Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ

Chương 98: Vậy còn anh thì sao?



TrướcSau 

"Ngủ chưa?"

Kassandra đang ngồi đờ người nhìn chằm chằm vào màn hình thì tin nhắn của Apollo hiện lên.

"Chưa ngủ."

"Anh qua ngay!"

Chưa đầy vài phút sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, rồi là hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Kassandra vừa mở cửa thì lập tức bị ôm chặt vào lòng. Apollo cúi đầu dụi cằm lên đ.ỉnh đầu cô, tiện tay đẩy cửa phòng đóng lại bằng chân và lưng. Anh ôm cô càng lúc càng chặt, giọng mềm nhũn như tan chảy: "Liên tục mấy ngày tỉnh dậy không thấy em bên cạnh, anh nhớ em phát điên lên được."

Trên người anh phảng phất mùi sữa tắm dễ chịu – không phải mùi của loại trong phòng khách – quần áo ngủ mềm mại không dính chút mùi rượu nào, nhưng Kassandra chắc chắn: anh không hoàn toàn tỉnh táo.

"Anh say rồi hả?"

"Không..." Apollo ngập ngừng một chút rồi nhìn vẻ mặt cô mà đổi giọng, "Có thể... hơi hơi."

Kassandra bẹo má anh một cái: "Mọi người đều đi ngủ rồi à?"

"Ừ, nhà anh không có thói quen thức trắng đêm Giáng Sinh." Apollo ngồi xuống chiếc ghế tựa gần cửa sổ, vừa che miệng ngáp vừa lẩm bẩm, men rượu tan đi khiến cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, "Vậy... em thấy sao? Hy vọng em không thấy tối nay quá nhàm chán."

"Cũng ổn." Kassandra bước lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống đùi anh, vòng tay qua cổ, cúi đầu nhìn anh, "Bao giờ thì anh quyết định nộp ngành sinh học trường đại học D?"

Apollo hơi sững lại, phản ứng chậm hơn mọi khi vì buồn ngủ. Mất mấy giây anh mới hiểu cô đang nói đến chuyện gì: "Anh còn chưa quyết hẳn đâu. Chỉ là hôm qua nói chuyện với ba, lỡ buột miệng nói ý định đó ra... Thế là ông ấy vẽ luôn cả một kế hoạch dài dằng dặc. Cái thói nghề nghị sĩ mà."

Anh nắm tay cô, xoay nhẹ các khớp ngón tay, giọng chân thành: "Nhưng mà thật lòng, em thấy trường đại học D thế nào? Trường đó cũng gần Học viện Delos hơn. Trong kỳ học thì khó ở chung, nhưng ít nhất cuối tuần còn có thể gặp nhau."

Kassandra mấp máy môi, khẽ nói: "Mấy hôm trước, em có buổi phỏng vấn với Học viện Nghệ thuật Hoàng gia."

"Ừ, anh nhớ." Apollo gật đầu, chưa hiểu cô đang dẫn chuyện đi đâu.

Kassandra chưa từng nghĩ rằng việc báo một tin vui lại khó khăn đến vậy.

"Em... vừa nhận được email từ giám khảo phỏng vấn." Cô nói, giọng khẽ khàng và hơi lạc tông, "Gần như chắc chắn là em sẽ được nhận."

Apollo sững người trong vài giây, mặt hoàn toàn đơ ra như chưa hiểu.

"Được nhận vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia?" Anh hỏi lại.

Kassandra bỗng thấy tim mình như bị bóp nghẹt bởi một linh cảm chẳng lành. Nhưng đã lỡ bắt đầu rồi, không thể dừng lại được nữa.

"Ý em là... nếu họ thật sự gửi offer, thì em sẽ phải chọn giữa Delos và bên đó."

Apollo chớp mắt, ánh nhìn lạc lõng dần trở nên rõ ràng, cánh tay ôm quanh eo cô cũng siết chặt hơn.

"Ý em là... em đang nghĩ đến việc đi du học?"

Sự sững sờ hiện rõ trong mắt anh khiến Kassandra nhói lòng. Cô khô khốc gật đầu: "Tất nhiên. Du học là giấc mơ của em. Anh biết điều đó mà..."

"Anh biết... nhưng anh không nghĩ..." Apollo nhìn như bị rối loạn, đôi mắt xanh dao động liên tục, "Anh không nghĩ đến khả năng đó..."

Kassandra chợt nổi cáu: "Anh không nghĩ đến khả năng gì?"

Giọng cô cao vút, đuôi câu run rẩy như thể bị tổn thương – nghe chẳng giống giọng cô chút nào.

Không chờ Apollo trả lời, cô gần như quát lên: "Anh không nghĩ em sẽ thật sự đậu à?"

"Không! Không phải vậy!" Apollo vội vàng nắm lấy tay cô, ngăn cô đứng bật dậy, "Anh chỉ nghĩ là... vì em đã được Delos gửi thư mời từ sớm, nên em sẽ chọn ở lại."

