Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 96



Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Tương Lai nhìn mọi người ở đây, tiếp tục nói: “Bên trung tâm điều khiển đã liên lạc với ta, yêu cầu ta dẫn dắt Kỷ Ninh tỉnh lại, khi hạn cuối cùng đến ta sẽ thu hồi lại dữ liệu và để Kỷ Ninh thoát khỏi thế giới giả lập.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu đến lúc đó vụ cá cược này vẫn chưa kết thúc?”

Người từ lúc bắt đầu gần như không lên tiếng – Cố Sâm bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như Kỷ Ninh không lựa chọn bất kỳ ai trong số chúng ta, vậy thì kết quả phân xử sao?”

Tương Lai im lặng mấy giây, trả lời: “Ta sẽ cưỡng chế thoát ra, dẫn dắt Kỷ Ninh tỉnh lại. Nếu các ý thức không được thu hồi, ta sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, và có thể sẽ không thể hoạt động bình thường, các ngươi cũng sẽ biến mất.”

“Biến mất?”

Hoắc Vô Linh khoanh tay cười khẽ, thần sắc toát ra mấy phần châm chọc.

“Dựa theo lời ngươi nói, sau khi chúng ta dung hợp sẽ biến thành một người, vậy chẳng phải coi như biến mất sao? Cho dù cuối cùng Ninh Ninh không có thích ta, ta thà biến mất chứ cũng không muốn biến thành một người khác.”

“Dung hợp không có nghĩa là sẽ biến mất.” Tương Lai lắc đầu, nói: “Tình huống này chưa từng có tiền lệ, ta không cách nào chắc chắn kết quả cuối cùng.”

Lại một hồi trầm mặc, Phó Khinh Hàn do dự một chút, nhưng lại ngoài ý muốn hỏi: “Nếu như ta đồng ý dung hợp, thì ta nên làm thế nào?”

“Khinh Hàn.” Vân Uyên hơi nhăn chân mày, trong mắt lộ ý không tán thành.

“Ta chẳng qua chỉ cho là,” Phó Khinh Hàn khẽ mỉm cười một cái: “Nếu như Kỷ Ninh biết được ‘Giang Triệt’ còn sống y nhất định sẽ vô cùng vui mừng, ta không muốn y khổ sở.”

Dứt lời hắn nhìn về phía Tương Lai: “Sau khi Kỷ Ninh tỉnh lại, liệu ngươi có thể báo với hắn là ‘Giang Triệt’ còn sống không?”

“Có thể.” Tương Lai nhìn hắn một cái, từ tốn mở miệng: “Nhưng với tiền đề là ta vẫn tồn tại.”

“Nếu như Kỷ Ninh lựa chọn bất kỳ ai trong số các ngươi, ta có thể từ bỏ quyền kiểm soát ‘Hệ thống Tương Lai’, nhưng hệ thống này vẫn phải hoạt động dưới danh nghĩa ‘Tương Lai’.”

“Tự nguyện dung hợp cần phải thừa nhận thân phận của ‘Giang Triệt’ hoặc thân phận của ‘Ta’, sau khi ta bắt được ý nguyện thì sẽ tiến hành tập họp ý thức, sẽ tiến hành dung hợp lúc cuộc phẫu thuật kết thúc.”

“Ngươi nói quá trừu tượng, không bằng đổi phương pháp đi.”

Leigh nhếch khóe môi, nhìn thiết bị kết nối sắp tan nát trong tay, một lần nữa ném nó xuống.

“Muốn tự nguyện dung hợp…”

“Thì dùng nụ hôn của thầy kết thúc đi.”

(¬_¬”)

Kỷ Ninh động đậy, từ từ tỉnh dậy sau cơn ngủ mê.

Cậu xoa xoa gương mặt bị bàn phím làm đau nhức, ngẩng đầu lên nhìn bài luận trong máy tính, phát hiện mình bất giác ngủ thiếp trong lúc sửa luận văn nên đã áp lên bàn phím, tạo ra vô số dữ liệu chữ cái lộn xộn, bây giờ tài liệu đã trở thành mớ hỗn độn.

Kỷ Ninh sợ hết hồn, vội vàng xóa hết các ký tự dư thừa, nhận ra văn bản chính thức không bị ảnh hưởng thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng trước kia có một câu chuyện cười: “Một sinh viên đang viết luận văn thì ngủ gục, vừa hay đè lên nút xóa, đến khi hắn tỉnh lại thì bài luận văn đã bị xóa sạch sẽ. Tuy rằng chỉ là một trò đùa, nhưng đến phiên bản thân gặp trường hợp đó thì không còn cười nổi nữa.

Quả nhiên vẫn là vì dậy quá sớm sao?

Kỷ Ninh nhấp một ngụm nước, vẻ mặt có chút tỉnh táo, buổi sáng cậu tỉnh dậy từ cơn ác mộng, sau khi cùng Tần Như Vọng xuống lầu tản bộ đã đi ăn sáng, bởi vì buổi sáng không có tiết nên đến thư viện sửa luận văn, kết quả không cưỡng lại cơn buồn ngủ nên đã thiếp đi, có lẽ là do thư viện quá mức yên tĩnh.

