Editor: Yang1002
Nếu trên mặt đất có một cái lỗ, Nhan Tích Ninh sẽ chui ngay xuống dưới.
Hắn đã không thể tưởng tượng nổi hình tượng của mình trong mắt hai vị lão nhân là gì, hẳn cũng sẽ không phải thứ tốt gì......
A, danh tiết(*) của hắn a! Tuy không đáng tiền, nhưng cũng vỡ hoàn toàn, ghép cũng không ghép lại được.
(*) danh tiết: thanh danh + tiết tháo
Dương công công thấy Nhan Tích Ninh xấu hổ lại khiếp sợ , mặt mày hớn hở đứng lên: "Mama, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên hồi cung phục mệnh với Bệ hạ."
Dịch mama mặt mũi hiền lành cũng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, bất tri bất giác đã đến giờ này, nô tỳ cần phải trở về."
Trước khi về, bọn họ còn một chuyện trọng yếu cần phải hoàn thành: Lần này họ mang theo ban thưởng của Hoàng đế và Thái hậu đến đây.
Nhóm nội thị trong cung bưng những chiếc khay phủ một lớp lụa đỏ, trên mỗi mâm bưng tới chính điện đều bày một kiện trân bảo quý giá.
Bên trong đó có Nam Hải trân châu to bằng ngón cái, có san hô đỏ như ngọn lửa cháy rực, có cả ngọc như ý làm bằng phỉ thúy......
Mỗi một kiện trân bảo đều vô giá, tại thế giới mà hắn từng ở, mỗi một cái bảo bối đều là trấn quán chi bảo bên trong bảo tàng bất kỳ.
Nhưng Nhan Tích Ninh chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, dù là ban thưởng, cũng không có quan hệ với hắn.
Hắn hiểu rõ thân phận của mình, là tư sinh tử khiến người ta chán ghét, có thể đứng trong chính điện là bởi vì Cơ Tùng cần hắn.
Thấy Nhan Tích Ninh không bị bảo vật lay động, Dương công công càng vui vẻ hơn: "Chờ thân thể Vương gia khỏe hơn, Vương phi cùng Vương gia nên tiến cung thường xuyên đi lại nhiều, phi tần các cung đều muốn gặp ngài nha."
Nhan Tích Ninh cảm giác không còn đường sống, còn muốn tiến cung nhiều lần?! Này không phải muốn mạng của hắn?! Tuy rằng hắn không phải xã khủng(*), nhưng cũng không am hiểu giao tiếp cùng các phi tần nương nương trên địa vị cao a!
(*)xã khủng: sợ hãi xã hội, anti-social
Nội tâm chua xót nhưng ngoài mặt Nhan Tích Ninh vẫn tươi cười: "Đa tạ Bệ hạ, Thái hậu nương nương cùng phi tần các cung ưu ái, đa tạ công công và mama dạy bảo."
Dịch mama lời nói thấm thía: "Vương phi cũng cần chiếu cố tốt chính mình, thời gian còn dài, ngày tháng tốt lành của ngài cùng Vương gia còn ở phía sau nha!"
Nói xong nàng ý vị thâm trường liếc qua cổ Nhan Tích Ninh, tuy không nói nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều trong mắt.
Nhan Tích Ninh cảm giác cổ đau nhức, trong lòng lại lạnh lẽo.
Đám người Dương công công lúc đến lặng yên không một tiếng động, lúc đi lại chậm rãi từ từ.
Nhìn theo thân ảnh nhóm nội thị biến mất trên hành lang, Nhan Tích Ninh có chút hoảng hốt rồi lại thoải mái: Cửa này chắc là thuận lợi thông qua rồi đi?
Lúc này bên tai truyền đến giọng nói không gợn sóng của Cơ Tùng: "Mấy thứ này xử lý như thế nào?"
Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại: "Cái gì?"
Cơ Tùng hơi hơi nâng cằm hướng về phía khay, mâm bảo: "Này đó đều là của ngươi."
Nhan Tích Ninh:!!!
Dùng cái gì để hình dung tâm tình của hắn giờ phút này?
Nhan Tích Ninh cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng trôi nổi, vui sướng đến muốn bay lên.
Hắn mỹ mãn lẩm bẩm: "Này......!Nếu bán đi trị giá bao nhiêu tiền nha!"
Thanh âm Cơ Tùng lại vang lên: "Tự nhiên là vô giá, nhưng mà cả kinh thành cũng không có người dám mua mấy thứ này."
Nhan Tích Ninh khó hiểu: "Vì cái gì?"
Cơ Tùng giải thích: "Đồ vật đặc biệt cung cấp cho hoàng thất sẽ có con dấu của Nội Vụ phủ, lén buôn bán đều bị kết tội."