Kassandra giật tay khỏi anh, chân trần bước xuống nền gỗ lạnh buốt khiến cô khẽ rùng mình: Em nói là sẽ chọn ở lại khi nào?"

"Em biết rõ mà... anh chỉ nộp trong nước. Mảng anh thích, cả về kỹ thuật lẫn giáo viên, ở đây đều mạnh hơn. Anh cứ nghĩ là em—" Apollo bỗng cắn môi, dừng lại.

"Anh nghĩ gì?" Kassandra nghẹn giọng, "Nói đi."

Một tia tổn thương thoáng qua trên gương mặt Apollo: "Anh nghĩ... dù bên kia có phản hồi gì, em chắc chắn sẽ chọn ở lại."

Những câu nói trên bàn ăn vang vọng trở lại trong đầu cô – nhất là tiếng cười rổn rảng mà chói tai của nghị viên Zeus. Kassandra bắt đầu run rẩy: "Vì sao? Vì anh mặc định rằng em phải ưu tiên quyết định của anh? Anh chắc chắn sẽ chọn ở lại, nên em cũng bắt buộc phải ở lại theo anh?"

"Kate, bình tĩnh lại đi." Apollo hít sâu, "Anh không có ý đó."

"Thế còn ý gì nữa?" Cô bật lại, giọng mỗi lúc một gắt, "Hoặc là anh không tin em đủ giỏi để đậu, hoặc là anh nghĩ em chắc chắn sẽ vì anh mà bỏ đi giấc mơ của mình."

"Chúa ơi, anh biết đó là giấc mơ của em rồi! Em không cần phải lặp lại nữa!" Apollo cũng không kìm được mà lớn tiếng.

Anh nhắm mắt lại, giọng chùng xuống, cố kiểm soát cảm xúc: "Nhưng em đã nghĩ kỹ chưa? Hồi hè chúng ta còn cùng nhau xem bảng xếp hạng để chọn trường mà. Anh nhớ rõ, Delos chẳng hề thua kém Hoàng gia, chỉ vì trường mới hơn nên danh tiếng yếu hơn chút thôi."

Mặt Kassandra cứng đờ, không đáp.

"Em tốt nghiệp từ Delos cũng sẽ có nhiều cơ hội việc làm. Hơn nữa, mối quan hệ của gia đình anh ở đây sẽ giúp em—"

Câu nói bị ngắt ngang khi sợi dây chịu đựng trong đầu cô cuối cùng cũng đứt phựt. Kassandra cao giọng: "Em chưa bao giờ trông cậy vào mối quan hệ của nhà anh!"

Apollo cũng không ngồi yên được nữa, bật dậy: "Anh chỉ đang nói sự thật, không có ý gì cả! Em nhạy cảm quá rồi. Anh chỉ hy vọng em suy nghĩ thêm, đừng vì cái tên Hoàng gia mà đưa ra quyết định vội vã."

"Tất nhiên em đã suy nghĩ!" Kassandra gần như hét lên, giọng cô càng lúc càng nhanh, "Anh có biết nửa số giảng viên ngành nghệ thuật ở trường đại học O đều tốt nghiệp từ Delos không? Hệ thống giảng dạy của họ hoàn toàn là sao chép từ đó! Thay vì học lại những gì đã biết, em muốn học những phương pháp mới, sáng tạo hơn, trong một môi trường hoàn toàn mới – như vậy rõ ràng tốt hơn!"

Apollo siết chặt tay: "Vậy là... em đã quyết định đi du học rồi?"

"Nếu em nhận được thư báo trúng tuyển chính thức, đương nhiên em sẽ ưu tiên chọn trường đó."

Apollo bật cười khẽ một tiếng, tựa người vào cạnh cửa sổ nhìn cô, bóng tối ngoài kia nuốt lấy nửa khuôn mặt anh. Một lúc sau, anh mới khàn giọng hỏi:

"Vậy... còn anh thì sao?"

Kassandra nhất thời không hiểu.

Cuộc trò chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô không ngờ Apollo lại phản ứng mạnh đến vậy.

Trong giọng nói của anh thậm chí còn mang chút trách móc: "Nếu anh biết em thật sự muốn đi du học đến thế, thì chắc chắn anh cũng đã nộp đơn vài trường bên đó. Nhưng em chưa bao giờ nói rõ với anh cả. Giờ trừ khi anh bỏ thêm một năm để làm lại từ đầu, bằng không — mọi kế hoạch đều bị đảo lộn rồi."

Không khí trong phòng như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.

"Kassandra, anh... hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý cho việc phải xa em. Mọi thứ rối tung cả lên."

Kassandra tròn mắt nhìn anh đầy khó hiểu: "Là anh nói điều kiện nghiên cứu trong nước tốt hơn mà. Em không thể yêu cầu anh vì em mà từ bỏ hẳn dự án ở đây."

