Chương 87
"Ô! ! Cảnh Vân Trăn, anh điên rồi à? Dừng tay!"
"Đừng! ! " Mắt thấy sắp bị lột s@ch, cuối cùng Úc Khải cũng ngoan ngoãn nhận, run rẩy xin tha thứ: "Đừng!.
.
anh, mau dừng lại!"
Cậu thừa nhận.
Cảnh Vân Trăn lại không định dừng tay như vậy, vừa khống chế điểm mẫn cảm của cậu, vừa thì thầm vào tai cậu.
"Suỵt.
"
"Tiểu bảo bối, nhỏ giọng chút, em cũng không muốn bạn trai em biết đúng không?"
"Nếu anh ta biết, sẽ rất tức giận nha.
"
Úc Khải:!
Anh còn diễn đến nghiện rồi nhỉ!
Đúng lúc này, cửa phòng đang khép hờ bị người đẩy ra.
"Tiểu Khải, tôi bảo đầu bếp làm cho cậu rồi đưa tới, không biết cậu muốn ăn cay, chua cay hay là hơi cay, nên đều làm mỗi thứ một ít.
" Viên Khánh xách theo coca và thịt xiên vừa mới làm xong đi vào.
Vừa quay đầu liền thấy —— Cảnh đại ảnh đế đang ấn Úc Khải ở trên giường hôn.
Viên Khánh:?!
Viên Khánh: "A, xin lỗi, tôi thấy cửa không đóng nên trực tiếp đi vào.
"
Nam trợ lý vẻ mặt phi lễ chớ nhìn, vội vàng rời đi, kết quả hắn vừa mới đi tới cửa phòng đột nhiên tỉnh táo lại.
Khoan đã, không đúng.
Úc Khải lúc này vẫn đang khoác lớp áo choàng X.
Cảnh Vân Trăn cũng không biết bọn họ là cùng một người.
Nói cách khác Cảnh Vân Trăn hiện tại đang hôn chính là! ! X?
Hắn ngoại tình?
Chết tiệt, Cảnh đại ảnh đế được xưng là 0 tai tiếng của giới giải trí cư nhiên khốn nạn như vậy, cẩu huyết như vậy sao?
Cái này không hợp lý, không khoa học.
Viên Khánh càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, hắn gửi tin nhắn cho Đường Hân Nhiên đang ở gần đó đợi lệnh, sau đó khi hắn quay lại phòng.
Úc Khải và Cảnh Vân Trăn đã tách ra, Úc Khải ngồi trên giường, ngoan như cún: "! !.
Anh Viên, em bị nhận ra rồi.
"
Quả nhiên.
Viên Khánh đã nói mà, nếu Cảnh Vân Trăn thật sự ngoại tình, Úc Khải còn không đánh chết hắn sao? Còn có thể ngoan ngoãn cho hắn hôn sao?
Nhưng Viên Khánh vẫn cảm thấy rất bất ngờ: "Nhận ra? Sao cậu lại nhận ra?"
Úc Khải nhìn về phía Cảnh Vân Trăn.
Cậu cũng rất tò mò.
Sao Cảnh Vân Trăn lại nhận ra?
Cảnh Vân Trăn khoanh tay, cong môi, mang theo vài phần đắc ý trả lời: "Tiểu bảo bối, chẳng lẽ em quên mất trước kia anh làm gì rồi sao?"
Hắn chính là bộ đội đặc chủng! Chuyên nghiệp!
Lúc chương trình mới quay, bởi vì cái "ô long bi3n thái" kia, thấy Úc Khải đột nhiên lạnh mặt, Cảnh Vân Trăn hiểu lầm cậu ghen nên không vui, cho nên vẫn luôn tuân thủ lời hứa, cố tình tránh xa X, không nhìn cậu ta, không nói với cậu ta.
Nhưng sau đó lại xem chương trình qua máy tính bảng, hắn liền cảm giác được X và Úc Khải rất giống nhau, hơn nữa đưa ra kết luận sa điêu "X yêu thầm Cảnh Vân Trăn hắn, phát hiện bọn họ đang yêu đương vì thế bắt chước Úc Khải, ý đồ thượng vị, nhưng điểm nam đức của hắn Full cấp không hề bị dụ dỗ".
Kỳ thực ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trực giác trong đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy đó chính là Úc Khải.
Nhưng sao có thể?
Cho nên lúc ấy hắn liền điều tra X một chút, phát hiện hắn cư nhiên hoàn toàn không tra ra người này là ai.
Không có tên, không có tuổi, không có lai lịch.
Tất cả các tư liệu trong quá khứ đều bằng 0.
Giống như một người bước ra từ hư không.
Cho nên lần này, ngay lúc bắt đầu chương trình, Cảnh Vân Trăn đã rất tập trung quan sát X.
