Editor: Yang1002
Cơ Tùng bình tĩnh nói: "Phụ thân chớ nói lời này, ngài đã vì đứa con này mà làm rất nhiều.
Là con trai vô năng, thẹn với sự chờ mong của ngài."
Trong thâm cung không có mẫu gia cường đại, ngày tháng của Hoàng tử sẽ cực kỳ gian nan.
Mượn Cơ Du làm ví dụ, mẫu thân của hắn Ninh tần nguyên là thị nữ bên người Việt Quý phi.
Đồng dạng là Hoàng tử, Cơ Du khi còn bé bị khi dễ, hiện giờ hắn đã trưởng thành, Ninh tần ở trong cung vẫn bị ức hiếp.
Cùng là Hoàng tử không có thế lực đứng sau, nếu không có Bình Viễn Đế bảo hộ, Cơ Tùng cũng biết ngày tháng của mình sẽ càng gian nan hơn.
Bình Viễn Đế đối với Cơ Tùng rất tốt, Cơ Tùng cũng chưa từng quên.
Ngày đó có người vu hãm y thích Nhan Tử Việt, tất cả mọi người cảm thấy Cơ Tùng xong rồi.
Nếu không phải Bình Viễn Đế gật đầu, sao Cơ Tùng có thể bị đưa vào quân doanh rèn luyện, lại làm sao sống yên trong quân doanh?
Cơ Tùng không điếc không mù, sờ lương tâm mà nói, trong mấy Hoàng tử, chỉ có y cùng Cơ Đàn được Bình Viễn Đế quan ái.
Thân là Hoàng tử, y nên thấy đủ.
Bình Viễn Đế kích động thân thủ vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: "Tốt, tốt." Con ông rốt cuộc cũng trưởng thành, có thể hiểu cho sự khổ tâm và vô lực của ông.
Đúng lúc này, Nhan Tích Ninh bưng mâm lại đây: "Cha, Dung Xuyên, bánh kẹp thịt làm xong rồi."
Dương công công mặt mày hớn hở đi theo phía sau Nhan Tích Ninh: "Chủ tử ngài mau nhìn xem, điểm tâm mà Dung Vương phi làm đầy đủ sắc hương vị!"
Trong mâm đặt sáu chiễc bánh kẹp thịt, mỗi một cái bánh bao đều được nhồi đầy ắp thịt, hai bên có hoa văn màu vàng.
Bánh bao được tách ra từ giữa, như đang hé miệng rộng.
Giữa bánh kẹp lấy nhân thịt thật dày, trong nhân còn mang theo ớt xanh biếc cùng rau thơm.
Nhân thịt ú ụ như sắp tràn ra nước thịt đẫy đà, khiến cho con sâu tham ăn trong bụng người ta rục rịch.
Bánh kẹp thịt mới vừa làm xong nóng hôi hổi toả mùi bốn phía, chỉ ngửi thấy hương vị này liền biết nó nhất định rất ngon.
Mỗi một cái bánh đều được bao một lớp giấy dầu ở nửa phần dưới, thuận tiện cho người muốn ăn lại sợ dơ tay.
Bình Viễn Đế chưa từng thấy món này: "Đây là Tích Ninh làm sao? Thật không tồi."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Đây là bánh kẹp thịt, bên ngoài là bánh bao, bên trong chính là nhân thịt.
Ta cắt một ít ớt xanh trộn vào trong, không biết hợp khẩu vị của cha hay không, ngài mau nếm thử xem?"
Bình Viễn Đế vui sướng cầm lấy một chiếc bánh kẹp thịt, nhìn nhìn bánh kẹp thịt, ông cười đến càng vui vẻ: "Vừa nhìn là thấy ngon rồi."
Mới vừa nướng xong nên vỏ ngoài bánh bao xốp giòn bên trong mềm mại, cắn một ngụm thơm ngon mười phần.
Vỏ ngoài giòn giòn cùng bên trong tơi xốp tạo nên vị phong phú cho bánh, nó không những không khô, cho dù ăn không ăn cũng có thể làm cho người ta thoả mãn đến tột cùng.
Giữa bánh kẹp lấy một tầng thịt đầy đặn, nhân thịt được nấu từ thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen đều đặn, nấu chín xong cắt ra trộn với một ít ớt xanh giòn.
Hương thịt ba chỉ thanh thuần, ớt xanh giòn giòn, ăn vào bép mà không ngấy, trong vị tươi mang theo vị cay nhè nhẹ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được dư vị vô cùng.
Nhan Tích Ninh còn rưới thêm một muỗng nước sốt vào trong thịt, một muỗng nước sốt này làm cho thịt càng thêm mềm mọng thơm ngon.
