Kỷ Ninh bò dậy, sau khi vệ sinh cá nhân liền cùng Tần Như Vọng xuống lầu. Bây giờ đã hơn bảy giờ sáng, bởi vì là cuối tuần nên trong sân trường vắng vẻ, phòng ăn cũng có chút hiu quạnh.
Kỷ Ninh lấy bữa sáng xong xuôi, bưng dĩa ngồi đối diện Tần Như Vọng, cậu hớp một ngụm cháo, bâng khuâng tán nhảm với Tần Như Vọng: “Sao tối hôm qua cậu không về mà lại về vào sáng sớm thế?”
“Tối hôm qua còn bận suy nghĩ ít chuyện.” Tần Như Vọng cười nhạt, nhìn Kỷ Ninh: “Hôm nay cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cho nên phải trở về.”
“Ồ…” Kỷ Ninh đáp, không hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hắn về chậm một ngày có lẽ là liên quan đến chuyện gia đình, đây là chuyện riêng tư của Tần Như Vọng, cậu không có tiện hỏi nhiều, vì vậy vô cùng săn sóc duy trì im lặng.
Giống như chuyện của Giang Triệt, Tần Như Vọng và Ứng Thiên Thu cũng không hỏi kỹ, đối với việc này Kỷ Ninh hết sức cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nghĩ đến Giang Triệt, Kỷ Ninh nhớ đến giấc mơ tối hôm qua, bất giác có chút thẫn thờ, tùy ý cầm trứng luộc trong dĩa lên, trực tiếp gõ bể vỏ trứng rồi lột vỏ thì bị trứng gà mới vừa luộc nóng xong làm cho phỏng tỉnh hồn.
“Nóng quá!”
Tay cậu run lên, quăng cái trứng về lại trong dĩa, thổi thổi đầu ngón tay sưng đỏ đang nhói đau của mình. Tần Như Vọng thấy vậy để đũa xuống, nói: “Đi ngâm nước đi.”
“Không sao…” Kỷ Ninh vốn muốn nói không cần, bởi vì cậu muốn ăn bánh mì nhân thịt đặc biệt ở lầu hai nên bây giờ họ đang ngồi ở lầu hai, mà bồn nước thì ở bên ngoài tầng một, cậu có chút lười di chuyển, lần này không bị phỏng nghiêm trọng lắm.
“Phải làm lạnh.”
Tần Như Vọng rất kiên trì, nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu ra bồn nước ngoài lầu một, giữ tay cậu, giúp cậu rửa ngón tay bị phỏng.
Nước từ trong vòi chảy ra thật lạnh, nhưng do những ngón tay nắm vào nhau nên không còn lạnh như vậy nữa, Kỷ Ninh có chút hoảng hốt, khi hoàn hồn lại Tần Như Vọng đã lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau sạch tay cậu, cũng không để ống tay áo xắn lên dính phải một giọt nước.
Tần Như Vọng cười mỉm, Kỷ Ninh lại nói: “Cảm ơn cậu, Như Vọng.”
“Không cần khách sáo.” Giọng Tần Như Vọng vô cùng bình tĩnh, tựa hồ cho rằng mình chỉ mới vừa làm một chuyện rất bình thường.
“Không chỉ lần này.” Kỷ Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Còn có rất nhiều lần trước, cảm ơn cậu từ trước đến nay đều quan tâm chăm sóc tôi.”
Với tư cách là bạn cùng phòng với nhau, Như Vọng đối đãi với cậu thật sự không một chỗ chê, bất luận là giúp cậu mang bữa sáng và bữa tối, hay là an ủi cậu, hoặc tỉ như quan tâm lo lắng vết thương mới vừa rồi, tất cả mọi thứ đều khiến cho cậu cảm thấy ấm áp và biết ơn.
“Không cần khách sáo với tôi như vậy.” Tần Như Vọng nói: “Chúng ta đều có qua có lại, không phải sao?”
“Cũng đúng nhỉ.” Kỷ Ninh bật cười, cậu dĩ nhiên cũng sẽ quan tâm Tân Như Vọng, cũng sẽ hết lòng giúp đỡ mỗi khi hắn cần.
Tần Như Vọng khẽ gật đầu, hai người lên lầu tiếp tục dùng xong bữa sáng. Sau đó Tần Như Vọng muốn đi đón xe buýt ở cổng trường, Kỷ Ninh lập tức cùng hắn đi ra khỏi trường, dọc đường đi vẫn chưa có nhiều người.
