân rồi mà mãi chẳng thấy ai mở cửa, mình còn tưởng có kẻ theo dõi đứng ngoài. Cậu đi đâu mà giờ này mới về?"
"Ra ngoài ăn tối." Kassandra vừa thay giày vừa đáp.
Medea đang đắp mặt nạ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua giao diện tin nhắn chưa tắt trên điện thoại, nheo mắt lại: "Trời ạ, mặt cậu đỏ hết lên rồi." Nói xong liền lạch bạch chạy ra ban công nhìn xuống, tiếng nói vọng lại từ xa: "Có người đưa cậu về à?"
"Vài ngày trước mình quen một người, hôm nay tình cờ gặp nên đi ăn tối cùng."
"Thấy thế nào?" Không đợi Kassandra trả lời, Medea đã cười: "Nhìn là biết chắc vui lắm rồi."
Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cô ấy chợt tối lại: "Nhưng mà cẩn thận đấy nhé, chơi vui thì chơi, đừng sa vào quá. Đàn ông tệ thì chỗ nào cũng giống nhau cả. Một người đàn ông lúc còn hẹn hò và khi quen nhau được sáu tháng, đúng là hai loài khác biệt."
"Ừ, mình biết mà, vẫn kiểm soát được tình hình."
Medea liếc cô một cái đầy ẩn ý, rồi lạch bạch về phòng mình: "À đúng rồi, trong tủ lạnh có suất ăn trưa cậu cứ lấy ăn nếu thích, mình gọi dư, chưa đụng vào. Ngày mai mình ăn kiêng low-carb."
Kassandra đặt túi vải xuống, mở tủ lạnh ra xem. Ánh đèn trong tủ chiếu lên mặt cô, khiến nét mặt cô lập tức đông cứng lại.
Đối diện với chiếc tủ lạnh trống rỗng, cô mới chợt nhớ ra một chuyện.
Ban đầu cô định đi siêu thị để bổ sung rau củ và sữa. Nhưng kể từ khi gặp Apollo, việc đó đầu tiên là bị đẩy lùi, rồi sau đó hoàn toàn bị cô quên béng.
Việc đầu óc choáng váng vì một người khác giới như thế này, trước nay chưa từng xảy ra.
Cô đóng cửa tủ lạnh lại, dựa lưng vào nó, ngẩng đầu lên thở dài một hơi thật dài.
Gì mà "kiểm soát được" tình hình chứ — rõ ràng đã là hiện trường tai nạn rồi.