Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 51: Chương 51




Sau khi hai người ăn cơm, họ đến trường trung học Thực Nghiệm.Bời vì là thời gian nghỉ nên trong trường học không có người, chỉ có một bác bảo vệ.Sau khi tới cửa trường học, Ti Nguy Lâu đi qua nói chút gì đó với bác bảo vệ sau đó bác ấy mở cửa cho bọn họ đi vào."Cậu với bác ấy nói cái gì đấy?" Ti Du kinh ngạc hỏi: "Tôi còn tưởng chúng ta sẽ trèo tường vào.”Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi nói tôi là thủ khoa thi cấp ba, bác bảo vệ liền nhận ra tôi.”Ti Du: "!”Cậu kiếp sợ: "Đây là quét mặt trong truyền thuyết sao?”Ti Nguy Lâu khẽ cười nói: "Đúng vậy.”Ti Du cảm thán một chút sau đó hết nhìn đông ngó tây.Trường trung học Thực Nghiệm cũng gần giống với trường trung học của cậu, đều là trường chuyên của tỉnh có điều đây là lần đầu tiên Ti Du đến đây.Những trường này khá giống nhau, ngay cả tòa nhà cũng khác nhau mấy."Lúc cậu học trung học cũng làm thêm sao?" Ti Du hỏi.Ti Nguy Lâu gật đầu: "Chỉ là một công việc bán thời gian ở trên mạng, có lẽ vì trẻ quá nên không ai muốn nhận tôi.”"Nhưng mà học bổng tương đối nhiều, hơn nữa tham gia các cuộc thi cũng có tiền thưởng.”Ti Du thờ dài, vỗ vai anh một cái nói: "Cực khổ rồi.”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, môi hơi cong lên.Hai người đi dạo trong trường học một lúc lâu, tầng dạy học bị khóa, họ không có cách nào để vào xem nên cứ đi chậm trong sân trường vừa đi vừa nói, bất tri bất giác cũng tới chiều."Mệt không?" Ti Nguy Lâu hỏi cậu.Ti Du ngáp một cái, nói: "Cậu không nói thì không sao, vừa nói thì liền thấy mệt.”Ti Nguy Lâu cũng ngáp theo sau đó hai người đều nở nụ cười."Đi thôi, tìm một chỗ ngủ một giấc, buổi tối tôi dẫn cậu đến thành cổ.”"Được.”Bọn họ vào nhà chiếu phim, chọn một phòng chiếu phim cá nhân.Trong phòng chiếu phim chỉ có một cái sofa giường lớn, đối diện là tường chiếu phim.