Càng nhìn càng cảm thấy cậu ta giống Úc Khải.
Úc Khải: "Hả? Nhưng mà hôm nay em đã chú ý.
"
Những động tác linh tinh mà lúc trước Cảnh Vân Trăn nói như "nghiêng đầu tự hỏi", "nhắm mắt tính toán", "dùng ngón trỏ gõ mặt bàn", hôm nay cậu đều cố ý khống chế.
Chính là sợ bị Cảnh Vân Trăn nhận ra.
Kết quả, làm sao vẫn bị nhận ra?
"Tuy em đã cố tình dùng tay trái viết chữ, nhưng một vài thói quen vẫn không đổi được, ví dụn hư khi em viết số 6, cái vòng bên dưới sẽ bị vượt qua một đoạn, giống như cây giá đỗ, rất đáng yêu.
"
"Hoặc ví dụ như khi em viết chữ g, nét dưới cũng sẽ viết cong hơn người bình thường, giống như một cái đuôi nhỏ, rất đáng yêu.
"
"Còn nữa, sau này khi em vén tóc, sửa sang lại quần áo, nhéo mũi, những động tác nhỏ đó đều không giống những người khác, rất đáng yêu.
"
Ở trong mắt Cảnh Vân Trăn, mọi thứ của Úc Khải đều rất đáng yêu.
Vẻ đáng yêu không thể bắt chước được.
Hắn thừa dịp ống kính không nhắm vào bên này, lặng lẽ lấy di động ra, nhắn cho trợ lý của mình một tin, để anh ta đi điều tra hai việc.
Thứ nhất, tháng trước, khi hắn đang quay chương trình 《 Máy tính mạnh nhất 》, Úc Khải ở đâu?
Lúc ấy Úc Khải nói với hắn là, cậu ở đài truyền hình bên cạnh nhận phỏng vấn, sau đó lại quay một bộ phim truyền hình ở gần đó.
Kỳ thực Cảnh Vân Trăn có rất nhiều lần muốn quay xong chương trình đi tìm cậu, nhưng mỗi lần Úc Khải đều liên hệ với hắn trước một bước, tới tìm hắn.
Hiện tại hắn muốn trợ lý đi hỏi một chút đoàn phim kia, Úc Khải thật sự qua đó đóng phim sao?
Thứ hai, Úc Khải hiện tại đang ở đâu?
Trợ lý: "Được, em lập tức đi điều tra.
"
Cảnh Vân Trăn lại gọi hắn lại: "Khoan đã.
"
Cảnh Vân Trăn nghĩ nghĩ: "Cậu dứt khoát trực tiếp đi qua, đến cao ốc Ushu tìm Úc Khải, tìm được cậu ấy thì nói với tôi.
"
Trợ lý: "Được.
"
Trợ lý lập tức chạy tới nơi.
Khoảng hai tiếng sau, anh ta gửi một tin nhắn: "Tòa nhà Ushu đúng là đang quay quảng cáo, nhưng em không tìm thấy Úc Khải.
Em đã hỏi người phụ trách, người phụ trách nói hôm nay Úc Khải không quay.
Em vừa gọi cho Úc Khải.
Tắt máy rồi.
"
Cảnh Vân Trăn: "Tốt.
"
Sự việc đến lúc này, trong lòng Cảnh Vân Trăn chắc chắn đến 99%.
Cuối cùng hắn đi theo Úc Khải tiến vào phòng.
Trong không gian bịt kín, tiếp xúc gần gũi.
Cảnh Vân Trăn liền ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Úc Khải.
Úc Khải: "Mùi hương gì?"
Cảnh Vân Trăn: "Mùi cá mặn đáng yêu.
"
Úc Khải: "! ! "
Thần mẹ nó mùi cá mặn đáng yêu!
Đương nhiên, cuối cùng điều khiến hắn khẳng định 200% chính là nốt ruồi đỏ trên vành tai Úc Khải.
Úc Khải: "Nhưng người có nốt ruồi đỏ trên vành tai cũng không ít mà, sao anh có thể chắc chắn là em?"
Cảnh Vân Trăn: "Nhưng ở vị trí kia rất ít, hơn nữa làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, nếu chỉ là trùng hợp, vì sao em vẫn luôn đeo hoa tai để che? Huống hồ, anh đã từng hôn vành tai em nhiều lần như vậy, còn có thể không biết cái gì là miệng cảm sao?"
Thực tiễn ra chân lý.
Hôn một cái là biết.
Úc Khải: "! ! !"
Nói có sách mách có chứng, cậu thế mà không thể phản bác.
