Kỷ Ninh và Herinos cùng nhau đi về phía căn tin, trên đường đi gặp phải rất nhiều sinh viên, họ vô cùng tự nhiên chào hỏi Herinos, ở ngôi trường này, hắn là một trong những giảng viên được chào đón nhất.
Herinos cũng cười đáp lại, hai người đi vào căn tin, Kỷ Ninh mua xong phần cơm của mình, bưng dĩa trở về chỗ ngồi thì lại phát hiện Herinos không mua cơm tối, chỉ có một ly đồ uống màu sắc rực rỡ, nhìn qua giống như nước ép lựu.
“Thầy không ăn cơm tối sao?” Kỷ Ninh bất ngờ hỏi.
“Không có khẩu vị lắm.” Herinos cười khẽ, dịu dàng nhìn Kỷ Ninh ngồi đối diện mình: “Thật ra chủ yếu là muốn cùng em nói chuyện một chút, em ăn cơm trước đi.”
Bọn họ nói chuyện vu vơ, Kỷ Ninh nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, lúc này Herinos hỏi: “Em cảm thấy mấy ngày nay thế nào, còn nhớ đến Giang Triệt không?”
“Còn ạ…”
Kỷ Ninh đặt đũa xuống, chậm rãi gật đầu. Hơn nữa trong những ngày qua cậu thậm chí còn nhớ về Giang Triệt thường xuyên hơn trước, mơ thấy nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, từng khoảnh khắc nhỏ khi bọn họ ở cạnh nhau.
Bỗng nhiên cậu không kiềm được nhớ đến lời Chu Lẫm đã từng nói vào đêm nọ——
“Cậu biết không, Kỷ Ninh? Giang Triệt thích cậu.”
Đối với Kỷ Ninh mà nói, những lời này khi ấy khiến trong lòng cậu nổi bão kinh hoàng, làm đầu cậu trở nên rối bời. Hôm nay đã qua trôi qua một ngày rồi mà trong lòng cậu vẫn rung động từng cơn.
Sau đó Chu Lẫm còn nói có thể là hắn nhớ sai lệch, có lẽ không phải sự thật. Nhưng cậu đã chẳng thể nào biết được chân tướng nữa, mặc kệ Giang Triệt có tình cảm ra sao với cậu, nó đều đã chôn vùi theo cái chết của hắn rồi.
“Còn nhớ ngày hôm đó thầy đã nói với em sao không? Em nên thử yêu đương đi.”
“Có lẽ khi đó, tất cả tâm nguyện của em đều sẽ thành sự thật.”
“Người mà em luôn nhớ mong, cũng sẽ xuất hiện ngay trước mặt em.”
“Chỉ cần đó là nguyện vọng của em.”
Trên thực tế, lúc đầu hắn cũng không đồng ý mối quan hệ giữa hắn và Giang Triệt, nhưng theo từng phần ký ức lần lượt hiện ra trước mắt, hắn lại cảm nhận được sự đồng cảm từ việc dung hợp, cùng với những điểm tương tự giữa hắn và Giang Triệt.
Hắn không hoàn toàn chắc chắn rằng mình đại diện một phần nào đó của Giang Triệt, có lẽ hắn chính phần ý thức trong khoảnh khắc Giang Triệt chợt nhận ra bản thân thích Kỷ Ninh.
Hắn là nội tâm giãy giụa cùng mâu thuẫn của Giang Triệt, cho nên ở trong thế giới của hắn, thân phận giữa hắn và Kỷ Ninh đối lập nhau, đó là Giang Triệt lúc đầu không muốn thừa nhận tình cảm của mình, ở trong tiềm thức sẽ vô thức xa lánh Kỷ Ninh.
Nhưng bản thân Giang Triệt lại cực kỳ cực kỳ thích Kỷ Ninh, điều đó phản ánh ở trên người hắn, chính là bị Kỷ Ninh hấp dẫn sâu sắc, dù rằng biết đoạn tình cảm này có thể sẽ không có kết quả, thậm chí sẽ kết thúc trong bi kịch nhưng vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Đồng thời hắn cũng là hy vọng trong Giang Triệt. Giang Triệt hy vọng Kỷ Ninh có thể thích mình, vì vậy hắn là ý thức đầu tiên mà Kỷ Ninh gặp. Ban đầu ở trong “Câu chuyện”, mục tiêu của Kỷ Ninh vốn phải là một nhân vật nữ, nhưng sau đó đột nhiên chuyển thành hắn. Đó chính là phản ứng trong tiềm thức của Giang Triệt—— Hắn hy vọng người Kỷ Ninh thích không phải phụ nữ, mà là đàn ông.
