Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 27: Chương 27




"Phốc.

" Dường như bị chọc đúng điểm cười: "Ha ha ha ha ha ha!"
Cảnh Vân Trăn lại cười không ngừng, trực tiếp cười đến mức lăn lộn trên giường, cười đến mức Úc Khải thẹn quá thành giận, cười đến mức cậu tức giận, hung ác nói: "Anh, anh không được cười!"
Lại không biết cái dáng vẻ muốn dữ lại không dám dữ, cố gắng lấy dũng khí trở nên hung tợn này của cậu càng chọc trúng điểm cười của Cảnh Vân Trăn, tiếng cười còn lớn hơn nữa.

Úc Khải: "! ! "
Tức giận nha! Cảnh Vân Trăn không phải người!
Nhưng cậu có thể làm gì đây?
Cậu không thể!
Người mới khuất ngục chỉ có thể bê dưa hấu lên, yên lặng ngồi vào một đầu giường khác, vừa tiếp tục ăn dưa hấu ngọt ngào vừa dùng bóng lưng tỏ vẻ kháng cự không tiếng động.

"Người mới?"
"! ! "
"Úc Khải?"
"! ! "
"Em trai Tiểu Úc?"
"! ! "
"Giận thật rồi à?"
"! ! "
À ha.

Thấy Úc Khải thực sự tức giận, Cảnh Vân Trăn lập tức ngừng cười, không trêu cậu nữa.

Hắn lật hai trang sách trên giường, nhìn thấy ghi chú của Úc Khải và bài tập bắt chước của cậu, cũng thấy trích đoạn phim của hắn trên ipad.

"《 Điệp mộng nhân sinh 》 à, một tác phẩm kinh điển cũ, cậu tới đây, tôi nói cho cậu một chút.

"
Úc Khải chần chừ một chút, không nhúc nhích.

"Đây là bộ phim cậu định đóng sao? Tôi cũng chỉ cho cậu một chút nhé?"
Úc Khải ôm dưa hấu dịch trở về.

"Cậu bắt chước đoạn này cho tôi xem một chút.

"
Úc Khải: "! ! "
Cảnh Vân Trăn: "Bắt chước đi, tôi không cười cậu.

"
Úc Khải: "Thật chứ?"
Cảnh Vân Trăn: "Thật.

"
Úc Khải lại ôm lấy gối đầu: "Vậy tôi thử xem.

"
"! ! "
Sau đó, xem Úc Khải biểu diễn, Cảnh lão cẩu lại không nhịn nổi bật cười.

"! ! "
Úc Khải vốn chưa hoàn toàn buông xuống, bị cười như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

—— Cảnh Vân Trăn, anh cái đồ vương bát đản này!
Người mới ôm gối đầu, vô cùng phẫn nộ, dùng ánh mắt lớn tiếng mắng chửi!
"Rồi rồi.

"
Đừng chửi đừng chửi nữa!
Cảnh Vân Trăn nhịn cười nói vào việc chính: "Cậu biết cùng một động tác, cậu biểu diễn và bản gốc chênh lệch lớn nhất ở đâu không?"
"Chênh lệch rất lớn.

"
Người ta chính là ảnh hậu, mặc kệ vẻ mặt hay cảm xúc đều thể hiện ra cực hạn, còn cậu chỉ là một người mới nửa bước chân còn chưa bước vào.

Cậu chỉ có thể nhìn ra hay dở, chứ không nhìn ra nguyên nhân cụ thể.

"Kỳ thực bản chất có sự khác biệt, cảm xúc của cậu chỉ là "giả vờ", khi cậu diễn kịch, cũng không thực sự hòa mình vào trong nhân vật, mà chỉ cố tình muốn xây dựng lại một loại cảm giác "tôi rất vui vẻ", "tôi rất hạnh phúc", "tôi rất cảm động", diễn viên phải phóng đại cảm xúc của mình, nhưng không phải chỉ làm ở mặt ngoài như cậu.

