Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 156: Thế bất khả kháng



Editor: Yang1002

Trong đại điện sôi trào lên, người nhát gan sợ tới mức lạnh run, người quyết tâm muốn sống thì hành động. Nhóm hoàng tử vương tôn luôn được chiều chuộng rốt cuộc cũng thức tỉnh, bọn họ chia ra một số thì cuốn lấy cấm quân bên cạnh, số còn lại thì nhằm về phía cửa lớn.

Mười mấy cấm quân ở lại trong điện không nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ bị nhóm nữ quyến không quyền không cước liều chết cuốn lấy, càng không nghĩ tới bọn họ sẽ chết dưới tay những người chưa từng cầm đao.

Khi Nhan Tích Ninh quay đầu chỉ thấy Bạch Đào đang cẩn thận canh giữ ở bên cạnh mình, dưới tình thế cấp bách hắn thúc giục: "Bạch Đào, đi hỗ trợ đóng cửa!" Nếu không đóng được cửa, cấm quân sẽ cuồn cuộn không ngừng mà vọt vào đến.

Chuyện tới hiện giờ thân phận thật sự của "Dung Vương" đã không còn quan trọng, quan trọng hơn là Dung Vương chân chính đã mang theo Sí Linh quân tới cứu viện bọn họ rồi. Chỉ cần bọn họ có thể kiên trì đến lúc Cơ Tùng đến, bọn họ có thể sống sót.

Bạch Đào đáp lại liền phi về phía cửa điện gần cậu nhất, cậu vẫn đang mang mặt Cơ Tùng, khi cấm quân ngoài cửa nhìn thấy mặt cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt co rúm. Bạch Đào một cước đá bay cấm quân đã bước nửa chân vào cửa ra ngoài điện, lập tức hai tay nắm hai bên cửa hung hăng kéo lại.

Cửa gỗ rắn chắc phát ra tiếng "Phanh" cộng hưởng, đao quang kiếm ảnh của cấm quân liền bị chắn ngoài cửa. Đám tiểu thái giám mắt sắc đưa chốt cửa nặng trĩu tới, có tấm chốt cửa này, cấm quân muốn đột phá phiến cửa này sẽ tốn chút công phu.

Đương nhiên, Thái Hòa Điện có tám cửa lớn, đóng lại một cái còn bảy cái, nếu cấm quân thông minh hơn một chút, có thể tấn công vào từ cửa khác.

Nhưng đống bột thuốc mà Diệp Lâm Phong ném ra có hiệu quả quá mạnh, cấm quân trúng chiêu giống như ruồi bọ không đầu kêu thảm thiết va vào nhau ngoài cửa, cấm quân đuổi kịp phía sau không kịp tránh liền va vào té ngã. Trong lúc Bạch Đào đóng cánh cửa thứ nhất, lại lục tục đóng được thêm bốn cánh cửa lại.

Ba cánh cửa còn lại có Diệp Lâm Phong và Bạch Đào tọa trấn, không bao lâu cũng đóng lại. Cấm quân tức giận chỉ có thể nắm lấy cửa sổ bên ngoài cửa xả giận, nhưng từ khi Thái Hòa Điện được xây dựng, ngoại trừ vẻ uy nghiêm ra, còn lo tới tính an toàn. Trừ phi cấm quân dùng Đại Khảm Đao, nếu không sẽ không thể phá cửa sổ được khảm thêm huyền thiết.

Tuy rằng người vào không được, nhưng tay chân bọn họ lại có thể giơ đao kiếm vói vào. Nhưng khi Bạch Đào dùng song lễ côn ân cần thăm hỏi những cánh tay này, đám cấm quân liền buông tha chiêu này.

