Editor: Yang1002
Trong bãi săn, Thái tử Cơ Nam săn được hai đầu nai, Nhị hoàng tử Cơ Lương được một con chồn bạc, Ngũ Hoàng tử Cơ Du săn một đầu lợn rừng, nhưng mà bọn họ cộng hết lại cũng không bằng Cơ Tùng: Cơ Tùng săn được người.
Y không chỉ săn được một, mà là tám.
Thi thể đám thích khách ở trên xe để con mồi của lão Cao, còn có Dung Vương phi một thân toàn huyết bị nâng vào lều trại.
Trong lúc nhất thời mỗi người trong bãi săn đều cảm thấy bất an, hoạt động săn bắn ngừng lại, mọi người thật cẩn thận, sợ lửa giận của Thánh Thượng đốt tới trên đầu mình.
Trong lều vải Bình Viễn Đế đang giận dữ, Đế Vương từ trước đến nay ôn hoà hiền hậu lại tức sùi bọt mép, ông chấp hai tay sau lưng bực bội bước đi qua đi lại: "Đường đường là bãi săn Hoàng gia lại có thích khách lui tới, hừ, tốt, tốt thật!"
Trên chiếc bàn dài trước mặt Bình Viễn Đế bày một nắm mũi tên dính huyết, mỗi một mũi tên đều có trình độ biến hình bất đồng.
Còn có một đống đao kiếm sắc bén, đao kiếm này cùng đao mà cấm quân sử dụng giống nhau như đúc, đều được Nội Vụ phủ chế tạo.
Binh khí mà Nội Vụ phủ chế tạo sẽ có ấn ký ở vị trí riêng, mà đao kiếm đám thích khách sử dụng ấn ký này đã bị hủy đi.
Bình Viễn Đế càng xem càng tức giận: "Giấu đầu hở đuôi! Nghĩ rằng hủy đi ấn ký Nội Vụ phủ trẫm liền nhìn không ra sao?! Hôm nay dám mưu hại Hoàng tử, ngày mai có phải là mưu hại trẫm hay không!"
Vết máu trên quần áo Cơ Tùng chưa khô, sắc mặt y lạnh lẽo, ánh mắt u ám.
Bên cạnh y, nhóm Hoàng tử quỳ trên đất.
Thái tử Cơ Nam sắc mặt sợ hãi: "Phụ hoàng minh giám! Binh khí được cấm quân dùng đều được đăng ký trong danh sách tuyệt không để sót, nhi thần cũng không biết binh khí mà kẻ xấu sử dụng từ đâu mà đến a!"
Cơ Lương kỳ quái nói: "Nội Vụ phủ hàng năm chế tác binh khí số lượng có hạn, nhưng muốn làm dư ra mấy cái binh khí cũng không khó khăn.
Theo thần đệ hiểu biết, Tổng quản Nội Vụ phủ Quách Chiếu Đình là môn sinh của Thái tử môn sinh."
Cơ Nam sắc mặt đại biến, Cơ Lương đằng sau còn không quên dẫm hắn, hắn làm sao có thể chịu được?!
Việc này càng không thể nổi giận, Cơ Nam nhịn xuống lửa giận lời nói chính nghĩa: "Lời này Chính Tắc sai rồi, Quách Chiếu Đình lĩnh bổng lộc của Phụ hoàng, tự nhiên nghe theo Phụ hoàng sai phái.
Bổn vương mặc dù cùng Quách qua lại hữu nhân hữu lễ, là bởi vì hắn cùng bổn vương chí thú hợp nhau."
Dừng một chút Cơ Nam mở rộng chiến trường: "Binh khí do Nội Vụ phủ tạo ra không chỉ cung cấp cho cấm quân, đồng dạng cũng cung cấp cho thị vệ trong các phủ Hoàng tử.
Chính Tắc nói như vậy, chỉ cần có tâm, lộng mấy cái binh khí quả thật dễ dàng."
"Các triều thần đều biết, xuân săn lần này là nhi thần và thống lĩnh cấm quân phối hợp phụ trách, một khi gặp chuyện không may nhi thần không hề có khả năng trốn tránh trách nhiệm.
Thỉnh Phụ hoàng phạt nhi thần tội thất trách!"
Cơ Nam chiêu lấy lui làm tiến này rất tốt, có thể nhận ra lửa giận của Bình Viễn Đế nguôi xuống.
Cơ Nam rèn sắt khi còn nóng: "Lúc Dung Xuyên nói y muốn đi hái rau dại, bên cạnh chỉ có nhi thần và Chính Tắc.