Đây chính là bầu bạn.
Kỷ Ninh vẻ mặt dần dần trở nên nhẹ nhõm, thần sắc của Tần Như Vọng cũng nhu hòa xuống, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn là “Tần Như Vọng”, cùng Kỷ Ninh chung sống mười năm, mấy năm đầu Kỷ Ninh chiếu cố chăm sóc hắn còn nhỏ, mà những ngày sau đó chính là hắn đã lớn khôn chăm sóc Kỷ Ninh bệnh tật quấn thân, bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, bầu bạn với nhau.
Mà Giang Triệt từ lúc có ký ức đã quen biết Kỷ Ninh, thời gian hai người bọn họ ở bên nhau còn dài hơn, lâu hơn, thân hơn cả mức bạn bè.
Dù cho trong cuộc sống có rất nhiều đau khổ, nhưng hồi tưởng lại, được bầu bạn như vậy đã quá là ấm áp.
Hắn hi vọng bọn họ sau này còn có thể tiếp tục tay trong tay như thế.
Chuyến xe đang đợi đã đến, Tần Như Vọng là người duy nhất muốn lên xe ở trạm dừng này, hắn bước lên bậc thang của xe buýt, Kỷ Ninh đứng trước cửa xe buýt nhìn hắn lên xe, cười nói: “Tuần sau gặp lại nha.”
“….”
Nghe thấy cậu nói vậy, thân hình Tần Như Vọng chợt bất động, đứng yên tại chỗ mấy giây rồi đột nhiên quay người lại, nhìn Kỷ Ninh thật sâu, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán Kỷ Ninh một nụ hôn.
“Tuần sau gặp.”
Hắn nói.
Cửa xe buýt đón đưa đóng lại, chậm rãi di chuyển khỏi trạm dừng, rồi nhanh chóng biến mất.
Xe cộ trên đường chạy như mắc cửi, đến rồi vội vàng đi, tựa hồ sẽ không bao giờ dừng lại.
Kỷ Ninh đứng ở ven đường, thần sắc kinh hoảng, đối với nụ hôn này, cảm xúc đầu tiên cậu cảm thấy không phải là kinh ngạc hay là hoảng sợ, mà là cảm giác mất mát đột nhiên ùa ra.
Cậu có chút luống cuống lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tần Như Vọng, rồi lặp lại một lần nữa.
“Thứ hai gặp.”
“Được.”
Nhận được câu trả lời từ Tần Như Vọng, cái cảm giác không nói thành lời ở trong lòng Kỷ Ninh mới dần tan biến, một mình quay về ký túc xá.
Lúc này Hoắc Vô Linh đã thức dậy, lắc lư trong bộ đồ ngủ, ngậm ống hút uống hộp sữa socola, nhìn Kỷ Ninh, chợt nhếch khóe môi bật cười, nói: “Đều đi hết rồi.”
Hắn vừa vừa bật ra tiếng cười khẽ, tỏ ra có chút không rõ, nghe không giống tiếng cười vui sướng. Kỷ Ninh liếc Hoắc Vô Linh một cái, dĩ nhiên không nói chuyện với hắn, mặc kệ hắn lắc lư khắp cả phòng, cậu tiếp tục ngồi xuống bận rộn chuyện của câu lạc bộ kịch, còn có buổi học kèm gia sư chiều nay.
Thời gian đã đến buổi chiều, Kỷ Ninh đi đến trước cửa nhà Leigh.
Cậu vừa mới nhấn chuông một cái, cửa lập tức được mở ra, chàng trai tóc vàng đẹp trai như ánh mặt trời nở nụ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn chào đón Kỷ Ninh.
“Hi thầy, buổi tối tốt lành ạ.”
“Buổi tối tốt lành.”
Kỷ Ninh đáp lại bằng nụ cười, đi vào nhà Leigh. Nhà của Leigh nằm ở vị trí đắc địa trong trung tâm thành phố, là chung cư cao cấp, tấc đất tấc vàng, nhưng nhà của Leigh vẫn rất rộng lớn, điều đó cho thấy nhà hắn cực kỳ có điều kiện.
“Cô chú hôm nay đều không có nhà sao?” Kỷ Ninh nhìn xung quanh bên trong, nhưng không thấy hai phụ huynh đâu.
Thiếu niên đáp: “Hôm nay bọn họ phải tăng ca, tới tận khuya mới về.” Hắn nở nụ cười gian xảo: “Cho nên sau khi hôm nay học xong, thầy sẽ chơi game với em chứ? Đã lâu lắm rồi chúng ta không có chơi với nhau đấy.”