Ngoài điện tạm thời im lặng xuống, vương tử hoàng tôn trong điện cuối cùng cũng có thể yên tĩnh thở một hơi. Các vương công quý tộc lúc này quần áo không chỉnh tề thân hình nhếch nhác, nhóm nữ quyến tụ lại một chỗ lộ ra tiếng khóc cười sống sót sau tai nạn. Người bị thương đang được Diệp Lâm Phong chữa trị, thi thể của người bất hạnh bỏ mình sẽ được xếp thẳng hàng ở một bên.

Kết cục của Cơ Du không tốt lắm, không biết trong lúc hỗn loạn ai đã ra tay với y, mặt mũi y bầm dập, long bào bị kéo rách, phát quan cũng bị gỡ. Lúc này y nản lòng ngồi trước quan tài Ninh Tần ôm bài vị của Ninh Tần, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Bình Viễn Đế lẳng lặng ngồi trên long ỷ nhìn một trận khôi hài này, ánh mắt ông dừng trên cánh cửa đóng chặt, biểu tình thong dong trước sau như một. Hoàng hậu lảo đảo bước lên bậc thang gục ở dưới chân Bình Viễn Đế: "Thánh Thượng, phu thê với nhau, vì sao ngài không tiết lộ tin tức cấm quân muốn bức vua thoái vị cho chúng ta? Cho dù ngài không đếm xỉa đến tình nghĩa phu thê giữa chúng ta, nhưng Nhân Hòa là thân nhi tử của ngài mà, vì sao ngài không thông tri với hắn một tiếng?"

Hoàng hậu thương tâm muốn chết, nàng thút thít nói từng chữ: "Hắn là thân nhi tử của ngài, là đích trưởng tử! Hắn ngày ngày đến Thái Hòa Điện thăm ngài, vì sao ngài không nói cho hắn?"

Trong ánh mắt Bình Viễn Đế hiện lên vẻ đau xót, đối mặt với lời lên án đầy đau khổ của Hoàng hậu, ông lại một chữ cũng không trả lời. Không phải ông không truyền tin tức, mà chỉ cần người của ông đi ra ngoài, cũng không thể trở về. Dần dần, bên người ông ngoại trừ Dương Thuận Phát, người khác cũng không dám dùng nữa.

Khương Phúc Bình khẽ cười một tiếng: "Nếu để cho Thái tử biết, chỉ sợ đầu của các tướng lãnh cấm quân cùng phòng giữ quân sẽ phải chuyển nhà từ mấy ngày trước, còn có thể đợi đến hôm nay?"

Thực sự coi cấm quân là người chết? Từ ngày bọn hắn khống chế được Thái Hòa Điện, mọi người ra vào Thái Hòa Điện đều bị bọn họ giám thị nghiêm mật. Nếu Bình Viễn Đế tiết lộ tin tức trước, người biết được tin tức chỉ có một đường chết.

Nói tới đây, Khương Phúc Bình nhìn "Cơ Tùng" cùng Nhan Tích Ninh từ trên xuống dưới: "Trăm triệu lần không nghĩ tới Dung Vương có thể dời Sí Linh quân đến kinh thành dưới mí mắt mọi người, mạt tướng vạn phần khâm phục."

Ngày đó những gì Bình Viễn Đế nói với Dung Vương đều rơi vào tai ông một chữ cũng không sót, lúc ấy ông đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng phái người giám thị hai người Cơ Tùng mấy ngày, hai người này mỗi ngày chỉ ở trong Dung Vương phủ cửa lớn không ra cổng trong không bước. Trong Vương phủ ngay cả một con bồ câu cũng không bay ra ngoài, thị vệ cũng không ra cửa, nên ông vẫn cảm thấy hai người này không có vấn đề gì.

Không nghĩ tới cẩn thận mấy cũng có chỗ sai sót, vẫn không thể phòng được Dung Vương. Khương Phúc Bình có chút tò mò: "Như thế xem ra, Dung Vương ở Lương Châu cũng biết rõ Ngũ Hoàng tử sẽ làm phản, có thể nói là mưu tính sâu xa."