Bên trong có rèm cửa chặn ánh sáng, trên trần nhà lắp đèn dạ quang sáng nhưng không chói mắt.Hai người nằm trên ghế sofa giường, Ti Du đưa cho Ti Nguy Lâu một cái chăn.Ti Nguy Lâu nhận lấy rồi quay đầu hỏi: "Muốn xem cái gì không?”Ti Du lắc đầu: "Bật nhạc đi, mệt lắm.”"Được.”Ti Du ngáp một cái, cậu cởi giày rồi nằm lên trên giường, giữa cậu với Ti Nguy Lâu có rất nhiều không gian.Cậu nhắm mắt lại, một giọng nữ chậm rãi vang lên bên tai.Cậu hát theo hai câu, chạy rồi chạy không đành lòng nhìn thẳng.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, Ti Du từ từ nhắm hai mắt chợt nở nụ cười."Đây là bài hát của mẹ.”Ti Du mở mắt ra, quả nhiên thấy trên màn hình lớn là MV của Triệu Diên.Ti Nguy Lâu thu tầm mắt lại nhìn về phía màn hình lớn.Đây là một MV của Triệu Diên hơn mười năm về trước, bà ấy lúc đó và bây giờ không có gì thay đổi, không, phải nói là hình như bây giờ Triệu Diên dịu dàng hơn so với khi đó.Ti Du nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu, đối phương còn chưa nằm xuống chỉ dựa lưng vào chỗ dựa lưng, một chân tùy ý duỗi chân còn lại co lại.Sắc mặt anh lãnh lùng, khí chất quanh tân cũng rất lãnh đạm.Khuôn mặt góc cạnh được ánh sáng của màn ảnh chiếu rõ, lúc ẩn lúc hiện làm cả người anh trông rất thần bí.Ti Du xoay người, nắm đối mắt với anh Ti Nguy Lâu liền nhìn qua.Hai ánh nhìn chạm nhau trong nháy mắt cảm giác lạnh lùng, thờ ơ trên người Ti Nguy Lâu giống như bỗng nhiên tan biến.Anh cười một cái, nói khẽ: "Sao vậy?”Ti Du nhỏ giọng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?Ví dụ như...!chuyện nhà chúng ta.”Ti Nguy Lâu dừng lại, nói: "Thực ra đúng là có một chuyện muốn hỏi.”"Cậu nói đi.”Ti Nguy Lâu nói: "Cậu có một anh cả đúng không?”"Đúng." Ti Du gật đầu nói: "Lúc cậu vừa mới tới không phải anh cả từ nước ngoài về đều cho chúng ta quà trở về sao?”Ti Nguy Lâu nở nụ cười, nói: "Anh ấy gửi cho tôi một đoan video.”Ti Du cười nói: "Ừ, anh cả rất dịu dàng đúng không?”Ti Nguy Lâu suy nghĩ một lúc lâu, trong ấn tượng người đàn ông kia đúng là nhìn rất nhã nhặn, trên mặt mang nụ cười vô hại, ăn nói cũng nhẹ nhàng mềm mại, không hề giống với Ti Trọng Tấu."Có phải cậu lại nghĩ anh ấy nên đi theo bà Triệu Diên đúng không?" Ti Du cười nói.Ti Nguy Lâu gật đầu.Ti Du nở nụ cười, nói: "Tuy rằng tôi không biết tình huống cụ thể nhưng anh cả đúng là không phải do mẹ sinh ra, là con vợ trước của bố.”Ti Nguy Lâu nhướng mày kinh ngạc."Không nghĩ tới đúng không?”Ti Du trở mình, nhìn trần nhà nói: "Tôi và anh cả kém nhau mười tuổi, khi còn bé bình thường bố mẹ không ở nhà nên chúng tôi nương tựa lẫn nhau.”"Sau đó khi tôi học trung học, anh ấy xuất ngoại, khi đó tôi còn buồn một thời gian.


Nhưng ngẫm lại thì đấy là tương lai của anh ấy, tôi chỉ là một em trai sao có thể can thiệp vào?”"Thực ra bên kia còn có ông bà nội, còn có các bác qua lại, có điều ngày nghỉ hàng năm anh ấy đều trở về.

Lần nghỉ hè này là ngoài ý muốn, chi dâu mang thai anh ấy mới không về.”Ti Nguy Lâu lẳng lặng nghe cậu nói, mấy thứ này lúc trước anh đều không có quá để ý."Lúc nhỏ tôi còn thực sự nghĩ anh ấy là con ruột của mẹ.Chắc là vì tính tình hai người đều dịu dàng nên không có sự xa cách giữa mẹ kế con chồng.