"
Phân đoạn này nói về nam nữ chính yêu nhau trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng một lần nữa gặp lại nhau ở ga tàu hỏa, gắt gao ôm chặt lấy nhau.

"À à?" Úc Khải dường như có hơi hiểu ra một chút, nhưng lại có vẻ không hoàn toàn hiểu rõ.

"Tôi dẫn cậu đi một đoạn, cậu bỏ gối đầu xuống, tôi đóng nam chính.

"
Cảnh Vân Trăn đi vào phòng vệ sinh, hai phút sau đi ra, lập tức giống như biến thành một người khác, từ tư thế đi đường đến thần thái đều hoàn toàn thay đổi.

Một tay hắn đút túi quần, một tay cầm lấy vali hành lý, bả vai gục xuống.

Hắn về muộn, người yêu hắn muốn kết hôn với người khác.

Cả người thoạt nhìn lôi thôi bất lực, bước chân nặng nề, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đi trong đám đông.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Úc Khải, hắn đột nhiên dừng bước, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khó có thể tin, cuối cùng là đôi mắt đang rũ xuống lập tức sáng lên.

"Yểu Yểu! ! "
Đôi mắt hắn mang theo ánh sáng, giọng nói run rẩy, mang theo vài phần nghẹn ngào, khi hắn bước nhanh về phía trước, loại cảm xúc khó tin và hưng phấn này đạt tới đỉnh điểm, hắn ôm chặt lấy người yêu.


Úc Khải ngây ra như phỗng, khi Cảnh Vân Trăn buông tay mới phục hồi lại tinh thần mà kinh ngạc.

Bởi vì khoảnh khắc kia, dường như cậu thật sự thấy được người đàn ông phong trần đó từ Cảnh Vân Trăn, hắn khiếp sợ, hắn không dám tin, còn có tình cảm chân thành vui sướng, những cảm xúc phức tạp này trộn lẫn với nhau, toàn bộ đạt tới đỉnh điểm.

"Còn có đoạn cậu thử vai này nữa, tôi diễn sư huynh, cậu nhìn kỹ.

"
Sau đó một giây trước còn là người đàn ông vì tình yêu mà rơi lệ một giây sau liền biến thành đại sư huynh một lòng vì chính nghĩa thà gãy chứ không cong, cho dù có chết cũng không cúi đầu trước Ma giáo.

Đúng, nhìn Cảnh Vân Trăn biểu diễn, Úc Khải mới đột nhiên nhận ra mình vừa rồi suy nghĩ về nhân vật đại sư huynh quá đơn giản, cậu chỉ cảm thấy người sắp chết chắc chắn rất suy yếu, cần cậu ôm, vậy có lẽ nói chuyện cũng sẽ nghẹn ngào và run rẩy, chắc chắn vừa buông tay là sẽ ra đi.

Nhưng khi cậu ôm Cảnh Vân Trăn, lại phát hiện người đàn ông này mặc dù suy yếu, cũng vẫn cố gắng thẳng sống lưng, ánh mắt sáng ngời, trong ánh mắt hắn có tiếc nuối, nhưng phần lớn lại là không cam lòng.

Không cam lòng không thể gi3t ch3t tên ma đầu kia.

Nếu lại cho hắn thêm một cơ hội, hắn vẫn sẽ thẳng tiến không lùi, cho dù không còn cơ hội sống sót.

Tuy biết năng lực nghiệp vụ của Cảnh Vân Trăn rất mạnh.

Nhưng có câu có so sánh mới có đau thương.

Nói là mang Úc Khải diễn, nhưng kỳ thực chính là Cảnh Vân Trăn đơn phương biểu hiện, Úc Khải hoàn toàn không biết phải biểu hiện thế nào.

Cũng rất khó để Cảnh Vân Trăn đối diễn với cậu.