Nhan Tích Ninh ngoài cười nhưng trong không cười: "Bổn vương...... phi cũng không nghĩ tới đường đường Thống lĩnh cấm quân và tướng quân phòng giữ quân sẽ cùng Ngũ Hoàng tử làm phản bức vua thoái vị."

Lúc này Bạch Đào chân chó nói: "Thiếu gia, ngài mệt mỏi rồi nhỉ? Nếu không ta giúp ngài nhìn hắn? Ngài yên tâm, có ta ra tay, hắn khẳng định chạy không thoát!"

Trường đao của cấm quân nặng hơn so với nồi sắt trong nhà, cầm thời gian dài, tay Nhan Tích Ninh quả thật có chút run run, hắn cười nói: "Được, ngươi tới canh đi."

Tiếng nói vừa dứt, Bạch Đào vui vẻ lấy ra một cọng dây thừng từ trong tay áo: "Thiếu gia xem, đây là dây thừng mới ta mua cho Tiểu Tùng ở phố Bắc, đẹp chứ?" Không đợi Nhan Tích Ninh trả lời, Bạch Đào xoay người thay đổi nét mặt, cậu lạnh lùng nhìn Khương Phúc Bình: "Ngươi tự mình chủ động, hay là muốn ta tự tay động thủ?"

Nhan Tích Ninh:......

Bạch Đào nhà hắn thật sự biến thành Hắc Đào rồi.

Nhìn thấy Bạch Đào lưu loát dùng dây thừng trói chặt tay chân Khương Phúc Bình, Nhan Tích Ninh có chút cảm khái, Tiểu Bạch Đào trước kia chỉ biết tránh phía sau hắn khóc đã thật sự trưởng thành.

Lúc này bên cạnh Nhan Tích Ninh đột nhiên có hai bóng người vọt tới, tập trung nhìn lại, là Việt Quý phi cùng Nhàn Quý phi hoa dung thất sắc. Việt Quý phi lau lau nước mắt giàn giụa, nàng mạnh mẽ dập đầu ba cái với Nhan Tích Ninh: "Dung Vương phi, tạ ơn ngài, nếu không phải ngài và thần y, Chính Tắc đã mất mạng. Tạ ơn, tạ ơn!"

Có lẽ người khác cũng chưa chú ý đến động tác của Nhan Tích Ninh, nhưng thân là mẫu thân như Việt Quý phi sao có thể không lo lắng cho con mình? Nàng tận mắt nhìn thấy Nhan Tích Ninh nhân lúc Cơ Du không để ý mà kéo Cơ Lương đi, còn nhường áo choàng của mình cho hắn. Thần y nói, nếu không phải có Dung Vương phi, Cơ Lương đã sớm chết.

Việt Quý phi rơi lệ đầy mặt được Nhan Tích Ninh nâng dậy, Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Ngày thường Nhị Hoàng huynh đối với ta cùng Dung Xuyên rất tốt, chúng ta không đành lòng thấy hắn như vậy."

Nhàn Quý phi lo lắng không thôi, nàng đã khẩn trương đến nói không ra lời: "Tiểu Thất, Tiểu Thất......"

Nhan Tích Ninh cầm tay nàng trấn an: "Quý phi nương nương ngài yên tâm, Tiểu Thất rất an toàn."

Tuy Khương Phúc Bình đã bị trói chặt tay chân, nhưng vẫn chưa phát giác ra mình đã thất bại. Bị Diệp Lâm Phong đánh lén là ngoài ý muốn, bên ngoài còn có tám vạn tướng sĩ, Cơ Tùng quả thật có hơn mười vạn Sí Linh quân, nhưng y cũng không thể điều hết tất cả tướng sĩ đến kinh thành nhỉ?

Theo Khương Phúc Bình phỏng đoán, Cơ Tùng có thể mang năm vạn người đến kinh thành đã là kỳ diệu, hiện tại cũng chưa biết hươu chết về tay ai đâu. Vì thế ông cười khẽ một tiếng: "Chắc không phải Vương phi đã quên, phòng giữ quân cùng cấm quân đóng quân ở hoàng thành, Sí Linh quân lại ở biên thùy Lương Châu biên tái, hiện giờ thế cục không rõ, đến tột cùng ai mới đang làm phản, vậy cũng chưa biết đâu."