Nghe dì Vu nói, lúc ba tuổi anh cả đã được mẹ đưa đi.”"Anh ấy cũng không thân thiết với bố, thân thiết với mẹ hơn.”Ti Du bật cười: "Có điều tính khí của chủ tịch Tư Đại kia, ngoài trừ mẹ tôi thì chắc cũng không còn ai cam tâm tình nguyện để ý tới ông ấy.”Ti Nguy Lâu cũng cười.Ti Du liếc mắt nhìn anh, cười nói: "Tôi thấy tuy rằng cậu trông giống bà Triệu hơn nhưng tính tình càng ngày càng giống bố.”“Vậy sao?” Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Tôi bất cận nhân tình như vậy sao?”Ti Du cười, nói: “Tôi và Hoàn Tử than thở, cậu có nhớ sao!”Ti Nguy Lâu cũng cười: “Lời của cậu nói, tôi đều nhớ.”Nói xong tầm mắt của anh rơi trên mặt Ti Du, rất chăm chú.Ti Du: “...”Tới rồi, cảm giác quái dị kia lại tới nữa rồi!Cậu né tránh ánh mắt, trở mình dùng ót mình đối mặt với Ti Nguy Lâu, nói: “Ngủ, ngủ.”Cậu tự mình an ủi mình nhắm mắt lại nhưng cảm nhận được ánh mắt ở đằng sau như thật.Ti Du yên lặng lấy chăn đắp lại, đắp lên thắt lưng với mông.Tỉnh lại, trời bên ngoài đã hơi tối.Ti Du duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn sang bên cạnh của mình lại phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn giữ tư thế trước khi cậu ngủ, giống như ngồi đấy không nhúc nhích gì.“Cậu không ngủ à?”Ti Du vừa mới tỉnh ngủ giọng nói của cậu mềm mại lười biếng, nghe giống như đang làm nũng.Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nói khẽ: “Không ngủ được.”“Vậy thì cậu thật tràn đầy năng lượng.” Ti Du giơ ngón tay cái với anh sau đó đứng lên.Tóc cậu ngủ dậy cũng rối lên, vái nhúm tóc cũng dựng ngược lên.Ti Du ngáp một cái, đưa tay dụi mắt.Bỗng nhiên trên đầu cậu hơi nặng xuống, cảm giác có một cánh tay đang xoa trên đầu cậu.Giọng nói Ti Nguy Lâu trầm thấp vang lên ngay cạnh cậu, chứa ý cười: “Đi ngủ tóc cũng rối rồi.”“Vậy sao?” Ti Du đưa tay sờ sờ tóc mình.Chờ tay cậu chạm đến Ti Nguy Lâu mới thu tay mình về.Ti Du xuống giường, vừa đi đến phòng tắm vừa nghi ngờ nói: “Không phải chứ, tư thế ngủ của tôi rất tốt.”Dấp chút nước, Ti Du lấy máy sấy sấy lại mới ép được tóc xuống.Ti Nguy Lâu đứng ngay sau cậu, anh dựa vào cửa phòng tắm.Tầm mắt anh rơi vào chiếc gáy có hơi đỏ lên của Ti Du, vân vê ngón tay, cảm xúc ấm áp nhẵn nhụi này giống như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.Chậc.Hình như dùng quá sức rồi.—— Sau khi hai người ra khỏi phòng chiếu phim thì đi phố cổ.Bên trong phố cổ đều là hàng ăn vặt, Ti Du thấy cái gì cũng muốn nhưng Ti Nguy Lâu chỉ cho cậu mua những thứ gì nhìn sạch sẽ, đồ quá cay hay quá ngọt cậu chỉ ăn qua còn tất cả đều vào bụng Ti Nguy Lâu.Nơi này là danh lam thắng cảnh duy nhất của thành phố nên rất đông người.Toàn bộ thường thành nghiêm chỉnh đầy người, bọn họ không đi lên được.


Dù sao thì chỗ này ở trong thành cũng giống nhau không có gì phải trèo lên.“Phía trước thật nhộn nhịp.” Vóc người Ti Du không nhỏ cho dù phía trước có người chặn lại vẫn mơ hồ nhìn được thứ mọi người đang vây quanh.Cậu vui mừng nắm cánh tay Ti Nguy Lâu, nói: “Hình như là múa lân! Tôi còn chưa nhìn thấy tận mắt bao giờ đâu!”Tay Ti Nguy Lâu cầm túi đồ đặc sản, cười nói: “Đi xem.”“Được!”Hai người chen chúc trong dòng người đến xem múa lân, quả nhiên thấy được hai “hổ”.Hai con hổ đứng đối lập giống như đánh nhau, tiếng trống dày đặc cùng tiếng chũm chọe cao ngất tạo nên bầu không khí khẩn trương, vui vẻ.Bên cạnh con hổ có hai hàng cột đối diện nhau.Bỗng nhiên một con hổ màu đỏ tạo ra âm thanh nặng nề, giữa tiếng hô kinh ngạc của mọi người hai con hổ nhảy lên trên cây cột ở gần mình, mềm mại có lực, thật giỏi!“Oa!” Ti Du ngạc nhiên: “Chắc phải luyện hơn mười năm mới làm được đấy nhỉ?”Ti Nguy Lâu gật đầu: “Rất giỏi.”Xung quanh rất nhiều người mang điện thoại di động ra quay video hoặc chụp ảnh.Sau khi Ti Du thấy cậu lập tức kéo tay áo Ti Nguy Lâu, nói: “Chúng ta cũng chụp một tấm đi.”Ti Nguy Lâu gật đầu: “Được.”Tay Ti Du cầm điện thoại thông minh của mình, mở máy ảnh.Cậu tiến lên trên Ti Nguy Lâu một chút, một bên vai dựa vào ngực Ti Nguy Lâu.