Cảnh Vân Trăn nói một lèo, ngồi xuống ghế cạnh giường, vươn tay nhéo mặt Úc Khải: "Được rồi, anh đã giải thích xong, hiện tại đến lượt em.
"
Đừng nói, kỹ thuật biến đổi mặt này thực sự lợi hại, gần như vậy còn có thể nhéo qua nhéo lại, cư nhiên hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Úc Khải: "! ! Ừmmm.
"
Hắn lại trong lúc nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Phải nói như thế nào? Nói cái mặt nạ này là sản phẩm của viện khoa học công nghệ Thiên Long sao? Cậu là người phát ngôn chỉ dùng thử một chút, về sau tiện cho mở rộng?
Nhưng cần phải làm tới trình độ như này sao?
Hơn nữa Cảnh Vân Trăn cũng là người phát ngôn, vì sao hắn không biết?
Vậy!.
.
phải viện một lý do khác sao?
Mạnh mẽ viện ra cũng không phải không thể.
Nhưng cậu lại không quá muốn nói dối Cảnh Vân Trăn như vậy.
Đúng lúc này, Đường Hân Nhiên chạy tới.
Vừa rồi thông qua tin nhắn Viên Khánh gửi tới, cô đã lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, cô khóa cửa phòng lại, hỏi Úc Khải.
"Tiểu Khải, cậu muốn nói cho cậu ấy sao? Tất cả mọi việc.
"
Úc Khải hơi sửng sốt: "Em? Em có thể quyết định sao?"
Đường Hân Nhiên: "Có thể.
"
Vì thế Úc Khải không do dự mà gật đầu.
Nếu có thể, cậu không muốn lừa Cảnh Vân Trăn.
Úc Khải: "! ! Kỳ thật người đầu tư thực sự sau lưng em không phải chú hai anh, mà là —— quốc gia.
"
Những lời này nếu là được truyền ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Cảnh Vân Trăn cư nhiên không ngạc nhiên lắm, ngược lại hiểu rõ nói: "Quả nhiên là như vậy.
"
Kỳ thật Cảnh Vân Trăn đã sớm nhận ra một chút.
Mỗi lần Úc Khải xảy ra chuyện gì, hắn đều chưa kịp tới hỗ trợ, "vấn đề" này đã được giải quyết.
Mọi người đều biết, nước trong giới giải trí rất sâu, rắc rối khó gỡ, không có bối cảnh cũng không dám tùy tiện kiêu ngạo, cho dù là hắn, muốn động ai cũng không thể nhanh như vậy.
Còn Úc Khải thì sao? Phàm là ai dám bắt nạt cậu, ai dám không có chứng cứ mà bôi nhọ cậu, ai muốn quy tắc ngầm với cậu.
Vậy người kia nhất định phải chết, lạnh nhanh tới mức có thể nói là so với vận tốc ánh sáng.
Tất cả những người phạm tội, trái pháp luật đều vào cục cảnh sát, tiếp thu cải tạo.
Những tài khoản, nhân vật liên quan, một giây liền bị khóa tới mức cả cõi mạng cũng không tìm được người này.
Một năm qua, giới giải trí bị chỉnh đốn không ít, hiện tại các minh tinh đều thành thật nộp thuế, yên phận đóng phim, cơ bản không có ai còn dám quy tắc ngầm, xấc xược, càng không ai dám tùy tiện bịa đặt.
Xin hỏi ngoài quốc gia ra thì còn có ai có sức mạnh như vậy?
Tiếp theo, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Cảnh Vân Trăn lại rất rõ ràng, mỗi một vệ sĩ bên người Úc Khải đều không phải người thường, thân thủ bất phàm, khí thế và thói quen vừa nhìn là biết quân nhân.
Còn là quân nhân còn tại ngũ.
Hơn nữa ngoài 5, 6 người bên ngoài, trong bóng tối còn có vài người.
"Tùy tùy tiện tiện cho em cả một đội ngũ quân nhân hoàn chỉnh? Có người còn có cả súng, chú hai anh cũng không lợi hại như vậy.
"
"Thì ra anh đều biết?" Úc Khải có chút kinh ngạc: "Vậy vì sao anh không hỏi?"
Cảnh Vân Trăn: "Một ngày nào đó em sẽ nói cho anh thôi, em xem không phải hôm nay em sẽ nói với anh à? Hơ nữa!.
.
cũng không thể đề về sau chúng ta kết hôn, em còn giấu anh đúng không?"
Úc Khải nghe thấy nửa câu đầu, theo bản năng mà: "Đúng vậy.
"
Cảnh Vân Trăn: "Em chấp nhận lời cầu hôn của anh?"
Úc Khải:!!!
Úc Khải đỏ mặt, lớn tiếng: "Không có! Không tính!"
Sao có thể như vậy!