Tuy rằng tạm thời cấm quân không vào được, nhưng bọn họ có chiêu có thể làm cho người trong điện chủ động mở cửa. Lúc này ngoài điện truyền đến tiếng kêu cứu cùng tiếng thét chói tai, điều này làm cho mọi người trong điện nghĩ tới văn võ cả triều đang quỳ gối ngoài điện. Tâm mọi người nhấc tới cổ họng, cấm quân sẽ không giết đại thần cho hả giận đi?

Cấm quân ngoài điện cao giọng hô: "Mau chóng thả tướng quân ra ngoài, bằng không, cách mỗi nửa nén hương, chúng ta liền trảm một quan to của triều đình!"

Cấm quân gào to ba lượt, bị đẩy ra đầu tiên chính là Đế sư Phó Diễn Chi. Phó Diễn Chi làm đại nho đương triều, môn sinh trải rộng thiên hạ, ông bị cấm quân áp giải tới trước Thái Hòa Điện.

Lão Thái phó tóc trắng xóa giãy giụa: "Đám đạo tặc các ngươi không được đụng vào ta, lão phu có thể tự đi!"

Tia nắng đầu tiên chiếu sáng cửa lớn Thái Hòa Điện, bóng dáng của Thái phó phản chiếu lên cửa sổ. Mắt lão Thái phó đầy đau khổ rơi lệ trong lòng nâng tay cúi đầu từ xa về hướng long ỷ: "Bệ hạ! Hôm nay cựu thần tuẫn tiết, thần đi trước một bước, nguyện long thể bệ hạ an khang!"

Trong điện không hề ít hoàng tử vương tôn đều là đệ tử của Thái phó, nhìn đến tình cảnh này, không ít người thất thanh khóc rống. Tuy rằng khi Thái phó giảng bài luôn bất cận nhân tình, việc học nghiêm khắc khiến kẻ khác giận sôi, nhưng sờ lương tâm mà nói một câu, Thái phó đã dạy cho bọn họ rất nhiều thứ, ông thật tình hy vọng hoàng thất Sở Liêu phồn vinh hưng thịnh.

Trên mặt Khương Phúc Bình lộ ra nụ cười đắc ý: "Ha ha ha." Các tướng sĩ của ông trung trinh như một, sao có thể bởi vì ông bị áp chế liền thúc thủ chịu trói?

Nhưng mà ý cười của Khương Phúc Bình còn chưa đạt tới đáy mắt, chỉ thấy Nhan Tích Ninh giường ánh nhìn nguy hiểm lại đây: "Ngươi......cười trông vui vẻ nhỉ?"

Tuy rằng hắn không có hảo cảm với Phó Diễn Chi, nhưng cũng không muốn nhìn đến một Đế sư tam triều cứ như vậy chết thảm ngoài Thái Hòa Điện. Phó Diễn Chi không thể chết như vậy, nếu ông chết, lòng người trong điện cùng ngoài điện liền rối loạn, tin tưởng và khí thế thật vất vả mới dâng lên cứ như vậy sẽ không còn.

Hắn phải nghĩ biện pháp tận lực kéo dài thời gian, nhất định phải kiên trì đến khi Cơ Tùng tới.

Mắt thấy Nhan Tích Ninh càng ngày càng tới gần, đột nhiên trong lòng Khương Phúc Bình dâng lên cảm giác nguy cơ, ông nghiêm mặt nói: "Tuy rằng mạt tướng bất tài, nhưng cũng không phải hạng người rất sợ chết. Nếu Vương phi không tin, cứ việc lấy tấm thân tàn này của mạt tướng ra uy hiếp cấm quân. Ngài không ngại thì thử một chút, là uy hiếp của ngài có tác dụng, hay là tay các tướng sĩ của ta nhanh hơn."