Sau khi ra ngoài cửa, hai người chuẩn bị tách ra, Herinos chợt giang hai cánh tay, cười với Kỷ Ninh, nói: “Đến đây nào, ôm một cái.”
Kỷ Ninh có hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Herinos mặt mày vui cẻ, cậu nghĩ có lẽ là thầy thấy mình buồn bã nên mới dùng cách này để an ủi.
Tâm trạng của cậu cũng thật sự trở nên tốt hơn nhờ cử chỉ ấm áp của Herinos, cậu mỉm cười, ôm Herinos mấy giây, lại chẳng hề chú ý tới Herinos nhẹ nhàng nghiêng đầu, đặt một nụ hôn vô cùng khẽ lên tóc cậu. Đó chỉ là một chạm thoáng qua, Kỷ Ninh thậm chí còn không phát hiện ra.
“Em sẽ ổn thôi.”
Herinos sờ đầu Kỷ Ninh, cười với cậu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Kỷ Ninh đứng dưới ánh đèn đường nhìn hắn rời đi, cho đến khi bóng lưng hắn chậm rãi hòa vào màn đêm không thấy nữa cậu mới đi về phía ký túc xá, quay về phòng mình.
Cậu đẩy cửa ra, một mùi thơm đậm đà của cà phê tràn ngập trong phòng. Hoắc Vô Linh ngồi vào bàn, một tay chống cằm, một tay cầm muỗng khuấy đều hơi nóng trong cốc cà phê. Nghe được tiếng mở cửa, đôi mặt đen nhánh kia lập tức quét qua.
“…” Kỷ Ninh vốn muốn nói tại sao tối rồi còn uống cà phê, nhưng nghĩ đến Hoắc Vô Linh vẫn chưa xin lỗi cậu nên liền nhịn xuống, im lặng đi làm chuyện của mình.
“Cũng sắp đi hết rồi…” Hoắc Vô Linh cầm tách cà phê lên hớp một ngụm, nhỏ giọng nỉ non: “Ta vốn tưởng rằng con quỷ hút máu kia có thể kiên trì, nào ngờ rằng hắn cũng thỏa hiệp.”
Âm thanh của hắn vô cùng thấp, Kỷ Ninh căn bản không nghe rõ hắn nói gì nên liền không quan tâm nữa. Lúc này điện thoại của cậu có mấy tin nhắn đến, cậu mở màn hình, thấy tên người gửi mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng ngồi xuống trả lời đối phương.
“Đàn anh Cố Sâm: Chào buổi tối, em đang làm gì đấy?”
“Tôi: Chào buổi tối đàn anh, em mới quay về ký túc xá, lúc nãy mới đi căn tin ăn cơm. Còn đàn anh, anh đang làm gì vậy, có phải đang bận không?”
“Đàn anh Cố Sâm: Ừ, mấy ngay nay toàn bận quay phim, tối nay rốt cuộc cũng kết thúc. Chiều mai đoàn phim sẽ rời khỏi chỗ này. Sáng ngày mai anh không có kế hoạch, muốn gặp em, em có thời gian không?”
“Tôi: Đương nhiên là có thời gian rồi, em còn muốn trả lại khăn quàng cho đàn anh đây. Cơ mà gặp em liệu có làm phiền anh nghỉ ngơi không?”
Vừa nghe đến Cố Sâm muốn gặp mình, Kỷ Ninh đương nhiên vô cùng vui vẻ, nếu như có thể, cậu còn muốn hết mình ca ngợi biểu hiện của Cố Sâm trong 《 Ngày sau trùng phùng 》 ngay trước mặt hắn—— Mặc dù nhờ ơn anh trai Auzers, một phần ba nội dung cậu hoàn toàn không xem được, một lát nữa cậu phải tìm tin tức liên quan đến kết cục ở trên mạng mới được.