"Ha ha ha ha ha! Tiểu cá mặn, sao em lại ngoan như vậy chứ?" Cảnh Vân Trăn sắp bị đáng yêu muốn chết, nắm mặt Úc Khải nhéo một trận.
Có đôi khi tiểu cá mặn rõ ràng rất thông minh, nhưng có đôi khi lại ngốc hồ hồ, đáng yêu muốn chết.
"Không cho nhéo mặt em!" Úc Khải tức thở phì phò!
"Biết rồi biết rồi!" Cảnh Vân Trăn ngoài miệng biết rồi, trên tay lại không hề ngừng lại, tiếp tục nhéo: "Yên tâm, về sau sẽ chính thức cầu hôn với em.
"
"Hừm! ! " Úc Tiểu Khải bị nhéo đến âm đều thay đổi, thẹn quá thành giận: "Ăn buôn en ra!"
Đường Hân Nhiên: "! ! Khụ.
"
Viên Khánh: "Khụ khụ.
"
Lúc này hai người, đột nhiên cảm thấy có hơi no.
Đề tài lúc này mới trở lại trọng điểm.
Cảnh Vân Trăn: "Nhưng anh còn muốn biết, vì sao quốc gia lại đẩy em ra làm diễn viên?"
Tuy giới giải trí rất lợi nhuận, nhưng đối với quốc gia ba ba mà nói, đó cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, dù thế nào cũng không thể vì thế mà chuyên môn bồi dưỡng ra một diễn viên được.
Huống chi, đã hơn một năm, tiền đập lên người Úc Khải, rõ ràng vượt qua cát xê cậu kiếm được khi đóng phim.
"Bởi vì! ! " Úc Khải lại nhìn nhìn Đường Hân Nhiên, thấy cô không có dị nghị gì, mới tiếp tục nói: "Nói ra có lẽ anh sẽ cảm thấy không thể tin, trong đầu em có một cái hệ thống.
".
Cảnh Vân Trăn: "Hệ thống?"
Úc Khải: "Đúng vậy, nó ở trong đầu em, chỉ có em mới có thể nghe thấy nó nói chuyện, có thể cùng nó câu thông, nó tự xưng là hệ thống đến từ nền văn minh cao cấp, nó cần điểm nhân khí của giới giải trí, để trao đổi, chỉ cần em kiếm được đủ điểm nhân khí, nó có thể cho em công nghệ đen."
Cảnh Vân Trăn: "À, là người ngoài hành tinh?"
Hệ thống: 【!!! 】
Úc Khải: "Gần như thế."
Tiểu hệ thống phẫn nộ: 【 Đám người các cậu sao cứ phải nói ta thấp kém như vậy mới được sao?】
Nó không cần mặt mũi sao?! Hả!
Cảnh Vân Trăn: "Cho nên hơn một năm qua, quốc gia chúng ta liên tiếp xuất hiện nhiều sản phẩm công nghệ cao, đều là do em?"
Úc Khải: "Đúng vậy, em nộp cái hệ thống này lên cho quốc gia."
Cảnh Vân Trăn gật đầu: "Ừ~ anh hiểu rồi."
Xem Cảnh Vân Trăn khẽ nhíu mày lâm vào trầm tư.
Úc Khải biết hắn còn có rất nhiều điều muốn hỏi, nên cũng không mở miệng, an tĩnh chờ hắn hỏi.
Kết quả mười mấy giây sau, Cảnh Vân Trăn nhìn về phía Đường Hân Nhiên hỏi: "Việc này có ảnh hưởng tới việc tôi và Úc Khải kết hôn không?"
Một nhân tài trân quý mà quốc gia bảo hộ như vậy, nói không chừng còn có tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng hà khắc gì đó.
Ví dụ như, luận võ chiêu thân?
Đường Hân Nhiên: "......Không ảnh hưởng."
Cảnh Vân Trăn: "Ok, vậy là được rồi."
Úc Khải:?
Tuy vậy nhưng mà, anh, tốc độ tiếp thu của anh có phải có hơi nhanh quá không? Còn nữa, đây là trọng điểm sao?!
Cảnh Vân Trăn lập tức thả lỏng, lại nhéo mặt cá, hiếu kỳ nói: "Vậy kỹ thuật biến đổi mặt này của em là sao? Đây là công nghệ đen gì? Còn nữa, vì sao muốn che giấu tung tích tham gia 《Máy tính mạnh nhất 》?"
"Bởi vì cái hệ thống kia giao cho em một nhiệm vụ ——đạt được quán quân trong một chương trình tống nghệ tuyển tú cỡ lớn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này có thể đạt được một cái buff giúp điểm nhân khí tăng lên gấp đôi."