Nước sốt ngấm vào bánh bao, khi ăn hai tay phải cầm chặt giấy dầu, bằng không thịt nước ngon ngọt sẽ chảy ra từ hai bên.
Bình Viễn Đế đang cầm bánh kẹp thịt khen không dứt miệng: "Thật không tệ, không nghĩ tới Tích Ninh chẳng những lên được điện phủ còn có thể hạ được nhà bếp.
Ăn ngon! Khó trách mỗi lần Tiểu Thất từ Vương phủ trở về đều phải mang theo một đống thực hạp to to nhỏ nhỏ."
Nhan Tích Ninh ý cười loan loan: "Nếu cha thích, một lát mang mấy cái bánh kẹp thịt trở về."
Bình Viễn Đế cũng không từ chối: "Được a, cha sẽ không khách khí với ngươi.
Lúc về cha sẽ đến Thượng thư phòng, ở trước mặt Tiểu Thất đi qua đi lại vài vòng, ai hắc ~" Cơ Đàn thường xuyên làm việc này, cậu được ăn ngon ở Vương phủ, sẽ đến trước mặt mình khoe ra, lần này rốt cuộc cũng đến phiên mình đi khoe.
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ tới hình ảnh kia thiếu chút nữa cười ra: "Ta làm nhiều thêm mấy cái, bằng không Tiểu Thất sẽ muốn khóc." Cơ Đàn đã nhiều ngày không tới Dung Vương phủ, cậu bị Phó Diễn Chi đè nặng công khoá, thơ trước đây không học được bị phạt đứng góc tường.
Ăn xong bánh kẹp thịt, Bình Viễn Đế tâm tình tốt, ông ở Văn Chương Uyển cùng Phẩm Mai Viên vui vẻ đi dạo một vòng.
Không nghĩ tới hai viện tử hoang phế hơn mười năm có thể ở trong tay hai đứa nhỏ này biến thành một mảnh đất lành, trong lòng Bình Viễn Đế rất vui mừng.
Ông nhìn đất trồng rau mà Nhan Tích Ninh khai khẩn, nếm thử mơ vàng chua ngọt khai vị, trêu chó chọc ưng câu cá......!Người già nhưng tâm không già còn đuổi vịt ngỗng trong nhà chạy một vòng.
Thẳng đến sắc trời sắp tối, ông mới chưa hết thích ý rời Vương phủ.
Ra khỏi đại môn Vương phủ, Bình Viễn Đế không khỏi cảm thán nói: "Trẫm đã mấy năm không được thư thái như vậy, ở cùng hai đứa con này, trẫm cảm thấy mình vẫn còn trẻ."
Trong tay Dương Thuận Phát xách theo một cái thực hạp lớn, ông biết vâng lời cười: "Bệ hạ vốn còn trẻ, hôm nay lão nô nhìn thấy ngài đuổi ngỗng, giống như đúc một thiếu niên trẻ tuổi."
Bình Viễn Đế cười khoát tay: "Già rồi già rồi, hai năm nay trẫm luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Ngươi nói trẫm có phải nên nghĩ đến chuyện thoái vị không? Trẫm cũng tới tuổi dưỡng thọ rồi.
Ngươi nói, ta thoái vị cho ai đây?"
Chân Dương Thuận Phát mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ bên cạnh Bình Viễn Đế, trong lòng kêu khổ, Bình Viễn Đế hỏi ông một câu toi mạng a.
Bình Viễn Đế tay mắt lanh lẹ đỡ ông: "Đứng thẳng, không được quỳ.
Ngươi xem chút tiền đồ ấy của ngươi, bảo ngươi tùy tiện nói vài câu làm như muốn mạng ngươi vậy."
Dương Thuận Phát vẻ mặt đau khổ chống hai chân: "Bệ hạ của ta, ngài tha cho lão nô đi.
Lão nô làm sao có thể vọng nghị triều chính?" Tuy rằng hai người bọn họ nhìn như đang cải trang, nhưng quanh thân đều là cấm quân cải trang, phàm là ông nói sai một chữ, mạng già này cũng sẽ bị chém đầu.
Bình Viễn Đế than nhẹ một hơi: "Thôi thôi, đừng nói ngươi không nói ra được, liền ngay cả trẫm cũng khó xử a."
Ông ngẩng đầu nhìn về tường vây của Dung Vương phủ, trong tường một cây phong đỏ nhô đầu ra.
Bình Viễn Đế cô đơn than một tiếng: "Đáng tiếc, nhân nghĩa yêu dân có thể văn có thể võ, đáng tiếc đứa nhỏ tốt như vậy......!Đây là số mệnh a, cũng được, để y làm Vương gia nhàn tản cũng rất tốt.
Đừng bị cuốn vào trong vũng nước đục này, cuộc sống mà trẫm không trải qua được, để y thay trẫm trải qua đi."