Bảo anh bắt chước chứ không bảo anh siêu việt đâu!
Úc Tiểu Khải! ! Úc Tiểu Khải cảm giác càng khó!
Aiz!
Cá mặn thở dài, cuộc đời sao lắm chông gai~
Cảnh Vân Trăn bị vẻ mặt mệt mỏi và tang thương của người mới làm cho tức cười, xoa xoa đầu cậu: "Không sao, này có là gì chứ? Mấy ngày nay anh đây bớt thời gian dạy cậu, bảo đảm cậu thông qua lần thử vai này.

"
"Thật chứ?" Mắt Úc Khải sáng rực.

"Tôi đã lừa gạt! ! " vốn Cảnh lão cẩu muốn nói "đã lừa gạt ai bao giờ", nhưng dừng một chút, rất tự biết lấy thân mà đổi thành: "Đã lừa gạt cậu bao giờ?"
Cảnh Vân Trăn đã chơi xỏ toàn bộ khách mời của chương trình một lần, nhưng chỉ có duy nhất Úc Khải là không lừa.

"Đúng rồi, ăn cơm tối còn có hoạt động, đạo diễn sẽ có một vài câu hỏi tương tác, tôi đi đổi bộ quần áo.

" Cảnh Vân Trăn nói xong lại đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.

Úc Khải gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi, sau đó đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Rõ ràng đều là nam giới, nhưng lần nào Cảnh Vân Trăn cũng phải một mình vào WC thay quần áo, thay quần áo thì cũng thôi.

Rồi còn mặc kệ là ngày hay đêm, mặc kệ là mặc áo ngủ hay là thường phục, đều vừa rời khỏi phòng tắm liền chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả cúc áo cũng cài lên tận cùng.

Vốn Úc Khải cho rằng hắn muốn giữ dáng vẻ hoàn mỹ trước máy quay, nhưng mấy ngày trôi qua, đã xác định trong phòng không có camera, hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy.

Cứ!.

.

như là sợ người ta nhìn nhiều cái nhục thể mỹ diệu kia của hắn vậy.

Úc Khải bị ý nghĩa thái quá này chấn đến rùng mình một cái.

Mẹ chym, vì sao cậu lại có loại ý nghĩ quỷ dị này? Cậu làm sao vậy, bị Cảnh hóa sao?
Bên này Cảnh Vân Trăn đang thay quần áo, tiếng gõ cửa vang lên.

Là người của tổ ekip tới gọi người.

Thì ra là để chúc mừng bọn họ thám hiểm mộ cổ thành công, buổi tối muốn tụ tập ăn cơm, cùng nhau nướng BBQ uống rượu.

"Tôi tự mình nướng cho mọi người!" Hàn Tình đắc ý giơ tay lên: "Chị đây nướng BBQ ăn rất ngon!"
Ngoài Lâm Nghệ bị cường đạo nhốt lại, tận đến phân đoạn cuối cùng đều không thành công chạy thoạt ra, hôm nay tất cả mọi người đều tràn đầy thu hoạch trong đợt đoạt bảo ở mộ cổ.

Trong đó người kiếm ít nhất là Cổ Mạc cũng kiếm được hơn 8000 nén bạc.

Vì thế quyết định trong cái ngày thu hoạch rất nhiều này buổi tối cùng nhau vui vẻ ăn một bữa.

"Chúc mừng hôm nay chạy thoát thành công!"
"Chúc mừng tình bạn trường tồn!"
"Chúc mừng sự giàu có!"
"Cụng ly!"
"Cheers~"
Sáu người đều giơ lên chén rượu trong tay chạm cốc, sau đó một hơi uống cạn sạch.

"Tới, người mới, ăn nhiều một chút.

" Cảnh Vân Trăn đoạt một đống lớn thịt nướng trên giá phân cho Úc Khải.

[Hu hu, Cảnh ca thật sự rất cưng chiều Úc bảo nha!!]
[Hai người này thật sự quá nhiều đường để gặm!!]
"Tới, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ đi.

" Tằng Hi lấy một cái hộp lớn bên cạnh, bên trong chứa đầy các tấm card viết các loại câu hỏi: "Những câu hỏi này được chọn lọc từ một số bình luận hàng đầu trên Weibo dạo gần đây, khách mời bị rút trúng phải trả lời đúng sự thật.