"Nhưng hiện tại em lại đi tham gia một chương trình tuyển tú cho người mới chắc chắn sẽ bị chửi chết, mà gần đây cũng không có chương trình tuyển tú nào dành cho đồng nghiệp cùng cấp bậc với em, tuy có thể làm một cái, nhưng quá trình chuẩn bị phải hơn nửa năm, cho nên cuối cùng quyết định đổi một thân phận, khoác áo choàng đi lấy quán quân."
"Lần này tham gia《 Máy tính mạnh nhất 》 vốn là để thử xem hiệu quả của mặt nạ."
Kết quả ai mà ngờ, vô ý liền đi tới chung kết.
"Kỳ thật ngay từ đầu không nghĩ."
Trước kia Úc · cá mặn vương · Khải là thực lực nằm thắng.
Mà lần này, cậu đại khái là dựa vào thực lực "Nằm thắng".
Ngay từ đầu Úc Khải quyết định tham gia chương trình này, chỉ đơn giản là cảm thấy so với nhảy nhót hát hò, cái này đối với cậu mà nói sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất không cần nhảy nhót trên sân khấu, ngồi chỗ đó phối hợp một chút là được, trốn việc nhẹ nhàng biết mấy.
Chắp vá ghi hình hai tập liền dẹp đường hồi phủ.
Kết quả ai mà ngờ gặp phải một Đàm Hưng Đằng, không ưa cậu ở mọi chỗ, một hai muốn PK với cậu.
Làm hại tính cách thiết lập thanh lãnh cao ngạo của cậu không thể không nghênh chiến, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, bị bắt "bừa bãi".
Trời mới biết, khi Úc Khải vẻ mặt "Long Ngạo Thiên" đứng chỗ đó nói ra: "Cậu sợ à?".
Trong nội tâm lại hò hét: Cứu mạng!! Tha cho cậu đi, kỳ thực cậu chỉ muốn nằm một chỗ làm một chiếc cá mặn an tĩnh mà thôi!! Vì sao muốn ép cậu nỗ lực!!
"Phốc! Ha ha ha ha ha ha!"
Cảnh Vân Trăn từ vẻ mặt bất đắc dĩ của tiểu cá mặn nhà mình đã đọc ra suy nghĩ của cậu, lại bị chọc bật cười không ngừng.
Hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người chính là, điểm nhân khí của cậu vì vậy lại tăng lên vù vù, cho tới giờ đã sắp 800.000.
Hiện tại là vạn chúng chú mục, vì nước làm vẻ vang, không thể không tham gia trận chung kết.
Viên Khánh cầm nước thuốc đặc biệt tới đây, giúp Úc Khải tháo mặt nạ ra, Cảnh Vân Trăn mặt đầy hiếu kỳ cầm trên tay bóp nắn, sau đó lại nhéo mặt cá.
Tiểu cá mặn lại bị tạo thành mỏ vịt!
"Ăn buôn en ra!"
Cảnh Vân Trăn lại không chịu buông tay, nhéo tới nhéo lui, đưa ra kết luận: "Ừm, vẫn là mặt thật của em cảm xúc tốt hơn."
"Anh rất thích."
Viên Khánh, Đường Hân Nhiên: "Nấc~"
Cảm ơn đã mời, thật sự no rồi!
Vì thế cứ như vậy, Cảnh Vân Trăn không chỉ hoả tốc tiếp nhận hệ thống cao cấp trong đầu Úc Khải, mà còn cảm thấy thật mới lạ, thật ngầu lòi, nói lần sau cũng muốn đi theo tới viện nghiên cứu khoa học tham quan.
Hóng hớt một chút công nghệ đen.
Buổi tối Cảnh Vân Trăn bò lên trên cá mặn giường, ôm cá lại tò mò hỏi một chút về hệ thống.
"Đúng rồi, cái người ngoài hành tinh kia ngày thường có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện làm việc sao?"
Úc Khải: "Có thể."
Tiểu hệ thống:【 Ta không phải người ngoài hành tinh!! 】
Nó muốn náo loạn!
Úc Khải: "Nó nói nó không phải người ngoài hành tinh."
Cảnh Vân Trăn: "Ừ, vậy tiểu bảo bối, em có thể thấy cái người ngoài hành tinh này không?"
Tiểu hệ thống:【 Đã nói rồi, ta không phải người ngoài hành tinh!!! 】
Nó bắt đầu náo loạn!
Úc Khải: "Không thể, nó ở trong đầu em cũng không có thực thể, chỉ có một giọng nói."
Cảnh Vân Trăn: "Vậy giọng nói của người ngoài hành tinh là như nào?"
Tiểu hệ thống: 【Hu hu hu, ta không phải người ngoài hành tinh! Không phải người ngoài hành tinh! 】
Nó đã náo loạn!