Cậu thở dài, mở tài liệu trong tay ra, đúng lúc này ghế ngồi đối diện cậu bị người khác nhẹ nhàng kéo ra, đồng thời có một âm thanh quen thuộc vang lên, hỏi: “Chỗ này có người không?”

“Không có, anh ngồi đi sư huynh.”

Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, thấy là Phó Khinh Hàn đến lập tức nở nụ cười, chào hỏi hắn: “Buổi sáng anh cũng không có lớp sao?”

“Thầy có việc nên hủy tiết học rồi.” Phó Khinh Hàn cười nhẹ, nhỏ giọng hỏi: “Đang sửa tiểu luận môn học à?”

“Dạ…” Kỷ Ninh bất đắc dĩ thở dài, quan hệ giữa cậu và Phó Khinh Hàn cũng coi như khá tốt, cũng không nhịn được mà muốn nhõng nhẽo với sư huynh: “Có quá nhiều thứ phải sửa, có lẽ là do tài nghệ của em quá kém cỏi, không biết thầy Vân có ghét em không nhỉ?”

“Không biết, thầy không phải loại người như vậy.” Phó Khinh Hàn cười hỏi: “Nếu như em cần thì để anh nhìn giúp em cho?”

“Không cần không cần.” Kỷ Ninh liên lục lắc đầu: “Làm sao dám làm phiền sư huynh.”

“Không sao cả, nếu em gọi anh một tiếng sư huynh, thì anh giúp em là chuyện phải làm.” Phó Khinh Hàn nâng mắt nhìn xung quanh, nói: “Ở thư viện không tiện thảo luận, chúng ta ra ngoài đi.”

Vừa nói hắn đứng lên, vô cùng tự nhiên giúp Kỷ Ninh thu dọn tài liệu trên bàn. Kỷ Ninh sửng sốt, thấy thái độ kiên quyết của hắn cậu cũng không chậm trễ, lập tức bắt đầu dọn dẹp, vốn đã kêu sư huynh giúp cậu xem bài luận đã đủ ngại rồi, làm sao để người ta giúp mình dọn đồ nữa.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi thư viện, đi đến một phòng học trống ở tòa nhà trong sân, hai người ngồi cạnh nhau, Phó Khinh Hàn dựa theo từng đánh dấu hướng dẫn Kỷ Ninh từng cái một. Hắn nói rất cẩn thận, lại vô cùng kiên nhẫn, sau khi nghe xong hướng dẫn của hắn Kỷ Ninh nhanh chóng đã biết phải sửa luận văn như thế nào, tốc độ sửa cũng rất nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã sửa nhiều hơn hôm qua, câu văn cũng chuẩn hơn.

“Thực sự rất cảm ơn sư huynh, xin lỗi anh vì đã làm mất nhiều thời gian của anh như vậy.”

Kỷ Ninh khép lại máy tính xách tay, bày tỏ phần còn lại cậu có thể tự sửa, không phải làm phiền Phó Khinh Hàn nữa, vô cùng xấu hổ nói cảm ơn: “Để em mời anh bữa trưa đi, nếu không em sẽ áy náy mất.”

“Buổi trưa hôm nay anh còn có chút chuyện, ngày khác đi.”

Phó Khinh Hàn mỉm cười, sờ tóc Kỷ Ninh một cái: “Em không cần khách sáo với anh, chăm sóc em là chuyện anh phải làm.”

Sao là chuyện phải làm được…

Kỷ Ninh càng thêm áy náy, yên lặng cúi đầu, trên mặt có chút nóng lên. Phó Khinh Hàn dịu dàng nhìn cậu, dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói: “Vẫn luôn là như vậy.”

Thật ra ngay từ đầu hắn tiếp nhận trí nhớ lúc còn là ‘Giang Triệt’, hắn đã công nhận cái thân phận này rồi. Có lẽ bởi vì hắn từng phiêu bạt một đời, cô độc thê lương, sau đó lại luân hồi chuyển kiếp làm người, đối với thân phận mới này hắn không có cảm giác kháng cự.

Dù là hắn là “Phó Phinh Hàn” cũng tốt, “Giang Triệt” cũng được, Kỷ Ninh vẫn luôn là người hắn yêu.

Hắn thích Kỷ Ninh, Giang Triệt cũng vậy, trong ký ức đó, hắn thấy Giang Triệt đều luôn đặt Kỷ Ninh ở trong tâm can, bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, giống như bản thân hắn đối xử tốt với Kỷ Ninh, Giang Triệt cũng làm không kém gì hắn.

Đây là chỗ tương tự giữa hắn và Giang Triệt nhất, bọn họ đều hy vọng Kỷ Ninh có thể vui vẻ, ngoại trừ những điều này, những thứ khác không quan trọng.

“Em có tâm nguyện gì không?” Phó Khinh Hàn đột nhiên hỏi.