"
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là chơi trò lắc xúc xắc, nhưng suy xét tới tay Úc Khải quá đỏ, bọn họ lâm thời thay đổi sách lược trò chơi, trực tiếp cho mấy tấm card kia vào một cái hộp, để Tằng Hi và Hàn Tinh tới rút, người bị rút trúng thì phải trả lời câu hỏi đó.

[Ha ha ha, không thể ngờ tới, tay Úc bảo đỏ tới nỗi trực tiếp bị tổ ekip nhằm vào!]
Tằng Hi rút thẻ, kết quả người đầu tiên bị rút phải là Úc Khải.

Cô cầm tấm card đọc lên: "Official Weibo quân, tôi muốn biết vì sao Úc Khải lại tới tham gia chương trình tống nghệ này?"
Câu hỏi rất kỳ quái, nhưng nếu đặt trên người Úc Khải thì giống như không kỳ quái như vậy.

Không chỉ khán giả, kỳ thực mấy vị khách mời đang ngồi đây cũng rất tò mò.

Nghệ sĩ khác, đặc biệt là tân binh như Úc Khải, có thể may mắn được tham gia loại tống nghệ cấp bậc như này với các lão đại, không biết sẽ có bao nhiêu hưng phấn, chắc chắn sẽ nắm chắc tất cả cơ hội để xoát cảm giác tồn tại, cuồng đoạt màn ảnh.

Nhưng Úc Khải thì không, cậu không chỉ không cố tình đi đoạt màn ảnh, mà còn trốn được thì trốn.

Giống như hoạt động quan trọng hôm nay vậy, cậu lại chỉ có một dáng vẻ bãi công "nhanh tan tầm đi tôi rất muốn về nhà ngủ".

Nắm đến rõ ràng, mặn hàng thật giá thật.

Hoàn toàn không nhìn ra một tia nỗ lực nào.

Cho nên rốt cục vì sao cậu lại tham gia chương trình này>
Úc Khải nghĩ nghĩ, nửa thật nửa giả mà trả lời: "Ông chủ bảo tôi tới.

"
"Phốc!"
"Cho nên nói là ông chủ đe dọa cậu tới?"
"Cũng có thể! ! nói như vậy.

"
Úc Khải chớp chớp mắt, ánh mắt chân thành tới mức giống như một người làm công khát vọng tan tầm.

Nếu không phải do cái hệ thống chó má này, cậu mới không tiến vào giới giải trí gì đó, mới không cần tham gia tống nghệ gì đó.

Nhất định cậu sẽ ở nhà nằm yên làm một anh chàng đẹp trai trầm lặng.

【Hệ thống: A pi ~! Ký chủ, có phải cậu lại đang chửi tôi đúng không?】
[Ha ha ha ha, Úc Khải quả nhiên là tâm thái người làm công ha ha ha ha!]
[Lười biếng ra mặt!]
[Đúng là một dòng nước trong của giới giải trí ha ha ha ha]
[ Cá mặn Úc bảo vô dục vô cầu, khát vọng tự do! ]
"Câu hỏi thứ hai! A, lại là Úc Khải, để tôi xem nào!.

.

có fan hỏi, Úc bảo Úc bảo, thứ cậu thích nhất là gì vậy?"
Úc Khải chần chừ trong chốc lát.

Hàn Tình lập tức nói đùa: "Tiểu Úc, không thể nói dối, phải nói thật đấy nha!"
Vì thế đứa nhỏ thành thật Úc Khải đúng sự thật trả lời: "Nằm yên.

"
Tổ ekip còn lặp lại hai chữ này thêm lần nữa.

"Nằm yên!"
[ Ha ha ha ha! Cười chết ta ha ha ha! ]
[ Ta chưa bao giờ gặp qua khách mời nào nỗ lực như thế.

jpg ]
"Câu hỏi thứ ba, oa, cư nhiên vẫn là hỏi Úc Khải.