Tay cậu cầm điện thoại di động, tay còn lại cầm mứt hoa quả đến bên miệng, đầu cũng dựa lại gần Ti Nguy Lâu.“Một, hai, ba.”Ánh sáng của bức ảnh không rõ lắm, đám người xung quanh trở thành bối cảnh phức tạp, hai con “hổ” vừa mới đưa chiếc đầu đến chỗ máy ảnh trông rất mạnh mẽ.Hai thiến niên thân mật dựa chung một chỗ, đầu của hai người giống như sắp đập vào nhau.Ti Du cười nhe răng không thấy mắt đâu, trên mặt Ti Nguy Lâu cũng là nét cười vui vẻ chưa từng có trên mặt.Ti Du nhìn ảnh chụp quay đầu nhìn Ti Nguy Lâu, nói: “Sao lúc cậu cười cũng đẹp trai như thế chứ? So với lúc cậu lạnh lùng còn đẹp trai hơn!”Ti Nguy Lâu nhướng mày, lập tực bật cười: “Vậy sao? Về sau tôi sẽ cười nhiều hơn.”“Chính là như vậy.” Ti Du vỗ vỗ ngực của mình, nói: “Cậu trẻ tuổi, vui vẻ lên đừng lúc nào cũng khư khư như vậy biết không?”“Đã biết.”Bọn họ chụp rất nhiều ảnh sau đó Ti Du đem tất cả ảnh chụp gửi cho Triệu Diên với Ti Trọng Tấu, điện thoại Ti Nguy Lâu cũng nhận được.Hai phút sau, thẻ của hai người họ đều nhận được tin nhắn gửi một trăm nghìn tệ, sau đó cũng được nhắc lại.Tin nhắn WeChat của bố mẹ cũng gửi tới.[Bố]: Đừng ăn thức ăn rác, ăn cái gì ngon ngon, nhà chúng ta có tiền.[Mẹ]: Bé cưng ra ngoài chơi rồi! Chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ! Không gần về nhà vội, mẹ cho các con tiền tiêu vặt, thiếu thì nhắn cho mẹ! /ôm một cái/ Ti Du giương mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu, mắt hai người nhìn nhau hai giây sau đó cùng cười ra tiếng.Ti Du tắt điện thoại di động đưa cho Ti Nguy Lâu, nói: “Tôi vẫn muốn ăn thức ăn rác.”“Cậu có thể ăn thêm hai cái nữa.” Ranh giới cuối cùng của Ti Nguy Lâu.Ti Du lập tức kéo tay áo anh ra khỏi đoàn người, hưng phấn nói: “Mì ngao xào!”Hai người vừa đi vừa ăn sau đó đi chuyến xe cuối cùng về nha.Sau khi Ti Du rửa mặt, lấy điện thoại xem ảnh chụp của ngày hôm nay, nghĩ bức nào cũng không tệ.Cậu lựa trong những bức ảnh chín tấm đặc biệt đăng lên vòng bạn bè, không phải hai bọn họ đẹp trai là những “thực phẩm rác rưởi” đầy màu sắc và hương thơm, còn ném meo meo cho bạn bè, cùng với hai con hổ lớn lớn oai phong.“Ti Du”: Chuyến du lịch một ngày, kết thúc hoàn hảo!/hình ảnh x9/ Chưa được một phút đồng hồ, bạn bè của cậu đã bình luận đông nghịt.“Lộc Minh”: ??? Không phải là bảo dẫn tôi ra ngoài chơi sao?“Thẩm Ngộ Bắc”: …Nhục nhã.“Bùi Khuynh Thừa”: Rất tuyệt.