“Được, nhưng mà phải hoàn thành tiến độ ngày hôm nay mới được.”
Nghe đề nghị này, Kỷ Ninh lập tức động lòng, Leigh mê chơi game, nhà còn có hai thiết bị VR vô cùng cao cấp không có trên thị trường, là Leigh thông qua mối quan hệ nội bộ trong công ty trò chơi mới có được, coi như muốn mua cũng không có chỗ để mua, quả thực làm Kỷ Ninh vừa hâm mộ vừa tiếc nuối.
Nhưng thân là gia sư, cho dù lớn hơn Leigh chỉ vài tuổi, nhưng Kỷ Ninh ở trước mặt phụ huynh cũng phải giữ thái độ nghiêm túc của một giáo viên, vì vậy gần như không chạm vào hai thiết bị đó, trước đó cũng chỉ chơi có một lần.
Bọn họ bắt đầu buổi dạy kèm, Leigh vô cùng thông minh, hôm nay vì có thể có thêm nhiều thời gian chơi game, hiệu suất tăng lên chóng mặt, nhanh chóng hoàn thành bài tập được giao, sau đó lập tức kéo Kỷ Ninh bật hai thiết bị VR lên.
Để chơi game, Leigh đã cải tạo phòng sách trong phòng thành phòng game, thiết bị VR chiếm một phần ba không gian, bởi vì không chỉ có kính VR mà còn có máy chạy bộ được cấu hình đặc biệt cùng các loại thiết bị mô phỏng khác nhau để có được trải nghiệm chân thật nhất.
Hai người đứng trên máy chạy bộ, đeo tai nghe và kính VR lên, cầm vũ khí chuyên dụng của trò chơi, chính thức bắt đầu trò chơi, hình ảnh tương ứng nhanh chóng xuất hiện trước mắt Kỷ Ninh.
Bọn họ chơi chung trò chơi 《 Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám 》, nhân vật của cậu là một pháp sư vong linh, mà Leigh chính là kỵ sĩ của thần điện ánh sáng, nhưng điều thú vị là hai nhân vật này lại có mối quan hệ thầy trò.
Chính vì cách sắp đặt này mà Kỷ Ninh cảm thấy đặc biệt thú vị—— Cậu là thầy của Leigh từ ngoài đời vào tới trong game, cậu không biết Leigh nghĩ sao, dù sao cậu cũng khá hài lòng.
Dĩ nhiên, nói về trình độ chơi game thì có mười cậu cũng kém hơn Leigh, chiến đấu trong game cơ bản đều dựa vào Leigh giải quyết một mình, cậu chỉ việc đứng chết một chỗ thả pháp thuật vong linh ra thôi.
Đã rất lâu kể từ lần cuối Kỷ Ninh chơi game, Kỷ Ninh hao tâm tổn trí mới nhớ lại cốt truyện trước đó. Trong cốt truyện ban đầu là pháp sư vong linh cưỡng ép thiếu niên kỵ sĩ trở thành đồ đệ y, sau cuộc khảo hạch, pháp sư vong linh thành công huấn luyện cho kỵ sĩ học ma pháp bóng tối, đồng thời vì kỵ sĩ mà chu du khắp đại lục tìm nguyên liệu chế tạo pháp trượng.
Cái gọi chế tạo pháp trượng có nghĩa là trình độ thông thạo kỹ năng pháp thuật của kỵ sĩ dưới hình thức nhiệm vụ. Lần trước trong trò chơi, Kỷ Ninh đã cùng Leigh hoàn thành phần lớn nhiệm vụ nhỏ lẻ, tiếp theo là đi đến lãnh thổ của Succubus có lẽ là nguyên liệu cuối cùng.
Bọn họ lựa chọn địa điểm trên bản đồ phó bản, trên màn hình hiển thị ra nhân vật ngay lập tức được truyền tống đến lâu đài Succubus. Trước khi đến đây, pháp sư vong linh là Kỷ Ninh đã gửi thông báo cho nữ vương Succubus, cho nên sau khi bước vào lãnh địa của nàng, hai người đã được Succubus nhiệt tình hoan nghênh.
“Hoan nghênh ngươi đến, ‘Dạ Linh’ thân ái của ta.”
Nữ vương dựa vào ngai vàng, xung quanh đều là Succubus nam đang phục vụ nàng, mỉm cười gọi tên của pháp sư vong linh.