"
"Nhìn thấy Úc bảo mỗi lần ăn cơm đều không gắp thức ăn mặn, Úc bảo là người theo chủ nghĩa ăn chay sao? Thích nhất loại rau củ gì?"
Bình luận này mới được gửi trước khi tập hôm nay phát sóng, cho nên còn chưa nhìn thấy phân đoạn ăn thủ heo.

"Tôi không phải người theo chủ nghĩa ăn chay, chỉ là khẩu bị nơi này có hơi cay, tôi không chịu được lắm, ừm! ! rau củ thích nhất!.

.

rau muống và dâu tây.

"
"Tiểu Úc không thích ăn cay à?"
"Cũng không phải, chỉ là quá cay thì không chịu được, cay một chút thì được.

"
Cảnh Vân Trăn vẫn luôn không hé răng, có lẽ vẫn đang thất thần đột nhiên hỏi: "Một chút là bao nhiêu?"
"Ừmmm! ! " Úc Khải giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái vô cùng nghiêm túc khoa tay múa chân với màn ảnh một chút, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Vân Trăn nghiêm trang nói: "Một tí xíu!.

.

một tí xíu như này là vừa.

"
Cảnh Vân Trăn: "Phốc.

"
[ Ha ha ha, Úc bảo thật nghiêm túc! ]
[ Quá đáng yêu rồi!! ]

[ Mau xem, nụ cười này của Cảnh Vân Trăn thực cưng chiều có phải không! ]
So với mấy vị tiền bối nhân khí bùng nổ, là một nghệ sĩ trước đó không hề có tí danh tiếng nào, sự tò mò của fan đối với Úc Khải ngoài dự đoán hơn nhiều.

Hỏi vài vấn đề về sở thích thói quen và kế hoạch trong tương lai của cậu là gì.

Nhưng kỳ thực hỏi cũng nhưng không.

Hỏi chính là nằm yên.

"Tới tới tới, câu hỏi thứ 12, lại là Tiểu Úc, muốn biết cái nhìn của Úc bảo đối với Cảnh ca ~"
Câu hỏi này vừa nhìn là biết do fan CP hỏi.

Cái nhìn gì? Úc Khải nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ trả lời: "Cảnh tiên sinh rất tốt, đối xử với tôi rất tốt.

"
Tuy sa điêu không chịu được, đôi khi còn rất chó má, nhưng đại đa số thời điểm đều rất tốt.

Nghe được lời khen ngợi từ tận đáy lòng của người mới, Cảnh Vân Trăn đắc ý hếch cằm, cái đuôi không tồn tại phía sau dường như đang vẫy vẫy.

"Câu hỏi thứ 13!.

.

" Tằng Hi mò mò trong hộp: "A, là Cảnh ca, để tôi xem nào.

" Giọng nói của cô bỗng trở nên vi diệu, dường như nhìn thấy câu hỏi thú vị, hỏi: "Có fan hỏi, cái nhìn của anh về Úc Khải.

"
[ Oa nga ~~ ]
[Thật trùng hợp nha!]
[Tổ ekip cố ý phải không XD]
"Cái nhìn?" Cảnh Vân Trăn thấy tay người nào đó đang ăn thịt nướng dừng một chút, sau đó mắt nhìn thẳng tiếp tục ăn, nhưng lỗ tai lại khẽ meo meo nhúc nhích, đôi mắt cũng lén lút đảo qua bên này.

Rõ ràng muốn nghe còn phải giả bộ không thèm để ý.

Vì thế hắn lộ ra một nụ cười không rõ nghĩa: "Người mới cũng rất tốt.

"
[ Oa!! ]
[A a a a a! ]
[Gặm tới rồi gặm tới rồi!]
[Ta mặc kệ, đây là song hướng lao tới!! ]
Đừng nói tới bình luận, ngay cả các khách mời khác cũng đều lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường.