Nhan Tích Ninh bỗng nhiên nở nụ cười: "Mặc kệ có dùng được không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Da đầu Khương Phúc Bình bắt đầu run lên: "Các ngươi muốn làm gì?"

Mắt thấy nửa nén hương sắp trôi qua, trong điế.m truyền ra một tiếng kêu the thé: "Chờ một chút!"

Cửa đại điện chậm rãi mở một chút, trong tay Dương Thuận Phát đang cầm một cái hộp gỗ chậm rãi đi ra. Ông không hổ là thái giám thân cận bên cạnh Bình Viễn Đế, đến lúc này, ông vẫn bình tĩnh ổn định như cũ.

Chỉ thấy ông mỉm cười bưng hộp gỗ trong tay nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt ông dừng trên người Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm: "Thánh Thượng có thứ phải giao cho tướng quân, thỉnh tướng quân xem qua."

Lâm Sấm tiếp nhận hộp gỗ, hắn hồ nghi nhìn thoáng qua Dương Thuận Phát rồi mở hộp ra. Chỉ thấy trong hộp đặt một ngón tay chảy máu đầm đìa, trên ngón tay còn đeo một khối ban chỉ phỉ thúy.

Dương Thuận Phát tâm bình khí hòa nói: "Thánh Thượng nói, nếu ngươi còn dám cả gan chém giết một vị thần tử ở trước Thái Hòa Điện, thứ đưa tới cũng không chỉ là một ngón tay."

Sắc mặt Lâm Sấm đổi rồi lại đổi, ánh mắt tối tăm nhìn về phía trong điện. Lúc này Dương Thuận Phát hạ giọng: "Lâm Thống lĩnh, cho dù ngài không lo lắng cho Khương lão tướng quân, cũng phải quan tâm đến Ngũ Hoàng tử đi?"

Sắc mặt Lâm Sấm trầm xuống, cầm hộp gỗ trong tay lâm vào trầm mặc. Dương Thuận Phát thấy tin tức đã được truyền đạt, ông vội vàng lui về cửa vào trong điện. Tiến vào đại điện, ông nâng tay xoa xoa mồ hôi trên đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm bước nhanh về phía trước.

Trong điện, miệng Khương Phúc Bình đang bị tất thối của bản thân bịt lại không thể phát ra âm thanh, ngón trỏ tay phải bị chặt đứt, lúc này đang chảy máu ròng ròng. Đau nhức khiến sắc mặt ông trắng bệch cánh tay run rẩy, không nghĩ tới bọn họ thật sự dám dùng ngón tay ông đi uy hiếp cấm quân, bọn họ không sợ chiêu này có hiệu quả ngược lại ư?

Bạch Đào lo lắng vỗ vỗ sau lưng Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Sắc mặt Nhan Tích Ninh hơi hơi trắng bệch, quả nhiên lý luận cùng thực tiễn là hai việc khác nhau, tuy biết nên kinh sợ cấm quân bên ngoài, nhưng khi nhìn đến Bạch Đào chặt ngón tay Khương Phúc Bình xuống, dạ dày hắn liền không khống chế được mà quay cuồng.

Quả nhiên ngón tay này của Khương Phúc Bình làm cho Lâm Sấm trầm mặc một hồi lâu, nhưng theo thời gian từng chút qua đi, trong cung tường truyền đến tiếng chém giết. Tướng sĩ Lâm Sấm phái ra để tìm hiểu tin tức một người cũng chưa trở về, điều này làm cho hắn có chút không biết phải làm sao, chẳng lẽ Cơ Tùng đã đánh vào hoàng cung rồi?

Không có khả năng đi? Vài vạn phòng giữ quân canh giữ ở cửa thành, cho dù Sí Linh quân tấn công vào, cũng phải đánh hơn nửa ngày chứ?