Nếu cậu có thời gian rảnh có thể xem tin nhắn riêng được không?“Lộc Minh” trả lời “Bùi Khuynh Thừa”: Tin nhắn riêng? Đã muộn thế này còn tin nhắn riêng?“Thẩm Bắc Ngộ” trả lời “Lộc Minh”: Nói muốn đưa cậu ra ngoài chơi lúc nào? Có biết xấu hổ hay không?“Lộc Minh” trả lời “Thẩm Bắc Ngộ”: Con mẹ nó, cậu đừng chọc tôi bằng mực, kim có tác dụng với tôi sao?“Thẩm Bắc Ngộ” trả lời “Lộc Minh”: … “Ti Nguy Lâu”: Đi ngủ sớm chút.“Tạ Hoàn”: Nhìn phía trước.Ti Du nhìn thấy những bình luận này không giải thích được, phát hiện ùi Khuynh Thừa nhắn câu kia.Tin nhắn riêng?Cậu mở giao diện trò chuyện.WeChat của cậu có rất nhiều tin nhắn ghim, từ bố mẹ đến cô Bạch, còn có anh cả, Tạ Hoàn, ông bà nội và các nhóm gia đình, phải kéo xuống mới có thể thấy được những tin nhắn của người khác.Mà gần đây cậu thực sự rất nổi tiếng, có nhiều người lạ nhắn tin cho hắn như vậy, tin nhắn riêng cũng đến số 99+.Ti Du không tìm được tin nhắn của mấy người bọn họ ở khung chat nên cậu trực tiếp tìm kiếm sau đó ghim tất cả lên trên đầu.Sau đó cậu mới phát hiện bọn họ gửi cho cậu mấy tin nhắn.Không chờ cho cậu nhìn kỹ, điện thoại của mẹ gọi đến.Ti Du cười một cái, bấm nghe.“Tiểu Du, về nhà chưa?” Giọng nói Triệu Diên dịu dàng từ ống nghe truyền đến.Ti Du gật đầu: “Con đã về rồi mẹ, gần đây mẹ bận gì sao?”Triệu Diên nói: “Mẹ vừa ngồi máy bay đến Pháp, hai ngày nữa sẽ về.

Các con đến thành phố Lâm à? Sao không ở lại hai ngày?”“Thành phố Lâm không có gì chơi, ngày mai con với Hoàn Tử đi trượt tuyết.”Ti Du ngoan ngoãn nói: “Hơn nữa Ti Nguy Lâu muốn tham gia thi, cậu ấy phải ôn tập, không nên trì hoãn quá lâu.”Giọng nói Triệu Diên run, bà ấy ổn định lại giọng nói, nói: “Vậy là tốt rồi, mẹ không có việc gì, chỉ là nói chuyện với con mấy câu.”Bà ấy rất vui, hai đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng có mối quan hệ.Ti Du nở nụ cười, dịu dàng nói: “Mẹ, giờ con với cậu ấy rất tốt, bố mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”“Chậc, vâng vâng vâng.”Triệu Diên lau nước mắt, cười nói: “Mẹ biết, mẹ không lo lắng.”Viền mắt Ti Du cũng đỏ lên, hình như trước kia đúng là cậu đã làm mẹ lo lắng.Triệu Diên nói: “Được rồi bảo bối, con đi ngủ sớm đi, mẹ không làm phiền con nữa.

Hai ngày nữa mang quà về cho các con.”“Vâng, cảm ơn mẹ.” Ti Du gật đầu.Đợi mẹ tắt máy trước, Ti Du chợt nhớ đến một việc.“Mẹ, đừng tắt máy.”Triệu Diên nói: “Sao vậy?”Ti Du im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn biết thân thế của con.


Mẹ có biết bố mẹ ruột của con không?”Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió gào thét.Không biết qua bao lâu Triệu Diên mới hỏi: “Tiểu Du, vì sao con muốn biết thân thế của mình?”Ti Du thở dài cười, nói: “Chắc chắn không phải là muốn tìm họ.”Triệu Diên cũng bị chọc cười, nói: “Được, mẹ biết rồi.

Lần này về, mẹ sẽ nói toàn bộ cho con nghe có được không?”Ti Du mím nói, nhẹ giọng đáp lại: “Vâng.”— Tác giả nói suy nghĩ của mình: Nói! Vì sao cổ Ti Du lại đỏ?Anh Lâu: Tôi chỉ muốn xoa đầu cậu ấy mà thôi sau đó lại muốn sờ sờ cổ cậu ấy … Quá phấn khích nên không khống chế được lực tay của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.