Đặc biệt là Tô Minh Hiên, hắn rất hiểu biết người anh em này của mình, tuy ngày thường nhìn sa điêu không có giới hạn, giống như có thể chơi ở bất cứ đâu.

Nhưng đấy chỉ là nhìn thoáng qua thôi.

Trên thực tế Cảnh Vân Trăn là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy, rất hiếm khi nhìn người khác một cái, nhưng từ khi tham gia chương trình này, thái độ với Úc Khải rõ ràng rất bao dung.

Tuy Cảnh Vân Trăn luôn rất nghĩa khí, nếu hắn nói coi Úc Khải là tiểu đệ, vậy chắc chắn sẽ coi cậu là người một nhà, chắc chắn sẽ che chở cậu, nhưng trình độ như này có vẻ hơi quá mức rồi.

"Tới, cụng ly nữa nào!" Cổ Mạc giơ chén rượu lên: "Dô ~!"
Cổ Mạc một ngụm uống xong đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai: "Có phải chúng ta quên mất cái gì rồi không?"
Tằng Hi: "Có sao?"
Trong khi hai người đang cân nhắc sắp nghĩ ra, nhân viên công tác nắm một phen thịt nướng mới ra lò từ trên trời giáng xuống, mắt thấy lại bị Cảnh Vân Trăn cướp mất, bọn họ lập tức không nghĩ gì nữa.

Còn nghĩ gì nữa, quên gì chứ? Không quan trọng, ăn mới là quan trọng nhất!
Bọn họ đã quên điều gì?
Sàng lọc mọi thứ.

Bọn họ đã quên Lâm Nghệ!
Lúc này Lâm Nghệ còn đang bị nhốt trong hang ổ bọn cướp, mắt đầy trông mong chờ người tới cứu cô ả.

[Các anh chị quên mất Lâm Nghệ rồi đấy!]
[Cười muốn chết, cuối cùng ta cũng tin không có kịch bản ha ha ha ha! Kịch bản này đạo diễn cũng không dám viết đúng không ha ha]
[ Nghệ Nghệ quá thảm, một ngày chưa được ăn cơm! Những người này thật sự, rất quá đáng.

]
[Còn tâng bốc tình hữu nghị gì chứ? Giả tình giả ý! Không hề có tí phong độ thân sĩ nào.

]
[Ghê tởm nhất là cái thằng Úc Khải kia, cái gì cũng không làm, chỉ biết cọ nhiệt độ! Buồn nôn!]
[Nói gì vậy chứ? Rõ ràng là Lâm Nghệ có thể tự cứu, cô ta tự mình không muốn sấm quan mà thôi, trách ai?]
[Đúng vậy, những người khác đều liều mạng trong vũng bùn, thật vất vả mới bò ra được, dựa vào đâu lấy tiền kiếm được đi chuộc cô ta? Tô ca đều bị ghê tởm đến nôn cả ra có được không? Không phải vẫn kiên trì ra tới sao?]
Tiểu tiên nữ để ý vẻ bề ngoài như Lâm Nghệ sao có thể bò trong địa đạo bẩn thỉu được? Tuyệt đối không thể!
Như vậy quá phá hủy hình tượng của cô ả trước màn ảnh.

Nhưng cô chờ rồi chờ, chờ đến khi trời tối, đói không chịu nổi, trợ lý mới tới đón cô ả chạy lấy người.

"Sao lại là anh? Bọn họ đâu?"
Trợ lý sao dám nói thẳng đám người bọn họ đang vui vui vẻ vẻ tụ tập ăn uống quên mất cô ả lên chín tầng mây chứ? Nhìn người quay phim bên cạnh kết thúc công việc không quay nữa, mới kể lại rõ ràng sự tình xảy ra hôm nay cho cô ả.

"Cái gì?!"
Lâm Nghệ nghe kể, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

"Bọn họ không tới cứu tôi?!"
"Chủ yếu là đạo diễn cũng nói! ! cô bên đấy có thể tự cứu.