Nhưng đồng thời cậu lại lo lắng bên Cố Sâm liệu có tiện hay không, vì vậy có chút do dự. Song rất nhanh Cố Sâm liền gửi tới một tin nhắn thoại, cậu đeo tai nghe lên, sau khi mở tin thoại thì nghe được âm thanh ngậm ý cười của Cố Sâm.
“Buổi sáng ngày mai không có kế hoạch cũng là bởi vì muốn tranh thủ chút thời gian gặp em thôi.” Giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe, mang theo chút khàn khàn cực kỳ quyến rũ: “Nhưng anh không tiện ra ngoài, nên phải phiền em đến khách sạn tìm anh rồi, không biết như vậy có được không?”
Kỷ Ninh trong lòng sắp bay lên rồi, tai đỏ bừng gõ chữ đáp: “Được chứ được chứ, không phiền một chút nào, em đến gặp đàn anh! Em thật sự rất vui!”
“Phải không? Anh cũng rất vui.”
Cố Sâm lại gửi tới một tin nhắn thoại cười khẽ, ngay sau đó gửi địa chỉ khách sạn cùng định vị cho Kỷ Ninh, đồng thời bảo cậu ngày mai sau khi đến khách sạn sẽ có một cô bé họ Từ dẫn cậu lên lầu, cô bé là trợ lý sinh hoạt của Cố Sâm.
Mắt Kỷ Ninh bừng sáng, nụ cười trên mặt không dừng được, nhưng vào lúc đó, điện thoại của cậu bỗng nhiên bị đoạt mất.
Hoắc Vô Linh đứng trước mặt cậu, quơ quơ chiếc điện thoại, cũng không nhìn nội dung bên trong, chỉ là cười hờ hững hỏi: “Đang tám với ai đấy? Cười tươi như vậy?”
“Trả điện thoại lại cho tôi!”
Kỷ Ninh lập tức nóng nảy, duỗi tay muốn giật lại điện thoại. Nhưng Hoắc Vô Linh giống như đã sớm đoán được hành động của cậu, hắn nhanh nhẹn né về phía sau. Kỷ Ninh vồ hụt, lập tức đứng dậy nhào lên người Hoắc Vô Linh, víu lấy đầu vai hắn để với lấy chiếc điện thoại bị giơ cao khỏi đầu.
Hoắc Vô Linh lần này không khó dễ cậu, để cậu lấy điện thoại về. Kỷ Ninh ôm điện thoại của mình, tức giận trợn mắt nhìn Hoắc Vô Linh, đang định xoay người rời đi thì bất ngờ bị Hoắc Vô Linh ôm vào lòng, hai tay siết chặt lấy eo cậu, không cho cậu rời đi.
“Buông tôi ra!”
Kỷ Ninh giãy dụa, nhưng Hoắc Vô Linh im lặng không buông, ngược lại còn vùi mặt vào hõm cổ Kỷ Ninh như một tên lưu manh, buồn buồn nói: “Tôi không muốn.”
“Hoắc Vô Linh, ông——”
Kỷ Ninh sắp bộc phát, ngay cả suy nghĩ “Dứt khoát đánh tên họ Hoắc này một trận” cũng nảy ra, nhưng giây tiếp theo động tác của Hoắc Vô Linh lại làm cậu chần chừ.
“Tôi sai rồi, Ninh Ninh…”
Giọng Hoắc Vô Linh rất nhỏ, tựa như không muốn Kỷ Ninh nghe thấy vậy, nhưng hắn chính xác là đang nói xin lỗi.
“….” Kỷ Ninh sững sốt, không nghĩ tới Hoắc Vô Linh lại đột nhiên xin lỗi, tay đã duỗi ra chầm chậm hạ xuống, mấy giây sau, cậu mới cứng ngắc hỏi: “Ông sai chỗ nào?”
“Làm em không vui, không nghĩ đến cảm nhận của em, nhất quyết hỏi chuyện bạn em, cướp điện thoại em, cướp đồ ăn sáng của em, ngồi trên giường em cố tình dọa em sợ…”
Hoắc Vô Linh liếng thoắng mấy thứ, song thật ra ngoại trừ chuyện hắn tra hỏi Giang Triệt ra, những chuyện khác không hề khiến Kỷ Ninh nổi giận, dù sao Hoắc Vô Linh cướp điện thoại cậu cũng không phải để nhìn lén mà vì muốn thu hút sự chú ý của cậu.