Dương Thuận Phát không nói một lời, đi theo Bình Viễn Đế nhiều năm như vậy, ông biết rõ tính tình Bình Viễn Đế.
Trong lòng cũng có tiếc nuối, đáng tiếc Dung Vương điện hạ bị hủy đi hai chân, bằng không vị trí trữ quân này rơi vào nhà ai cũng chưa chắc.
Bình Viễn Đế chắp hai tay ở sau người, ông đi dọc theo con phố một đường đi về phía trước: "Ai, lại trở về nghe bọn hắn nói nhao nhao."
Hoàng hôn buông xuống Diệp Lâm Phong mới từ ngoài tường vây bay vào, ông thở phì phò đi thẳng đến phòng bếp: "Lão già kia ngay cả ăn cũng mang đi, Ngự Thiện Phòng lớn như vậy không cần, đoạt bánh kẹp thịt của lão phu.
Thật không biết xấu hổ."
Nhan Tích Ninh nhanh chân đưa một mâm bánh kẹp thịt qua: "Đừng nóng giận nha Diệp thần y, đến, bánh kẹp thịt mới vừa ra lò, mau ăn mấy cái bớt giận."
Diệp Lâm Phong lúc này mới vui vẻ lên, một tay bưng mâm một tay nắm bánh kẹp thịt mĩ tư tư mà ăn.
Vừa ăn ông vừa đi về phía ghế dựa, nhìn thấy sắc mặt Cơ Tùng nghiêm túc ngồi ở một bên, ông thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy? Cha ngươi đến thăm ngươi, sao dáng vẻ ngươi không vui vậy? Hắn mắng ngươi rồi?"
Cơ Tùng phức tạp nhìn về phía Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong bị y nhìn đến cả người sợ hãi: "Nhìn ta như vậy làm cái gì?" Dừng một chút ông đưa mâm qua: "Nha, cho phép ngươi ăn một cái, nhiều nhất hai, không thể nhiều hơn."
Cơ Tùng nhìn vào hai mắt Diệp Lâm Phong, từ lần đầu tiên y gặp Diệp Lâm Phong, t liền cảm thấy Diệp Lâm Phong rất quen.
Giờ khắc này y mới phát hiện, nguyên lai đôi mắt Diệp Lâm Phong cùng hai mắt mình giống nhau như đúc.
Y có rất nhiều chuyện muốn hỏi Diệp Lâm Phong, nhưng lại sợ hỏi nhiều khiến trong lòng ông không thoải mái.
Nghẹn một hồi lâu sau, y hạ mi mắt.
Bộ dạng muốn nói lại thôi này làm cho cả người Diệp Lâm Phong không thoải mái, ông nuốt bánh kẹp thịt trong miệng xuống hỏi Nhan Tích Ninh: "Y làm sao vậy? Sao lại như vầy?"
Nhan Tích Ninh cũng không biết nguyên nhân cụ thể, Cơ Tùng nhìn quả thật là một bộ tâm sự trùng trùng.
Vì thế hắn ưuan tâm hỏi: "Tùng Tùng, có phải ngươi không được thoải mái không?"
Diệp Lâm Phong nghe vậy nắm lấy tay trái Cơ Tùng, bắt mạch một lát ông buông ra: "Không có vấn đề gì a."
Thân thể không có vấn đề gì, thì là tâm tình không tốt.
Diệp Lâm Phong nói lời thấm thía: "Ngươi cũng đừng để trong lòng, phụ thân thăm con thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa, hắn là quân ngươi là thần, ngươi còn có thể phản đối sao? Vui vẻ chút đi ~"
Nói xong Diệp Lâm Phong nghĩ tới một chuyện vui vẻ: "Ai hắc, nói chuyện vui cho ngươi nghe một chút, ngươi đoán buổi chiều ta làm gì đi? Ta đi tìm sứ thần Liêu Hạ, cái tên dẫn đầu kia gọi là gì? Ba Đốn?"
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn qua: "Là Đốn Ba, thần y ngươi đi tìm sứ đoàn Liêu Hạ làm cái gì?"
Diệp Lâm Phong vui vẻ cắn bánh kẹp thịt: "Trước đó không phải bọn họ kiêu ngạo ở yến hội sao? Lão phu đi qua cho bọn họ một chút giáo huấn.
Nghe nói có một tên cao to đả thương ba quan viên Sở Liêu, lão phu cho hắn một chút dược, về sau hắn rốt cuộc sẽ không giơ nắm tay ra nữa ~"
Trong lòng Nhan Tích Ninh căng thẳng: "Thần y ngươi giết người rồi?!"
Diệp Lâm Phong "Sách" một tiếng: "Lão phu sao có thể làm loại chuyện không có hàm súc như giết người này? Không phải nói rồi sao, cho hắn một chút dược, làm cho hắn không nâng cánh tay nổi thôi."