"
Hơn nữa lại nói, mục tiêu của chương trình tống nghệ này là trở thành người giàu có nhất, muốn cứu Lâm Nghệ phải tốn 10.

000! Lúc trước Cổ Mạc tốn 500 cứu cô sống lại đã tốt lắm rồi, hiện tại cô rõ ràng có thể tự cứu, lại không muốn, trách ai được chứ?
"Vậy tên Úc Khải kia thì sao? Hôm nay cậu ta làm gì?"
"Cậu ta không làm gì hết, nhưng mà!.

.

" trợ lý thật cẩn thận trả lời: "Cảnh Vân Trăn mang theo cậu ta nằm thắng.

"
Lâm Nghệ:?
"Hiện tại CP của bọn họ đã xào lên tận trời cao.

"

Lâm Nghệ:??
"Vừa rồi trong hoạt động hỏi đáp bọn họ còn có tương tác với nhau nữa.

"
Lâm Nghệ:???
Lâm Nghệ! ! Lâm Nghệ sắp bị tức chết rồi!
Cô ả nổi giận đùng đùng quay về khách điếm, tìm người đại diện lấy di động, ở trên mạng tìm đọc.

Được lắm, mới có bốn ngày, fan CP Cảnh Úc đã thành lập siêu thoại, hiện tại các loại fanfic bay đầy trời, trailer tập hôm nay vừa phát sóng, một đám liền sung sướng giống như ăn Tết.

Nhân khí vùn vụt tăng lên.

"Mẹ nó!" Vẫn luôn bảo trì thiết lập tiên nữ Lâm Nghệ không khỏi văng tục, cô trừng mắt với người đại diện: "Đây là thu thập cậu ta mà anh nói?"
Người đại diện cũng thực mê mang.

Ngày hôm qua gã đã mua mấy phòng làm việc thủy quân và blogger đại V đi bôi nhọ Úc Khải, cái gì mà bỏ học cấp 3, không văn hóa, kỹ thuật diễn nát bét, tấm màn đen của chương trình.

Nhưng những tin tức này bọn họ phát ra rồi nhưng lại bị hạn chế, vừa tuôn ra đã bị hạn chế, hot search cũng mua rất nhiều lần, nhưng đều bị một lực lượng thần kỳ đè lại.

Tiền tiêu sắp mấy trăm nghìn, nhưng lại như muối bỏ biển, không hề có chút tác dụng nào, thỉnh thoảng có một lượt share, lại không đau không ngứa, ngược lại không công giúp Úc Khải gia tăng độ thảo luận.

Tìm kiếm tên "Úc Khải" một cái, tất cả đều là tin tức khen cậu đẹp, nửa cái tin tức tiêu cực cũng không thấy đâu.

"Hiss.

" Người đại diện cau mày: "Chẳng lẽ cậu ta ôm được đùi vàng thật? Có phải đại thiếu gia nhà họ Thẩm kia không?"
Lâm Nghệ: "Không thể nào.

"
Cô đã sớm biết sự tình giữa Úc Khải và Thẩm Dục từ chỗ Thẩm Lâm.

"Sao Thẩm Dục có thể giúp cậu ta được? Anh ta căn bản không thích Úc Khải, là thằng nhà quê kia cứ sáp vào! Thằng nhà quê kia ở trước màn ảnh giả vờ ngây thơ, kỳ thực rất mưu mô, đầu tiên là cướp vị hôn phu của người ta, lại từ bên trong gây khó dễ hại chị dâu tương lai của Lâm Lâm phải rời nhà trốn đi, ra nước ngoài phiêu bạt hai năm mới về nhà.

Chỉ sợ Thẩm Dục cũng hận chết thằng đó.

"
Cho nên đừng nói là đè tin tức xấu giúp nó, có lẽ còn đang ước gì thằng đó chết đi.