Úc Khải khẽ nhíu mày: "Ừm, giọng nói rất phiền."
Cảnh Vân Trăn: "Ừ, vậy chúng ta không để ý tới nó nữa. Đúng rồi, tiểu cá mặn, mặt nạ kia của em có thể tùy tiện làm thành bất cứ hình dáng nào sao? Vậy lần sau có thể đổi thành một người khác không."
Úc Khải:?
Cảnh Vân Trăn: "Ví dụ như tiểu cá mặn quyến rũ, tiểu cá mặn gợi cảm, tiểu cá mặn pippi ~"
Chỉ cần là Úc Khải, vậy chắc chắn đều rất đáng yêu!
Úc Khải:??
Cảnh Vân Trăn: "Hoặc là cũng làm cho anh một cái, tiểu bảo bối, em thích dáng vẻ gì? Tổng tài bá đạo? Cậu ấm nhiều tiền? Phần tử trí thức tinh anh? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi."
Úc Khải:???
Công nghệ cao là lấy để cho anh chơi các kiểu play kỳ quái sao?!
Cái đầu đầy phế liệu rau răm này rốt cục có phải đã nhiều tới mức sắp tràn ra ngoài rồi không?!
Trong lúc nhất thời Úc Khải có chút không biết phải hạ miệng từ đâu để hỉ nhổ.
Cậu nhớ hai ngày nay đang xem cuốn《 Xuyên thành bà xã nũng nịu của ảnh đế bá đạo》, thuận miệng nói móc một câu: "Sao anh không cần một cái nhân thiết mềm mại nũng nịu?"
Cánh tay người đàn ông nâng lên, kéo cá mặn đang tựa trên vai hắn tới hôn một cái: "Bởi vì em vốn dĩ vừa nũng nịu vừa đáng yêu rồi."
"Mới không có."
Cảnh Vân Trăn lại hôn một cái, khẽ cười nói: "Bà xã nũng nịu~"
Úc Khải: "?! Sao anh lại biết."
Cảnh Vân Trăn: "Vừa rồi anh đều thấy, Bảo Nhi, thì ra em thích loại kịch bản này sao."
Úc Khải thật sự không quen với việc đọc gì đó trong đầu, vì thế cậu tìm tìm ở thế giới này, phát hiện cũng có loại hình tiểu thuyết tương tự, liền lén lút mua sách thật về xem, sau đó vừa rồi Cảnh Vân Trăn giúp cậu thu dọn vali nhìn thấy.
Cảnh Vân Trăn: "Bà xã nũng nịu, lại cho anh hôn một cái nhé?"
A a a, cư nhiên bị thấy! Quá mất mặt!!!
"Hu......" Úc Khải thẹn thùng xấu hổ, không dám gặp người, đỏ mặt, giấu đầu đi, giống như một con đà điểu trực tiếp chui vào trong lòng ngực Cảnh Vân Trăn.
Còn nói không nũng nịu?
Hệ thống: 【......】
Tiểu hệ thống không náo loạn, nó câm miệng.
Nó cảm thấy bản thân thật dư thừa, nó nên ở dưới gầm giường!
Ngày hôm sau, thi đấu tiếp tục.
Bởi vì Úc Khải không chuẩn bị cởi áo choàng.
Cho nên Cảnh Vân Trăn cũng làm bộ không biết gì cả, nhưng trong lúc tiến vào hội trường cố tình thả chậm bước chân, khi Úc Tiểu Khải khoác áo choàng X đi qua hắn.
Đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nhéo eo cậu.
Úc Khải trừng mắt qua.
Làm gì thế!
Cảnh Vân Trăn lại lập tức làm bộ không có chuyện gì xảy ra, lộ ra một nụ cười xán lạn với cậu:"X, cố lên nhé."
Sau đó đi về ghế khách mời.
Úc Khải:!
Tên đàn ông chó má!!!
Lâm Lộ Du từ phía sau đi tới, nghi hoặc hỏi: "X, làm sao thế?"
"Không có gì." Úc Khải phục hồi lại tinh thần, cũng đi về ghế của tuyển thủ.
Hôm nay đội Thiên Long pk với đội nước Phác của Đông đại lục.
Nước Phác là một đất nước nhỏ mọi phương diện đều không bằng Thiên Long, Úc Khải thậm chí còn chưa được phái lên sân khấu, đã nhẹ nhàng thắng lợi.
[Đáng tiếc, hôm nay cũng chưa được thấy X lên sân khấu!]
[Ừm, đối thủ quá yếu mà.]
[Muốn em X!!! Quay phim làm ơn cho X tiểu ca một chút màn ảnh có được không?!]
Ngày thứ ba.
Hôm nay thì khác.