“Tâm nguyện của em?” Kỷ Ninh giật mình, không biết tại sao Phó Khinh Hàn đột nhiên lại hỏi như vậy, khiến cậu nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.

“Có lẽ em đã từng hy vọng Giang Triệt có thể sống lại.” Phó Khinh Hàn khẽ mỉm cười: “Anh nghĩ có thể thành hiện thực, tâm nguyện của em.”

Hắn đứng lên, đi đến bên người Kỷ Ninh, cúi người hôn nhẹ lên mái tóc cậu.

“Chắc là em không nhớ, em đã từng hỏi anh, tâm nguyện của anh là gì.”

“Câu trả lời của anh vĩnh viễn chưa từng thay đổi, đó chính là hy vọng nguyện vọng trong lòng em sẽ thành sự thật.”

“Anh chúc em mọi điều tốt đẹp nhất.”

“…”

Kỷ Ninh bị hôn lê.n đỉnh tóc mà ngẩn người, cậu nghe Phó Khinh Hàn nói như vậy nhất thời không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng không hiểu vì sao Phó Khinh Hàn lại đột nhiên nói ra những lời này.

“Sư huynh…”

Trong lúc cậu đang hoảng hốt, Phó Khinh Hàn đã đi ra khỏi phòng, lúc này cậu mới hoàng hồn, sờ qua nơi bị hôn lên, tim đập thình thịch có chút xấu hổ, nhưng đồng thời lại cảm thấy nghi hoặc cùng lo lắng, đó là lời tỏ tình mập mờ à? Nhưng sao càng nghe lại giống một lời từ biệt sau cùng vậy?

Cậu thấp thỏm không yên, vội vã thu dọn đồ đạc vào balo rồi đuổi theo, nhưng Phó Khinh Hàn dường như đi rất nhanh, đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu.

Kỷ Ninh muốn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phó Khinh Hàn, nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn bất ngờ đó cậu lại có chút lưỡng lụ, cuối cùng chỉ gửi đi mấy tin nhắn, hỏi Phó Khinh Hàn mấy lời vừa rồi là ý gì.

Cậu tạm thời chưa nhận được câu trả lời.

Hơn nữa ánh mắt sư huynh nhìn cậu sau cùng…

Kỷ Ninh nắm điện thoại đứng tại chỗ, trong lòng có chút trống rỗng.

Không biết tại sao, trong nháy mắt đó, cậu lại nghĩ đến Giang Triệt, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng cố tình thay trong khoảnh khắc đó lại có điểm trùng hợp.

╯︿╰

Tương Lai lẳng lặng đứng trong tối của thế giới giả lập chợt cảm ứng được cái gì đó, một giây sau Phó Khinh Hàn xuất hiện ngay trước mặt hắn.

“Ngươi lựa chọn rời đi?”

Gương mặt lạnh lẽo của Tương Lai để lộ ra thần thái tương tự bất ngờ.

Phó Khinh Hàn nhẹ nhàng gật đầu, hờ hững nói: “Vô luận ta mang thân phận nào không quan trọng, chỉ cần Kỷ Ninh bình an là ta không hối hận.”

Cùng lúc đó, trí nhớ cùng tình cảm thuộc về Phó Khinh Hàn được truyền ngược về cho Tương Lai. Sau khi Tương Lai xem xong không khỏi sinh ra chút cảm động, đồng thời cũng truyền phần trí nhớ này cho những ý thức khác.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tiếp nhận được trí nhớ của Phó Khinh Hàn, ngay lập tức không hẹn mà cùng nhớ tới một đoạn ký ức trong trí nhớ Giang Triệt.

Mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, Giang Triệt sẽ ước điều ước như vậy.

Hy vọng người nhà mạnh khỏe bình an. Hy vọng Kỷ Ninh thuận buồm xuôi gió.

Phó Khinh Hàn thay mặt, chính là Giang Triệt hy vọng Kỷ Ninh mọi điều tốt đẹp.

‘(*>﹏<*)′

Mãi cho đến buổi trưa, lúc Kỷ Ninh ăn cơm, điện thoại di động của cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Phó Khinh Hàn.

Phó Khinh Hàn không giải thích gì cả, chỉ gửi một khuôn mặt cười vui vẻ nho nhỏ trong cuộc đối thoại. Nhưng chẳng biết tại sao khi nhìn icon mặt cười này Kỷ Ninh lại cảm thấy hơi xót xa.

“Sao vậy?”

Ứng Thiên Thu ăn cơm trưa chung với cậu vu vơ hỏi, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu tối đi mấy phần.

“Không có gì…”

Kỷ Ninh lắc đầu một cái, để điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm trưa của mình.

Sau khi ăn xong cậu vẫn không đi nghỉ ngơi, bởi vì buổi diễn tập của CLB vẫn còn diễn ra, cậu chạy đến trước nhà thể chất, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Arques đứng ở đó chờ cậu, dựa theo những gì đã bàn bạc với Foggy, hôm nay vẫn là hai người bọn họ luyện tập riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.