Nhưng nhắc tới chuyện này, Lâm Nghệ đột nhiên nghĩ ra, có chủ ý: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, tôi có thể nói điều này cho Cảnh Vân Trăn, xem anh ta che chở cậu ta như vậy, hơn nửa là quan tâm, chờ anh ta biết khuôn mặt thật của thằng nhà quê xem còn thích nó nữa hay không?!"
Bên kia, Úc Khải trở lại phòng cầm kịch bản tiếp tục nghiên cứu đoạn thử vai kia, đang cân nhắc, tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên.

Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy Cảnh Vân Trăn, cậu đã không hề ngạc nhiên.

Quen rồi là được.

Kết quả khi nghiêng người cho cái tên cọ ăn cọ uống này vào, hắn vẫn đứng im tại chỗ, mặt dại ra nhìn chằm chằm Úc Khải.

"Cảnh tiên sinh?" khi Úc Khải để sát vào, ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc từ trên người hắn.

Hả? Cảnh Vân Trăn sao lại uống nhiều rượu như vậy.

Úc Khải ngẩng đầu nhìn về phía nam trợ lý đang chạy hụt hơi phía sau Cảnh Vân Trăn.

"Ông trời của tôi ơi! ! Cảnh ca, Cảnh ca anh chạy cái gì mà chạy! ! "
Hắn thiếu chút nữa sắp mệt chết.

Vốn dĩ mọi người tụ tập chỉ uống rượu một chút cho có ý tứ, dù sao ngày mai còn phải quay chương trình.

Nhưng Cảnh Vân Trăn lại có vẻ uống đến nghiện, tan tiệc lại trộm cầm một ít rượu tới ngồi tù trả góp uống tiếp.

Có cậu trộm đồ của chương trình, trước lạ sau quen, lần này hắn trực tiếp bê một hộp chạy, ngồi trong phòng giam nghiêng đầu 45 độ nhìn lên không trung, bi thương chảy thành sông.

Cao giọng đọc diễn cảm.

"Ta chính là vua của thế giới này!!!"
Lúc ấy nam trợ lý chỉ có một ý nghĩ.

May mà quay phim đã tan tầm, nếu không một đoạn này bị chiếu ra ngoài, Cảnh Vân Trăn đại khải phải hoàn toàn tạm biệt hình tượng nam thần của hắn trong lòng fan hâm mộ.

Tuy hiện tại cũng tạm biệt được tương đối.

Thấy Cảnh Vân Trăn đứng im không nói lời nào, nam trợ lý lo lắng tới kéo hắn: "Cảnh ca, anh uống say rồi à? Chúng ta về nghỉ ngơi đi.

"
Nhưng hắn vừa đụng vào cánh tay Cảnh Vân Trăn, người đàn ông này lại đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy Úc Khải: "Anh là ai? Không được chạm vào tôi, tôi không đi!"
Nói xong giống như một con chó to treo chặt lên người Úc Khải.

Hả???
Úc Khải đang muốn đẩy hắn ra, kết quả liền nghe thấy con hàng này cực kỳ đắc ý nói với cậu: "Chớ khinh thiếu niên nghèo!"
Úc Khải: "! ! ?"
"Vì sao cậu không trả lời tôi?"
Úc Khải:?
Cậu phải trả lời cái gì?
Cảnh Vân Trăn: "Ám hiệu ấy!"
Cái quỷ gì vậy?
Xem ra thật sự uống say.

Úc Khải không đẩy hắn ra được, cậu biết không thể nói lý với con mà men được, cho nên chỉ có thể trả lời theo lời hắn: "Chớ khinh!.

.

trung niên nghèo?"
Hai mắt Cảnh Vân Trăn sáng lên: "Chớ khinh lão niên nghèo!"
Úc Khải:?
Như này anh còn nối được?
Nhìn cậu làm gì, chẳng lẽ còn câu tiếp theo?
Vậy cậu đành phải!.

.

Úc Khải: "Người chết lớn nhất?"
Chớ khinh thiếu niên nghèo, chớ khinh trung niên nghèo, chớ khinh lão niên nghèo, người chết lớn nhất!
Cảnh Vân Trăn: "Đúng rồi!"
Úc Khải:???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.