"Vậy em muốn thế nào?"

"Bằng thạc sĩ ngành nghệ thuật chỉ mất hai năm, giữa chừng còn có kỳ nghỉ. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau, và có thể gọi video bất cứ lúc nào." Cô tiến lại gần anh hơn, giọng mềm xuống. "Apollo, chỉ hai năm thôi mà, đừng làm như thể tận thế sắp đến vậy..."

Anh lắc đầu: "Là hai năm thật sự. Mà nếu anh bắt đầu học tiến sĩ, hầu hết kỳ nghỉ của anh sẽ phải ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu. Rất khó để có thể bay ra nước ngoài thăm em."

"Vậy để em về thăm anh."

"Không đủ. Với anh thì hoàn toàn không đủ." Apollo nhìn cô bằng ánh mắt như bị phản bội, như thể không tin nổi đến tận lúc này mà anh vẫn phải nói ra điều này: "Em biết rõ mà—anh là người cần sự gần gũi trong một mối quan hệ. Anh cần người mình yêu ở bên cạnh, cần được cùng nhau trải qua càng nhiều thời gian càng tốt."

Cô biết. Kassandra khẽ nhếch môi cười gượng, chính cô cũng không hiểu sao lại làm vậy.

Biểu cảm đó khiến Apollo như bị châm trúng. Anh đột ngột giữ lấy vai cô, gần đến mức trán họ gần chạm nhau, hơi thở không ổn định lướt qua môi cô: "Mỗi tuần gặp một lần là giới hạn với anh. Anh cần được chạm vào em, cảm nhận được sự hiện diện của em, bằng mắt thật, không phải nhìn em qua màn hình!"

"Và em nghĩ thật sự chỉ có hai năm thôi à? Trong thời gian ở đó, em sẽ xây dựng mối quan hệ mới, nhận các dự án công việc. Nghĩ mà xem, Kassandra—sau khi tốt nghiệp, em có thật sự còn muốn quay lại trong nước làm việc không?"

Kassandra nhắm mắt lại: "Anh đang nghĩ quá xa rồi."

Apollo nhìn cô, chậm rãi buông tay, giọng đều đều: "Lúc nào cũng vậy. Em chỉ biết nghĩ cho hiện tại."

Lời buộc tội đó đến quá bất ngờ khiến Kassandra chết lặng, không kịp phản bác.

"Nếu anh không chủ động, chắc em sẽ chẳng bao giờ đề nghị gặp gia đình anh. Tất nhiên, em cũng chưa từng mời anh về nhà em ở quê em lần nào. Chuyện sống chung cũng là do anh nhắc đi nhắc lại, giục giã mãi em mới đồng ý. Đôi lúc... anh cảm thấy, bất kể anh cố gắng thế nào, anh vẫn luôn bị đứng ngoài cánh cửa cuộc đời em."

Anh bật cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình.

"Giờ thì anh cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc. Thì ra chỉ có mỗi anh là thật sự suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của hai đứa."

Kassandra muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào. Cô không biết mình có đang giận quá mà không nói nổi, hay là vì điều gì khác. Mọi suy nghĩ như tắc nghẹn lại trong đầu.

Sự im lặng của cô khiến Apollo thất vọng. Anh đợi một chút, rồi quay đầu, đưa tay ôm lấy gương mặt mình.

"Anh không thể chấp nhận chuyện yêu xa quá lâu." Cuối cùng, anh buông lời kết.

Mắt Kassandra đỏ hoe, giọng run lên: "Vậy là chúng ta—"

Apollo bỗng thu hẹp đồng tử, bất ngờ đưa tay bịt miệng cô lại. Ánh mắt anh sáng rực lên, vừa sắc lạnh vừa run rẩy.

Cô hoảng sợ thật sự trong khoảnh khắc đó, toàn thân cứng đờ.

"Đừng nói tiếp. Đừng. Được không?" Anh hạ tay xuống, giọng trầm và nhẹ, ánh mắt xanh thẳm dán chặt lấy cô, không chớp.

Kassandra hít một hơi thật sâu.

"Chúng ta đều đang quá xúc động. Anh xin lỗi vì vừa rồi mất bình tĩnh. Cả hai cần có thời gian để nghĩ xem nên làm gì tiếp theo." Apollo vẫn như thường lệ hôn nhẹ lên trán cô.

Hơi thở anh phả lên làn da nóng ran của cô, môi anh lại lạnh đến lạ.

"Ngủ ngon." Apollo xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Kassandra siết chặt lấy tay mình, hàng mi run rẩy, những giọt nước mắt rốt cuộc cũng lặng lẽ lăn dài trên má.

Không đúng lúc chút nào, cô bỗng nhớ ra — món quà Giáng Sinh định tặng cho Apollo vẫn còn đặt trên tủ đầu giường. Cô đã định tặng nó cho anh vào lúc anh ghé qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.