Bây giờ hắn lại hạ mình xuống nước như vậy, Kỷ Ninh có chút buồn cười, không còn tức giận nữa.
Là bạn cùng phòng, quan hệ của bọn họ vốn rất tốt, mà hiện tại Hoắc Vô Linh thực sự đang kiểm điểm lại bản thân, Kỷ Ninh cũng mềm lòng, vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Trước tiên ông bỏ tôi ra trước đi.”
“Không được.” Nhưng Hoắc Vô Linh lại được voi đòi tiên, càng ôm chặt cậu hơn: “Em tha thức cho tôi trước đã.”
“Nào có ai như ông hả?” Kỷ Ninh vừa bực vừa buồn cười: “Ông còn uy hiếp tôi tha cho ông hả?”
“Không phải uy hiếp, mà là thỉnh cầu á.”
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Vô Linh ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp hiếm thấy mang theo vẻ đáng thương: “Ninh Ninh à…”
“Được rồi được rồi.” Kỷ Ninh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp: “Sau này đừng làm vậy nữa, tôi thực sự giận đấy.”
“Sẽ không nữa đâu.” Hoắc cười tít mắt: “Tôi không muốn em giận.”
“Trừ lần này ra, tôi đều là chọc ghẹo em thôi.” Hoắc Vô Linh vô tội nói: “Tôi chỉ muốn em vui vẻ.”
“Tôi thấy em là muốn làm em vui à.”
Kỷ Ninh suýt nữa trợn trắng mắt, không hề khách khí đẩy Hoắc Vô Linh ra, đặt điện thoại đi động lại mặt bàn, cầm đồ vệ sinh cá nhân lên đi vào nhà vệ sinh.
“Bọn họ đều sắp đi hết rồi, khi đó có lẽ chỉ còn lại mình tôi.”
“Cho dù chỉ trong chốc lát, nhưng chỉ cần em thuộc về một mình tôi, Ninh Ninh, tôi sẽ không hối hận.”
╯︿╰
Đêm ấy Kỷ Ninh khó ngủ, chỉ bởi vì cậu vô cùng mong cuộc gặp mặt với Cố Sâm. Sáng hôm sau, cậu thức dậy thật sớm, sau khi ăn uống xong xuôi ngồi xe đến khách sạn của Cố Sâm. Sau khi đi vào đại sảnh liền thấy một cô gái trẻ đứng dậy từ hàng ghế sô pha, cười hỏi: “Xin chào, có phải là ngài Kỷ Ninh không ạ?”
“Xin chào, cô là cô Từ đúng không?” Kỷ Ninh vội vàng chào hỏi cô gái.
Cô gái cười đáp, hai người hàn huyên mấy câu, cô dẫn Kỷ Ninh vào thang máy lên tầng 27. Theo lời giới thiệu của cô, nguyên tầng này đã được đoàn phim bao trọn để đảm bảo các diễn viên sẽ không bị quấy rầy, nếu như không có giấy xác nhận thì sẽ không thể đi vào.
Vừa nói bọn họ đến tầng 27, cô bé đưa chứng minh thư cho nhân viên trực thang máy, sau khi trao đổi với đối phương mấy câu rồi dẫn Kỷ Ninh đến trước cửa phòng Cố Sâm.
Trước khi gõ cửa, cô hạ thấp giọng nói với Kỷ Ninh: “Xin lỗi, có lẽ ngài không thể ở lại lâu được, mấy ngày nay thời tiết khá lạnh, anh Cố lại bận rộn quay phim nên đã sinh bệnh, sáng hôm nay còn hơi sốt nhẹ. Anh ấy không cho em nói với ngài, cơ mà em thấy vẫn phải nói với ngài một tiếng.”
“Vậy tôi sẽ chú ý thời gian, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
“Ngài không cần khách sao với em, chỉ là em còn việc cần ngài giúp.”
Cô gái nói tiếp: “Anh Cố rất ghét uống thuốc, toàn tránh uống ít nhất có thể, bọn em cũng không làm gì được anh ấy. Nếu như có thể, ngài có thể quan tâm giúp anh ấy uống thuốc là được, em nghĩ anh ấy không tiện từ chối ngài.”
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Kỷ Ninh lúc này đồng ý, cô gái thân thiện nở nụ cười, sau đó quay người gõ cửa phòng Cố Sâm.