Trách nhi thần suy nghĩ không chu toàn, thầm nghĩ bảo hộ an nguy của Phụ hoàng, không nghĩ tới kẻ xấu sẽ tập kích Dung Xuyên."
Cơ Lương chân thành tha thiết thở dài: "Phụ hoàng, nhi thần cho tới nay cũng chưa hiểu rõ, kẻ xấu vì cái gì phải tập kích Dung Xuyên?"
Lúc này Cơ Du quỳ gối bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Hay là trên người Tam Hoàng huynh có thứ kẻ xấu muốn?"
Nghe nói như thế, Cơ Tùng chậm rãi ngẩng đầu, y trào phúng kéo kéo khóe miệng trong mắt đều là tĩnh mịch: "Phụ hoàng, nhi thần hiện giờ đã là phế nhân, trừ bỏ mạng ra còn có thể có cái gì?"
Cơ Lương an ủi nói: "Tam Hoàng đệ chớ nói loại lời nói ủ rũ này, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi vĩnh viễn đều là chủ soái của Sí Linh quân!"
Tiếng Cơ Lương vừa dứt, sắc mặt Bình Viễn Đế biến thành phi thường khó coi.
Bên ngoài đều nói Cơ Tùng ở trên chiến trường mất đi hai chân, nhưng Bình Viễn Đế lại biết, ưu tú như y lại dính trong bẫy ti tiện của các Hoàng tử mới rơi xuống hoàn cảnh như thế.
Hiện tại xem ra người nọ muốn chính là mạng của Cơ Tùng, Cơ Tùng vừa chết, Sí Linh quân thành rắn mất đầu, hắn có thể nhân cơ hội xếp nhân thủ vào tiếp quản đại quân.
Cực kỳ ác độc, cực kỳ đáng giận!
Cơ Tùng ánh mắt bi thương, y từ trong ngực lấy ra một khối hổ phù màu đen, hai tay giơ hổ phù lên đỉnh đầu: "Phụ hoàng......"
Bình Viễn Đế kinh hãi: "Dung Xuyên! Đây là ý gì a!"
Hai tay Cơ Tùng run rẩy rất nhỏ thanh âm khàn khàn: "Nhi thần từ nhỏ lập chí làm tướng tốt hộ quốc, thủ biên cương Sở Liêu, hộ nguy nan bình dân.
Nhi thần không sợ khổ, cũng không sợ tử.
Hiện giờ nhi thần đã là......!đã là phế nhân, không bao giờ...!có thể rong ruổi sa trường nữa, không thể vì Phụ hoàng phân ưu.
Hổ phù này càng đáng giá cho tướng soái anh dũng hơn nắm giữ......"
Nói tới cuối cùng, thanh âm Cơ Tùng dẫn theo nghẹn ngào: "Thỉnh Phụ hoàng thu hồi hổ phù!"
Bình Viễn Đế trong lòng đau đơn, ông tiến lên từng bước cầm hai tay Cơ Tùng: "Dung Xuyên a, Phụ hoàng biết ngươi chịu khổ.
Mấy năm nay có ngươi ở biên cương trấn thủ, biên cương đại định.
Cờ Sí Linh quân vừa ra, địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, danh hào Cơ Dung Xuyên truyền khắp Sở Liêu.
Ngươi mới bao lớn đã có thể bình sơn hà, mặc dù ngươi không thể mang binh phá trận làm gương cho binh sĩ, nhưng có ngươi ở, Sí Linh quân có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Ngươi coi như Phụ hoàng ích kỷ, vì Sở Liêu, ngươi không thể rời Sí Linh quân.
Hổ phù đặt ở trên người ngươi, Phụ hoàng mới có thể an tâm!"
Hổ phù cứ như vậy bị nhét trở về trong lồng ngực Cơ Tùng, lúc Cơ Tùng ngẩng đầu hốc mắt đã muốn đỏ: "Hôm nay nếu không phải A Ninh, nhi thần đại để đã mất.
A Ninh hiện tại sinh tử chưa rõ, nhi thần thật sự không còn lòng dạ nào đuổi giết hung thủ.
Nhi thần muốn đi xem hắn trước......"
Bình Viễn Đế thổn thức nói: "Gia yến đêm qua ta đã xem qua đứa nhỏ kia, vừa nhìn liền biết tính tình không sai.
Lần này hắn chịu khổ, nếu có thể chuyển nguy thành an, Phụ hoàng nhất định trọng thưởng hắn! Thôi được, chuyện ám sát Phụ hoàng nhất định cho ngươi một cái công đạo, ngươi đi trước đi."