Pháo hoa tưng bừng trong đầu Nhan Tích Ninh dần tắt, linh hồn kích động từ trên mây rớt xuống, giọng nói cũng nhiều ra vài phần cô đơn: "Nga."
Bảo bối ai cũng yêu, nhưng hắn hiện tại yêu cầu thứ gì càng thực dụng hơn.
Hắn tiếc nuối xem xét đống bảo bối hoa lệ tinh xảo, nội tâm cảm khái: Còn không bằng tặng một đống hạt giống, chôn dưới đất là có thể nẩy mầm.
Cơ Tùng sắc mặt bình tĩnh: "Mặc dù không thể bán đi, nhưng này đó đều là tài sản của ngươi.
Ngươi có thể mang về làm trang sức, cũng có thể di chuyển vào khố phòng, ta sẽ đem chúng nó bỏ vào trong đồ cưới của ngươi."
Nhan Tích Ninh nhạy bén nghe được một từ: "Đồ cưới? Đồ cưới nào?"
Cơ Tùng động tác bất tiện, y hơi hơi nhíu lông mày, thanh âm trở nên âm trầm: "Ngươi không biết?"
Nhan Tích Ninh nhanh chóng rà soát trí nhớ nguyên chủ, lúc hắn đến Dung Vương phủ xung hỉ, quả thật có của hồi môn, hơn nữa của hồi môn này còn rất phong phú.
Hoàng đế vì khiến cho đích tử của Hộ bộ Thượng thư chủ động xung hỉ, đã ban không ít đồ vật.
Hộ bộ thượng thư không dám nuốt chỗ bảo bối này liền thêm vào một ít đồ đưa cùng một lượt với Nhan Tức Ninh đến Vương phủ.
Căn cứ trí nhớ nguyên chủ, đây là một bút tài sản rất lớn, đủ cho nguyên chủ ăn chơi đàng điếm đến mấy đời.
Nhưng......!Tiền này không phải đã bị Dung Vương thu rồi sao?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng nói từng chữ: "Dung Vương phủ thay ngươi bảo quản, nếu lo lắng, ngươi có thể tự mình giữ lấy."
Nhan Tích Ninh bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Cơ Tùng, vội vàng thể hiện tâm ý: "Ngươi bảo quản đi! Ta tin ngươi!"
Hắn ở Văn Chương Uyển không có chỗ để tiêu tiền, dù có núi vàng núi bạc, hiện tại một cái tiền đồng cũng xài không tới.
Dù cho bản thân có năng lực bảo quản tiền tài lại như thế nào?
Hơn nữa, nếu sự tình truyền ra ngoài, Văn Chương Uyển sẽ là đích đến của mấy tay tiểu tặc mơ ước của hồi môn phong phú này, hắn còn phải đề phòng a!
Hiện tại hắn chỉ nghĩ sống qua ngày, Vương phủ bây giờ không đồ ăn thức uống, cho hắn một cuộc sống mà hắn muốn, so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn.
Hắn rất vừa lòng cũng biết cảm thấy đủ, cùng một ngày an ổn so sánh lên, hắn thà không cần tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống.
Khăn lụa trên cổ Nhan Tích Ninh theo động tác hơi hơi lỏng ra, mơ hồ có thể nhìn đến những vệt xanh tím bên dưới.
Cơ Tùng không khỏi lia mắt nhìn vết bầm vài lần, y thấy vết thương này cực kỳ ngứa mắt, nó đáng ra không nên xuất hiện trên cổ Nhan Tích Ninh.
Y quả thật chướng mắt Nhan Tích Ninh, nhưng cũng không nghĩ muốn mạng của hắn.
Chỉ muốn hắn an phận thủ thường trong góc nào đó không gây thêm chuyện cho mình là được.
Trầm ngâm một lát, Cơ Tùng nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn: "Nếu ngươi không thích Văn Chương Uyển, đổi sân cũng được."
Đồng tử Nhan Tích Ninh mạnh mẽ co rút lại, Cơ Tùng quá độc ác đi! Hắn nói sai cái gì? Vì sao muốn đem hắn đuổi ra Văn Chương Uyển?
Không, hắn không đi! Đánh chết cũng không đi! Hắn còn một mảnh đất chưa kịp khai khẩn, vườn rau tương lai còn chưa có tin tức!
Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, đủ loại cảm xúc trong mắt tán đi chỉ còn lại chân thành: "Tùng Tùng, ta thích Văn Chương Uyển, nơi đó rất tốt.
Ta tạm thời không nghĩ rời đi."
Nhan Tích Ninh có màu mắt hơi nhạt, đứng ngược sáng khiến trong mắt hắn như có hai ngọn lửa nho nhỏ đang lay động.