Đối thủ lần này là nước Mil của Tây đại lục.
Trước khi xuất phát, đội trưởng hỏi bọn họ.
"Hôm nay thi đấu có tự tin không?"
Các đội viên nhất trí trả lời: "Có!"
Nửa tháng qua, bọn họ không hề thả lỏng, mỗi ngày đều khắc khổ luyện tập cho ngày hôm nay.
Khoảng thời gian trước viện nghiên cứu khoa học lại khai phá ra một thiết bị công nghệ cao mới, có thể trợ giúp bọn họ huấn luyện nhanh hơn.
Úc Khải cũng vậy, ban ngày đóng phim, buổi tối sẽ thông qua cửa thuấn di trở lại viện nghiên cứu khoa học, luyện tập trong cabin VR.
Cảnh Vân Trăn còn nhiều lần oán giận vì sao từ chối yêu cầu ngủ chung của hắn, hiện tại cũng hiểu ra, gia nhập hàng ngũ cổ vũ!
"Mọi người đều biết, tổng xếp hạng của nước ta ở trên thế giới không cao, 10 năm qua, chúng ta không xếp hạng cao ở thi đấu trí nhớ, cho nên người Tây đại lục vẫn luôn khinh thường chúng ta, cảm thấy nước mình không có nhân tài. Hiện tại, là thời khắc cho bọn họ nhìn xem."
"Nhìn xem lực lượng mới của nước chúng ta!"
Từ sau triển lãm khoa học công nghệ quốc tế lần trước, toàn bộ thủ đô Mil bị hung hăng vả mặt, không ít người Mil đều vì vậy ghi hận nước Thiên Long, cho rằng bọn họ căn bản không xứng tổ chức triển lãm khoa học công nghệ quốc tế, càng cảm thấy bọn họ nhất định sẽ thất bại.
Chờ xem trò cười.
Hiện giờ gặp lại, cũng coi như "kẻ thù" gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Còn không phải sao, khi người dẫn chương trình hỏi bọn họ hôm nay đến nơi này đã dự định đạt được thành tích như thế nào.
Đối phương không chút khách khí nói.
"Đương nhiên là vô địch."
"Tôi đã xem thi đấu ngày hôm qua, thực lực của người nước các vị cũng không tệ lắm, nhưng vẫn kém xa chúng tôi."
Giọng điệu của đội ngũ nước Mil có vẻ cực kỳ khinh thường, giống như chỉ cần bọn họ muốn, là có thể dễ dàng nghiền áp, đánh cho bọn họ đến cặn bã cũng không còn.
Nói thật, các nước Tây đại lục khác được mời đều không muốn để ý tới bọn họ.
Nếu không phải trước kia trong triển lãm khoa học công nghệ quốc tế bị thua bởi bọn họ, hiện tại muốn tìm về mặt mũi, hôm nay bọn họ cũng lười đến.
Nước Thiên Long cũng có thể được gọi là xưng vương xứng bá ở Đông đại lục, nhưng ở trong mắt người Tây đại lục bọn họ, bọn họ không là gì cả.
[??? ]
[Xì, quả nhiên là đám người Mil tự cho mình là đúng, thật sự cảm thấy bản thân sẽ vô địch sao?]
[Thật mất lịch sự! Đây là hếch mũi lên trời sao?]
Người dẫn chương trình cũng không ngờ đối phương lại nói chuyện bất lịch sự như vậy, hơi sửng sốt, sau đó giảng hòa nói: "Xem ra tuyển thủ nước Mil rất tự tin, như vậy kết quả thi đấu hôm nay sẽ như thế nào đây? Để chúng ta rửa mắt mong chờ!"
[Thật sự rất ghét người Mil.]
[Nhưng cũng không có cách nào, thực lực của chúng ta đúng là không bằng người ta.]
[Còn chưa bắt đầu đâu? Sao đã kêu thua rồi!]
[Ta tin tưởng quốc gia chúng ta, nước Thiên Long lên!!]
Người dẫn chương trình chuyển về phía màn hình lớn.
"Sau đây, mời theo dõi vòng thi thứ nhất —— Mê cung Sudoku!"
Trận thi đấu đầu tiên này là một phiên bản Sudoku siêu khó, phiên bản nâng cao này không chỉ khảo nghiệm khả năng quan sát, khả năng suy luận logic mà còn cực kỳ khảo nghiệm tốc độ.
Điền các số vào hai bảng Sudoku khổng lồ, người đầu tiên hoàn thành và nhấn nút trả lời với câu trả lời đúng sẽ thắng!
Đội Thiên Long phái ra nam tuyển thủ nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ của bọn họ chỉ mới 15 tuổi, đội đối phương phái ra một người đàn ông trung niên.