Thời điểm Cơ Tùng đẩy xe lăn ra khỏi lều, tiếng gầm gừ lần thứ hai của Bình Viễn Đế truyền tới: "Tra! Việc này nhất định phải tra ra manh mối cho trẫm!"
Cơ Tùng ngưng thần không nói chuyện, y hạ mi mắt dấu đi trào phúng bên trong.
Gió nhẹ nhàng phất quá, hốc mắt ửng hồng theo gió mà bay đi giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nghiêm Kha tiến lên giúp đẩy xe lăn về hướng lều trại, hắn thấp giọng nói: "Chủ tử, Thương Phong đã bị chúng ta bắt được, thuộc hạ đã phái người đem Thương Phong đuổi về phủ."
Cơ Tùng quan tâm vấn đề khác: "Nhìn thấy Tiêu Linh không?"
Ánh mắt Nghiêm Kha ảm đạm: "Không, thuộc hạ đã phái người ở phụ cận tìm kiếm, nếu có phát hiện sẽ đúng lúc hội báo."
Cơ Tùng dừng một chút rồi khô khốc hỏi: "Hắn......!Thế nào?"
Nghiêm Kha sắc mặt phức tạp: "Ngự y đến xem qua, nói đánh có điểm tàn nhẫn, nhưng cũng may không thương đến gân cốt.
Ngự y kê một ít dược, thuộc hạ đã an bài người đi sắc thuốc."
Ngón tay thon dài Cơ Tùng của nhẹ nhàng lướt qua vết đao thật sâu trên tay vịn: "Hắn không có căn bản gì liền cứ như vậy xông lên, khẳng định bị đánh thảm." Không hề có quy tắc và chiêu thức, chỉ bằng một thân nhiệt huyết liền xông lên như vậy, âm thanh nặng nề nện trên tấm lưng gầy yếu kia của thích khách vẫn cứ ở bên tai.
Cơ Tùng trên chiến trường ẩu đả nhiều lần sinh tử, thương thế bình thường y căn bản không xem vào trong mắt.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến trường hợp Nhan Tích Ninh đánh cược tánh mạng bảo vệ y, y vẫn kinh hãi như cũ.
Nghiêm Kha muốn nói lại thôi, qua một lúc sau hắn thở dài: "Chủ tử, Vương phi thật sự yêu thảm ngài.
Ngài về sau đối tốt với hắn đi."
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước: "Ta biết."
Phía trước y luôn nghĩ, chính mình không thích Nhan Tích Ninh nên không muốn trêu chọc hắn, không để cho hắn hy vọng là được.
Cũng không nghĩ đến Nhan Tích Ninh vì tiếp cận y mà dụng tâm cẩn thận như vậy, đầu tiên là đả động bọn Nghiêm Kha đưa đồ ăn cho mình, lại nghĩ hết mọi biện pháp hấp dẫn mình đến Văn Chương Uyển, hiện tại vì y, hắn ngay cả mạng cũng không cần.
(cảm động gớt nước mắt nếu như tui hong biết suy nghĩ của em Ninh:))
Nói không động dung là giả, ở trước khi Nhan Tích Ninh chưa đến Dung Vương phủ, bọn họ chưa từng gặp mặt.
Nhan Tích Ninh đối tốt với y cũng tới rất mãnh liệt rất đột nhiên, y vẫn cảm thấy không thích hợp.
Có thể giống như Nghiêm Kha nói vậy, loại đồ vật cảm tình này làm sao nói qua loa là có thể hiểu rõ.
Nhan Tích Ninh thật sự rất thương y, trên đời này người có tình không nên bị cô phụ.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Hắn vì ta có thể phấn đấu quên mình đánh cược tính mạng, ta quả thật không nên lạnh nhạt với hắn như vậy."
Nghiêm Kha lúc này mới lộ ra tươi cười: "Vương phi nếu là nghe được ngài nói lời này, nhất định sẽ phi thường cao hứng!"
Nhan Tích Ninh quả thật rất cao hứng, hắn vừa tỉnh trước mặt liền thấy măng chất thành núi nhỏ.
Nhìn một cái đống măng tươi mà hắn mới hái, tuy rằng loại bất đồng, phẩm chất lớn nhỏ cũng không giống nhau, nhưng chúng nó đều tản ra mùi thơm đồng dạng, ngửi lên đều khiến thể xác và tinh thần thư sướng.
Vương Xuân Phát vốn bị Nghiêm Kha mệnh lệnh thủ Vương phi, nhưng hắn cũng không biết vì cái gì, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hắn và Vương phi ngồi giữa biển măng cùng nhau lột măng.