Cơ Tùng nhìn ánh sáng trong mắt hắn, không hiểu sao, y cảm nhận được sự chân thành của Nhan Tích Ninh.
Đối diện với Cơ Tùng cần dũng khí rất lớn, một Hoàng tử xanh xao vàng vọt nhưng sở hữu khí thế kinh người, mỗi một giây đối diện, Nhan Tích Ninh đều cảm thấy được chính mình bị nhìn thấu mồn một.
Thật không dám dấu giếm, lưng áo lót của hắn đã ướt sủng mồ hôi.
Cơ Tùng nếu như hai chân không tàn, y nhất định là một nhân vật lợi hại!
Một lát sau, Cơ Tùng tựa hồ mệt mỏi, y hạ tầm mắt: "Được."
Lúc này bên ngoài mưa dần nhỏ, Nhan Tích Ninh cảm thấy mình có thể chạy, tiếp tục cùng Cơ Tùng ngốc đi xuống, Văn Chương Uyển của hắn liền bay mất a.
Vì thế hắn bày ra tươi cười chân thành, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tùng Tùng, người trong cung đã đi rồi, ta cũng nên trở về đi? Ngươi hãy chiếu cố tốt bản thân, ăn uống đúng giờ lại ngủ đủ giấc.
Có việc lại đến Văn Chương Uyển tìm ta nha!"
Không đợi Cơ Tùng phản ứng, Nhan Tích Ninh chân như bôi dầu biến nhanh, như sợ trễ một giây sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Cơ Tùng nâng tầm mắt đuổi theo bóng dáng Nhan Tích Ninh dần dần đi xa, ngón tay thon dài không nhẹ không nặng mà gõ lên tay vịn, thẳng đến khi bóng dáng Nhan Tích Ninh biến mất, y mới mở miệng: "Hắn xảy ra chuyện lúc nào?"
Tiếng nói vừa dứt, trong chính điện im lặng đến một cây kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy.
Hình dáng Nghiêm Kha trong bóng đêm thoáng hiện, nếu Nhan Tích Ninh ở trong này, hắn nhất định sẽ chấn động: Nghiêm thị vệ vậy mà ở trong đại điện!
Biết chuyện này không có biện pháp nguỵ biện, Nghiêm Kha nhấc áo choàng quỳ thẳng xuống: "Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh chủ tử trách phạt."
Đồng tử Cơ Tùng sâu như giếng cổ, khóe môi đều mân thành một đường thẳng: "Đi hình đường lĩnh phạt.
Khi nào xảy ra chuyện, phải điều tra ra."
Nhan Tích Ninh cước bộ nhẹ nhàng mang thực hạp men theo con đường ngoằn ngoèo, vừa đi còn vừa cùng Lãnh quản gia nói chuyện phiếm: "Người trong cung thật cẩn thận a."
Khi bị Dịch mama phát hiện vết thương trên cổ, hắn cảm thấy chính mình sắp chết đến nơi.
Không nghĩ tới Cơ Tùng nói dăm ba câu đã giúp hắn giải vây, sau đó Dịch mama cũng không hỏi thêm vấn đề gì làm hắn khó đỡ.
Lãnh quản gia cười mà không nói, Vương phủ to như vậy đều nằm trong lòng bàn tay của Vương gia, y muốn cho đám người Dương công công thấy cái gì thì bọn họ chỉ có thể nhìn được thứ đó.
Nghe Nhan Tích Ninh nhắc vài câu, Lãnh quản gia hỏi bâng quơ: "Vương phi, ngài cảm thấy Vương gia của chúng ta như thế nào?"
Hôm nay nhìn thấy Vương phi đút chè đậu đỏ cho Vương gia tình cảnh ấm áp như vậy.
Lãnh quản gia đột nhiên có loại cảm giác trước nay chưa từng có: Vị Vương phi Nhan Tích Ninh này, có lẽ có khả năng mang cho Vương gia sự quan tâm và tình cảm không giống bất cứ ai.
Nhan Tích Ninh làm sao đọc được suy nghĩ trong lòng Lãnh quản gia, hắn thuận miệng nói: "Rất tốt a."
Lãnh quản gia cười: "Vương gia ngoài lạnh trong nóng, ngài cùng y ở chung lâu sẽ rõ."
Nhan Tích Ninh gật gật đầu cho có lệ, trong lòng lại khống chế không được mà phun tào.
Ở chung lâu? Lần đầu tiên gặp mặt thanh danh hắn đã bị phá hủy, nếu còn ở chung lâu, hắn bị bán cũng không biết chừng.
Cảm thấy Lãnh quản gia còn đang nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ vị Vương gia nhà bọn họ, Nhan Tích Ninh quyết đoán đánh trống lảng: "Lãnh quản gia, Văn Chương Uyển thiếu một ít đồ vật, không biết ngài có thể hỗ trợ mua một chút hay không?"