Người trong điện khẩn trương không thôi, lúc này đã có người đề nghị với Nhan Tích Ninh: "Dung Vương phi, nếu không lại chặt một cánh tay của Khương Phúc Bình đưa cho cấm quân bên ngoài đi?"

Vẻ mặt Nhan Tích Ninh do dự, hắn nhìn nhìn về hướng Bình Viễn Đế. Bình Viễn Đế hơi hơi lắc đầu, địch không động ta không động, tĩnh lặng xem biến thì tốt hơn.

Lúc này Nhan Tích Ninh mới quay đầu, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng thấu hiểu cho vài người vừa sốt ruột sẽ hoang mang lo sợ đi vòng vòng chung quanh, bởi vì hắn cũng muốn đứng lên đi qua đi lại.

Không khí lại một lần nữa ngưng trệ, đại điện to như vậy lại im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.

Càng tiếp tục ngờ vực vô căn cứ, Lâm Sấm càng cảm thấy không ổn. Không thể đợi nữa, trì tắc sinh biến. Chờ hắn chém mọi người, đại cục đã có thể định ra. Nói xong hắn giơ tay túm lấy Phó Diễn Chi lên bậc thang, cất tiếng hô lớn: "Các ngươi đều xem cho rõ! Hoàng thất Sở Liêu đã thấy chết mà không cứu được các ngươi như thế nào!"

Phó Diễn Chi lẳng lặng đứng ở cửa Thái Hòa Điện, lúc này mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng màu vàng khiến cảnh sắc trước mắt như được bao bọc bởi một tầng ánh vàng ấm áp. Phó Diễn Chi nhìn chằm chằm phương Đông, mặt trời mọc thật đẹp, đáng tiếc về sau sẽ không còn thấy được nữa.

Lâm Sấm rút trường đao bên hông ra: "Phó Thái phó, lên đường thôi."

Trường đao sắc bén chiết xạ hàn quang, mắt thấy sẽ tàn nhẫn rơi xuống trên người lão Thái phó. Phó Diễn Chi lẳng lặng nhắm hai mắt lại, quần thần dưới đại điện gào khóc: "Không cần a —— Thái phó!"

Nhưng vào lúc này, một con tuấn mã màu đen vọt tới trước Thái Hòa Điện, tuấn mã giơ móng trước lên hí vang. Lập tức trường cung xuất hiện cổ tay thân thể thuận thế đứng lên, ngay sau đó dây cung vang lên một tiếng.

Mũi tên sắc bén mang theo thế lôi đình bay nhanh về phía Thái Hòa Điện, Phó Diễn Chi cảm giác bên tai truyền đến một tiếng "Hô" nhỏ, ông theo bản năng nghiêng đầu nhìn về hướng tiếng động phát ra.

Máu tươi ấm nóng phun tung toé lên mặt Phó Diễn Chi, cổ họng Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm bị một mũi tên dài xuyên qua. Tên dài xuyên qua Lâm Sấm xong cũng không dừng lại, nó mang theo thân thể Lâm Sấm đổ về phía sau.

Chỉ nghe "Đốc" một tiếng, trên ván cửa Thái Hòa Điện ghim một thi thể còn ấm, máu đỏ tươi dừng trên cánh cửa bị tàn phá.

Mọi người ngoài điện trầm mặc trong chớp mắt, bọn họ đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Dung Vương Cơ Tùng mang theo khí lạnh trong mắt: "Ngũ Hoàng tử Cơ Du cùng cấm quân Lâm Sấm phòng giữ quân Khương Phúc Bình làm phản, chúng tướng cấm quân buông vũ khí không giết." Phía sau Dung Vương, đông nghịt tướng sĩ Sí Linh quân máu tươi dính trên đao bị mặt trời chiếu đến chói mắt.

Trước Thái Hòa Điện xuất hiện một trận trầm mặc, nháy mắt sau đó quần thần hô to ra tiếng: "Dung Vương đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

____________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.