Diệp Lâm Phong buông mâm trong tay, hai tay cứng còng tại bên người rồi di hai bước: "Về sau hắn chỉ có thể đi đường như vậy, xem hắn có dám kiêu ngạo nữa không."
Nhan Tích Ninh giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là thần y, lợi hại." Ba Đồ không nâng nổi tay đừng nói vung quyền, chỉ sợ cưỡi ngựa cũng không thể.
Diệp Lâm Phong vừa ra tay liền phế đi một mãnh tướng của Liêu Hạ, nhưng lại khiến đối phương không tìm thấy nhược điểm, loại tốc độ cùng hiệu suất này thực sự làm cho người ta bội phục.
Diệp Lâm Phong còn chưa nói xong, ông nghiêm mặt nói: "Còn chưa hết đâu, tên Đốn Ba kia lão phu cũng thay các ngươi thu thập m một chút.
Lúc lão phu qua đó, hắn đang cùng vũ cơ lăn lộn đâu, phỏng chừng về sau cũng không lăn lộn được nữa đi."
Nhan Tích Ninh hưng trí bừng bừng: "Ngài cũng làm cho Đốn Ba không nâng nổi cánh tay?"
Diệp Lâm Phong xoay người ngồi trở lại ghế, ông tiếp tục bốc bánh kẹp thịt lên: "Ta làm hắn không nâng nổi XX, hy vọng hắn đã có con, bằng không về sau không có cơ hội."
Nhan Tích Ninh:......
Quá độc ác! Bất quá vì sao lại hả giận như vậy đâu?
Diệp Lâm Phong cực kỳ vừa lòng: "Ngự y tra cũng không tra ra vấn đề, cho dù điều tra ra, hắn cũng là khi lăn lộn với vũ cơ Liêu Hạ xảy ra chuyện, có quan hệ gì với Sở Liêu?"
Cơ Tùng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Lâm Phong: "Vì cái gì?"
Diệp Lâm Phong nói: "Người Liêu Hạ lòng muông dạ thú không giữ được, chỉ cần Ba Đốn trở lại Liêu Hạ, đối với Sở Liêu mà nói chính là kình địch.
Để hắn trở về làm gì? Thả hổ về rừng sao? Hơn nữa tên tôn tử kia không phải còn muốn tới tìm ngươi gây phiền toái sao? Gần đây thân thể ngươi không khoẻ, lão phu liền thay ngươi thu thập đi."
Trong lòng Cơ Tùng một mảnh chua xót, lớn như vậy, y chưa từng hưởng thụ được sự thiên vị không chút che lấp nào của trưởng bối.
Tuy rằng Bình Viễn Đế đối với y rất tốt, nhưng là đế vương phải cân nhắc lợi hại.
Mà Diệp Lâm Phong lại thuận lý thành chương giúp chính mình ra mặt như vậy......
Cơ Tùng há mồm: "Cữu phụ."
Thân thể Diệp Lâm Phong mạnh mẽ cứng đờ, hai mắt trợn to khó có thể tin nhìn về phía Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh cũng kinh ngạc dừng động tác, Cơ Tùng vừa mới nói gì đó? Có phải y gọi Diệp Lâm Phong là cữu phụ?
Hốc mắt Cơ Tùng ửng đỏ: "Ngươi là cữu phụ của ta, ta chưa nói sai đi?"
Diệp Lâm Phong đỏ cả hốc mắt, hô hấp nặng hơn vài phần, hai tay không thể khống chế run lên đứng dậy: "Cơ Đạc nói?"
Cơ Tùng khàn khàn nói: "Phụ hoàng nói, mẫu thân ta họ Diệp, tên Diệp Hồng Mai.
Ông nói ta có một cữu cữu, gọi là Diệp Thanh Trúc.
Ông nói đời này chuyện may mắn nhất chính là gặp huynh muội Diệp gia, thống khổ và tiếc nuối nhất là không thể bảo vệ tốt bọn họ."
Hô hấp Diệp Lâm Phong hoàn toàn rối loạn, trong mắt long lanh ánh nước, chỉ thấy khuôn mặt ông vặn vẹo một lát, thanh âm khàn khàn nói: "Hắn thúi lắm!"
Cơ Tùng cưỡng chế nỗi chua xót trong lòng: "Ta không biết trong này có hiểu lầm gì, nhưng ta cảm tạ ngài giờ phút này xuất hiện ở bên cạnh ta."
Hơi thở Diệp Lâm Phong dồn dập, ông há mồm tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại một câu cũng không nói được.
Cơ Tùng cà Nhan Tích Ninh chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lại nhìn hướng ghế dựa, bên trên đã không một bóng người.