Lãnh quản gia có chút bất đắc dĩ: "Vương phi, ngài thật sự không hỏi nhiều về chuyện của Vương gia sao?"
Phi tần trong cung vì tìm hiểu yêu thích của Bệ hạ, sẽ đem hầu cận bên cạnh Bệ hạ cẩn thận lấy lòng.
Hắn đều nói tới như vậy, Vương phi sao một chút cũng không quan tâm?
Nhan Tích Ninh ha hả cười, thay vì hiểu biết Cơ Tùng, còn không bằng hiểu biết tiểu viện tử của hắn đi.
————
Sau đêm mưa xuân, đất đai trong viện hấp thu no nước, giữa khe hở trên những miếng gạch xanh nhú lên rất nhiều mầm cây mới.
Nhan Tích Ninh cảm nhận, mùa xuân rất nhanh sẽ đến, hắn cần nắm chặt thời gian để dựng vườn rau.
Mấy ngày hôm trước hắn đã tìm thấy vị trí để xây vườn rau.
Viện của hắn có một kênh nước uốn lượn, cuối kênh là cái ao hình trứng.
Bởi vì trông coi hời hợt, nên nước kênh lẫn ao tràn đầy bùn lắng, mặt trên mọc đầy cỏ dại.
Chỉ cần thanh lý bùn bên trong, nước hồ cũng có thể theo nước kênh chảy đến trong viện.
Hắn quyết định cạy mở phiến đá bên cạnh kênh, sau đó vớt bùn bên đắp trên hai bên sườn, như vậy đất trồng rau vừa có nước lại có phân bón.
Gạch xanh bị nước mưa ngâm lỏng rất dễ dàng nạy ra, sáng sớm Nhan Tích Ninh liền cùng Bạch Đào khởi công.
Dùng hai tiếng đồng hồ, gạch xanh bên cạnh kênh đã bị cạy ra.
Dưới gạch lộ ra bùn đất màu đen, đất dưới chân rộng tầm hai thước, kênh dài bao nhiêu, đất bên cạnh cũng mở rộng bấy nhiêu.
Nhan Tích Ninh một bên bẩy gạch, một bên là Bạch Đào theo sát phía sau đào xốp đất, hai người làm đến bất diệc nhạc hồ(*).
Nhan Tích Ninh cảm thấy được không quá mấy ngày, đất trồng rau đã có thể hiện ra hình ra dáng.
(*)bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất.
Khai hoang làm ruộng thật sự rất có cảm giác thành công, Nhan Tích Ninh mỗi ngày đều vì sự thay đổi của tiểu viện mà vui sướng kích động.
Đột nhiên hắn nghe được thanh âm mái ngói bị dẫm, ngẩng đầu, chỉ thấy Nghiêm Kha một thân trang phục chỉnh tề đang đạp lên tường vây phía Bắc bay vào trong viện.
Nhan Tích Ninh ánh mắt sáng lên, đến rồi! Lại có thể nhìn thấy dáng người tiêu sái của Nghiêm thị vệ!
Sau khi bay qua tường viện.
Nghiêm Kha tính đáp xuống cây long não, hai tay chấp ở sau lưng, đùi phải cong lên, chân trái duỗi thẳng.
Bắt gặp ánh mắt Nhan Tích Ninh, hắn lộ ra một cái biểu tình tựa tiếu phi tiếu(*).
(*)tựa tiếu phi tiếu: Tựa như là đang cười nhưng mà lại không cười
Đợi khi hắn thấy rõ dưới chân, Nghiêm thị vệ phát ra tiếng rống giận đầu tiên trong hôm nay: "Trời ạ, nhánh cây đâu!"
Trên cây long não có một nhánh cây khô héo, độ cao thích hợp, vừa thuận tiện đạp chân.
Có thể nói, chỉ cần là thị vệ trèo tường qua, mỗi người đều sẽ lưu lại dấu chân trên nhánh cây này.
Lần trước Nhan Tích Ninh nói muốn tu bổ nhánh cây, Nghiêm Kha cố ý để lại cành khô kia.
Nhưng hiện tại, nó không còn nữa!
Cả cây long não trụi lủi, ngay cả chỗ đặt chân đều không có!
Nghiêm thị vệ dưới ánh mắt chăm chú của hai người Nhan Tích Ninh đụng mạnh vào trên thân cây, hai tay ôm lấy cây nhưng vẫn không thể ngăn cản thân thể trượt xuống.
Gậy trong tay Nhan Tích Ninh rơi xuống mặt đất, hắn cảm giác hào quang trên người Nghiêm Kha, tắt rồi.
Nguyên lai tư thế đại hiệp đâm vào gốc cây cũng không mỹ lệ mấy..