Giọng nữ vương phối âm trong game cực kỳ quyến rũ, hình tượng của nàng chính là một ma tộc xinh đẹp với dáng người bốc lửa dung mạo diêm dúa lẳng lơ, cho dù chỉ là nhân vật ảo nhưng vẫn có sức quyến rũ vô hạn.
Trên màn hình nhảy ra lời thoại Kỷ Ninh phải nói, vì vậy cậu đọc từng chữ một, để VR nhận được kích hoạt cốt truyện tiếp theo: “Hàn huyên thì không cần, ta đến đây để lấy xương cụt của Succubus, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Dĩ nhiên, ta nói sẽ giữ lời, cơ mà ta cũng đã nói, ngươi cần lấy thứ có giá trị tương đương để trao đổi.” Nữ vương nói.
“Nhưng trước khi ta đến lãnh địa của ngươi, ngươi không hề nói cho ta biết thứ ngươi muốn.” Kỷ Ninh nói: “Trên người ta không có mang theo bảo vật gì.”
“Không sao.” Nữ vương nói: “Ta chỉ muốn ngươi và đồ đệ ngươi làm cho ta một chuyện, chuyện này đối với các ngươi mà nói không hề khó làm, sau khi hoàn thành ngươi có thể lấy xương cụt.”
“Ngươi muốn chúng ta làm gì?”
“Hừm…”
Nữ vương kéo dài giọng, đổi tư thế trên ngai vàng, nở nụ cười mang theo sự hứng thú: “Lúc trước đồ đệ ngươi lúc đang học ma pháp đã từng gọi ra con dân của ta, đồ đệ ngươi còn trúng độc tố Succubus, không biết ngươi còn nhớ hay không?”
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, lúc trước đúng là có tình tiết như vậy, Leigh trong vai kỵ sĩ tập thuật triệu hoán, nhưng không ngờ xảy ra sai sót, triệu hoán ra một Succubus nữ còn trúng phải độc tình, nhưng đây chẳng qua chỉ là thiết lập của trò chơi, tương ứng rằng sức chiến đấu lúc đó của Leigh sẽ bị giảm 70%, trận chiến đó bọn họ chiến đấu vô cùng cực khổ.
Chẳng lẽ nữ vương muốn đòi công bằng cho Succubus nữ kia, muốn bọn họ đánh nhau với đám Succubus?
Kỷ Ninh vô thức nắm chặt cây pháp trượng mô phỏng trong tay, nghe nữ vương nói tiếp.
“Con dân của ta vô cùng không vui, bởi vì nàng không những không quyến rũ được các ngươi, ngược lại còn làm tổn thương nàng, vì thế nàng rất tức giận, cảm thấy hai người các ngươi không phải đàn ông.”
“Ta rất sủng ái nàng, vì vậy khi đó ta muốn báo thù cho nàng nên dùng tấm gương quỷ thần quan sát các ngươi, tìm thời cơ báo thù thích hợp, nhưng lại thấy không ít hình ảnh thú vị.”
Nữ vương chỉ tấm gương treo trên vách tường cung điện, bỗng nhiên nở nụ cười quái dị, nói.
“Ta phát hiện hai người có phần quá thân mật… Hóa ra các ngươi là một cặp tình nhân, đúng không? Cho nên mới từ chối mị hoặc của nàng, bởi vì trái tim các ngươi đã sớm thuộc về nhau.”
Kỷ Ninh: “….?” Thì ra trong trò chơi còn có thiết lập như vậy sao?
“Thế nên xin mời hôn môi trước mặt ta đi.” Nữ vương cong khóe môi, ngâm nga nói: “Các ngươi phải hôn càng kịch liệt thì phẩm chất xương cụt càng cao, con dân của ta cũng sẽ tha thứ cho các ngươi.”
“Làm hay không, quyền quyết định nằm trong tay ngươi, ‘Dạ Linh’.”
Sau đó trước mắt Kỷ Ninh xuất hiện hai mục lựa chọn.
「Lựa chọn một: Cùng đồ đệ kỵ sĩ của bạn hôn môi」
「Lựa chọn hai: Chiến đấu với nữ vương (cấp bậc chưa đủ, không thể lựa chọn)」
“A, xin lỗi thầy nha…”
Trong trò chơi, Leigh đứng bên cạnh đột nhiên quay qua nhìn cậu, trên mặt nổi lên vẻ mặt tương tự áy náy.
“Hình như em quên nói với thầy, thật ra đây là một trò chơi chỉ có người yêu mới có thể chơi được.”