Vừa nhìn thấy hắn, nam tuyển thủ nước Thiên Long bên này liền hít một hơi khí lạnh, không vì gì khác.
Cậu ta đã từng gặp qua người đàn ông này, cư nhiên là nhà vô địch của Cuộc thi Sudoku Quốc tế lần trước! Mà cậu ta chỉ xếp vị trí 23 trên thế giới.
Thấy vẻ mặt của cậu ta, trong lòng các đồng đội của đội Thiên Long bên này liền khẩn trương một chút: "Không xong."
Thi đấu chú trọng nhất là khí thế, nếu còn chưa bắt đầu đã sợ địch, vậy là hết.
Quả nhiên, cậu tuyển thủ này vì quá khẩn trương, phát huy không tốt như ngày thường, thua trận.
Trận thi đấu thứ hai —— tìm điểm khác nhau.
Đương nhiên, là phiên bản nâng cao của tìm kiếm điểm khác nhau, trong một hình tròn có hàng trăm nghìn chấm đủ màu sắc, chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng đã thấy hoa mắt rồi, huống chi là nhớ, hơn nữa trong quá trình còn tùy ý thay đổi, sau đó phải tìm ra nó.
Trận này, đội Thiên Long phái ra một cao thủ ghi nhớ khác trong đội ngoài X ra.
Nhưng mà thực đáng buồn, thua 2-1.
[A, thua hai trận rồi.]
[Bị nghiền áp rồi.]
[Không phải sẽ bị đánh tới 5-0 đấy chứ? Vậy quá mất mặt......]
Cũng may trận thi đấu thứ ba, đội Thiên Long cuối cùng gỡ được một ván!
Trận thứ ba thi đấu —— nhận dạng ảnh tổng hợp.
Kết hợp một bức ảnh với một bức ảnh khác, tổng cộng có 6 lần kết hợp, cuối cùng bọn họ phải tìm ra hình ảnh sau 6 lần tổng hợp.
Như vậy có tổng cộng 380 bức ảnh, được xếp dày đặc trên giá đỡ ở giữa sân khấu, nhìn qua đều rất giống nhau, chỉ có nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra điểm khác biệt.
Rất khó để phân biệt.
Lần này, đội Thiên Long phái ra Lâm Lộ Du.
Lâm Lộ Du sở dĩ được gọi là nữ thần của chương trình, không chỉ vì cô xinh đẹp, mà còn vì cô đa tài đa nghệ, cô không chỉ biết đàn dương cầm còn biết vẽ tranh, từ nhỏ đi học tập quốc họa, cho nên đối với loại hình đồ án sẽ mẫn cảm hơn người thường một chút.
Đối thủ của cô là một thanh niên thoạt nhìn còn rất trẻ của nước Mil.
[A, ta biết người này, đã từng xuất hiện trên mạng của nước Mil, là một thần đồng! Từ nhỏ đã cực kỳ nhạy bén với hình ảnh.]
[Trâu bò như vậy?! Lại thua!]
[ Aiz. ]
Cũng may, tuy lượt thứ nhất Lâm Lộ Du thua, nhưng lượt thứ hai thứ ba đều thắng! Kéo lại điểm số.
Tỷ số 2-1!
[A a a a a! Thắng! Nữ thần quá 6! ]
[ Nữ thần tuyệt vời!! ]
[Thật tốt quá, cuối cùng cũng thắng!! ]
Có lẽ là vì thắng lợi của Lâm Lô Du khích lệ.
Trận thi đấu thứ tư, đội Thiên Long lại thắng.
2-2.
Tiếp theo, trận thứ năm, nước Mil thắng.
3 - 2.
Trận thứ sáu, nước Mil thắng.
4-2.
[Xong rồi xong rồi, nếu là lại thua thêm lần nữa, chúng ta liền thua! ]
[ Ta khẩn trương quá, hu hu hu, nước Thiên Long!! Cố lên!! Cố lên!! ]
[Lần này hơn phân nửa sẽ thua.]
[Nói thật, kỳ thực thua bởi nước Mil cũng không mất mặt.]
Cũng may trận thứ bảy, đội Thiên Long lại thắng.
Lý Gia có thể nói đã lật ngược tình thế, ngăn cơn sóng dữ mà thắng một ván, khi hắn đi về phía ghế của tuyển thủ, chân đã tê rần, mồ hôi đầm đìa.
[ Lý Gia tuyệt!!! ]
[Không ngờ cậu ấy cư nhiên lại thắng!]
[ Quá mạnh! ]
4-3.
Người dẫn chương trình hỏi nước Mil có suy nghĩ như thế nào.
Đội trưởng nước Mil cười nói: "Vừa rồi là chúng tôi khinh địch, kế tiếp cũng sẽ không nhường nữa."