Nhan Tích Ninh bóc măng rất có kỹ thuật, trong tay hắn cầm một thanh chủy thủ hơi mỏng, dùng chủy thủ rạch một đường lên thân măng lại nhẹ nhàng vặn hai cái, vỏ măng phát ra tiếng ca ca dễ nghe.
Giữa hai ba động tác, một khúc măng màu xanh trắng tươi non liền xuất hiện ở trong sọt bên cạnh.
Thời điểm Cơ Tùng vào cửa nghĩ rằng chính mình sẽ nhìn thấy Nhan Tích Ninh nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nhưng khi y vén rèm lên, đã thấy trên cánh tay và thắt lưng xích lõa của Nhan Tích Ninh quấn một tầng băng gạc thật dày ngồi trong núi măng cười đến nhe răng trợn mắt.
Cơ Tùng:......
Y ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kha, đâu có bị đánh đến lợi hại đâu? Này không phải đang vui vẻ sao?
Nghiêm Kha thanh giọng: "Vương phi, ngự y nói ngài trọng thương chưa lành không nên xuống giường."
Nhan Tích Ninh hắc hắc cười: "Nằm nhiều nhàm chán a, Vương Xuân Phát lại không cho ta đi đào măng, ta chỉ có thể bóc măng đã nghiền.
Tùng Tùng, ngươi về rồi? Cùng nhau bóc măng không?"
Cơ Tùng trong lúc nhất thời vậy mà không biết nói gì, một hồi sau y thở dài một tiếng: "Ngươi vậy mà còn muốn đi đào măng."
Bọn họ mới vừa tao ngộ ám sát a, Nhan Tích Ninh chẳng lẽ một chút cũng không sợ hãi sao?
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát rồi nói: "Rất muốn đi, nhưng nghĩ đến có thể sẽ có thích khách lại có chút sợ.
Cho nên......!Nếu ngày mai chúng ta đi đào măng, mang theo nhiều thị vệ được không?"
Nghiêm Kha cong lưng, bả vai run run cố nén tiếng cười.
Cơ Tùng bất đắc dĩ nói: "Ngày mai hẳn là không thể đào măng."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "A? Vì cái gì? Ngày mai không phải còn có một ngày sao?"
Nghiêm Kha giải thích nói: "Chủ tử cùng Vương phi tao ngộ ám sát, Thánh Thượng giận dữ, xuân săn năm nay đã hủy bỏ.
Chạng vạng hôm nay mọi người sẽ giải tán."
Nhan Tích Ninh tiếc nuối cực kỳ: "A......" Trong núi còn có thiệt nhiều rau dại, hắn còn chưa kịp hái phải đi về.
Quên đi, dù sao hắn cũng hái được không ít rau dại, hắn và Bạch Đào khẳng định ăn không hết.
Làm người không thể có lòng tham, biết vừa biết đủ mới là tốt.
Cơ Tùng bất động thanh sắc đánh giá Nhan Tích Ninh, sau khi được quấn băng vải tấm lưng mảnh khảnh càng thêm rõ ràng.
Cơ Tùng nhìn thấy hai cánh tay trắng noãn của hắn trong lòng lờ mờ không hờn giận, người này như thế nào không chú ý hình tượng một chút? Tuy rằng là nam nhân, nhưng tốt xấu cũng là Vương phi của y, làm sao có thể không để ý chút nào như vậy?
Cơ Tùng quăng ánh mắt sai bảo cho Vương Xuân Phát: "Mang cho Vương phi cái áo choàng."
Được bao bởi một tầng băng gạc Nhan Tích Ninh một chút cũng không nóng, hắn vừa định cự tuyệt đã thấy ánh mắt Cơ Tùng không quá hữu hảo, vì thế hắn ngượng ngùng gãi gãi mặt phủ thêm ngoại sam.
Lúc này hắn mới nhớ tới chính sự: "Đúng rồi, đám thích khách này vì sao muốn ám sát ngươi?"
Cơ Tùng rủ mắt ngữ điệu trầm thấp: "Chắc là nghĩ muốn diệt trừ ta sau đảo loạn triều cục đi."
Nhan Tích Ninh cảm khái nói: "Nước trong triều đình thật sâu a!" Vẫn là Văn Chương Uyển tốt, thanh tĩnh tự tại.
Hắn muốn trở về, Bạch Đào Tiểu Tùng còn có gà vịt ngỗng trong nhà nhất định rất nhớ hắn..