Đêm nay có người ngủ ngon, có người ngủ không ngon, mà ngủ không ngon có hai nguyên nhân, một là vì vết thương đau nên ngủ không ngon, hai là vì sợ nên không ngủ được.
Khấu Tử Thư suốt đêm không trở về, tiếng hú của quái vật bên ngoài đột nhiên biến mất, có người chột dạ đang suy nghĩ có phải đối phương đã bị quái vật bắt rồi hay không, kết cục nếu như bị bắt được...
Đã có quá nhiều người chết, bọn họ đương nhiên biết những người bị bắt sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho nên khi bốc thăm chọn người ra ngoài, bọn họ đã động tay động chân với thăm, nếu hỏi tại sao thì họ cũng chỉ nói... Vì Khấu Tử Thư lợi hại! Nếu người lợi hại không đi mạo hiểm, chẵng lẽ để những người bình thường như bọn họ đi chịu chết?
Nhưng khi Khấu Tử Thư còn ở đây, cô nàng sẽ cố gắng hết sức để cứu bọn họ trong lúc nguy hiểm, một khi cô nàng chết, bọn họ sẽ quay trở lại những ngày kinh hoàng trong quá khứ.
Những người ở gần đó cả đêm không ngủ ngon, phần lớn thời gian đều để ý xem phòng của Khấu Tử Thư có động tĩnh gì không, ngày hôm sau trời sáng, Khấu Tử Thư vẫn chưa xuất hiện, vài người đi ra ngoài, im lặng nhìn nhau không nói gì, những người còn lương tâm đang cảm thấy dày vò, những người bị nơi quỷ quái này tra tấn đến cuối cùng mất đi nhân tính chỉ thấy đáng tiếc.
"Nếu cô ấy chết, liệu buổi tối cô ấy có quay lại báo thù chúng ta không?" Cô gái im lặng nói, răng đánh lập cập vào nhau.
"Quái vật không vào phòng được, chỉ cần buổi tối chúng ta ở trong nhà, cô ấy sẽ không thể làm hại chúng ta." Có một người đàn ông trung niên đeo kính, nhìn hiền lành nhưng khi nói chuyện lại vô cùng máu lạnh.
"Nhưng chúng ta cần người tìm đường vào buổi tối..."
"Vậy chúng ta tiếp tục rút thăm." Ánh nắng ban mai in lên cặp kính của người đàn ông, làm cho người ta không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn.
Lòng mọi người trầm xuống, đối với những người bình thường như bọn họ mà nói, đi ra ngoài vào ban đêm gần như là ngõ cụt, chết ngay bây giờ hay là qua vài ngày nữa mới chết, bọn họ tình nguyện kéo dài hơi tàn một thời gian nữa.
"Sao... Hôm nay ít người ra ngoài vậy?" Sự giảm sút rõ rệt về nhân số này khiến người đàn ông đeo kính có một cảm giác không ổn.
"Có lẽ là... Dậy muộn?" Người nói ra lời này cảm thấy lý do của mình thật miễn cưỡng, lập tức im lặng.
"Có người tới." Có người chỉ về phía trước, nói.
Ngược với ánh sáng, quả thực có hai người đang đi về phía này.
Trước khi gã đeo kính có thể hoàn toàn yên tâm đã nhìn thấy một điều còn kinh hoàng hơn!
Đi ngược chiều ánh sáng là hai người phụ nữ.
Một người trong số họ không rõ danh tính, còn người còn lại... Không phải là Khấu Tử Thư bọn họ cho rằng đã chết sao?!
Có người vô thức hét lên, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
"Bây giờ là ban ngày!" Gã đeo kính định thần lại, nhắc nhở những người xung quanh.
Đang là ban ngày, không thể nào có quỷ, cho nên người trước mặt bọn họ là người chứ không phải quỷ, Khấu Tử Thư chưa chết!
Gã đeo kính lập tức điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười nghênh đón Khấu Tử Thư.
Nhưng trên mặt Khấu Tử Thư là vẻ phẫn nộ mà hắn chưa từng thấy, tuy nhanh chóng biến mất nhưng cũng đủ khiến gã đeo kính đa nghi giật mình.
"Cảnh sát Khấu, cô còn sống là tốt rồi, chúng tôi đã rất lo lắng cho cô... Vị này là?" Gã đeo kính nhìn người phụ nữ bên cạnh Khấu Tử Thư mà hắn chưa từng gặp, bối rối hỏi.
"... Bạn của tôi, tới tìm tôi." Giọng nói của Khấu Tử Thư không được tự nhiên, có chút kỳ quái.
Đối với một số người tự nhận mình thông minh, vẻ ngoài này quá đáng ngờ.
Phó Du Thường? Có người ở trong góc bịt miệng lại, ẩn mình trong bóng tối.
Hắn dụi mắt để chắc chắn rằng mình nhìn đúng, vị Phó tổng cao cao tại thượng, bởi vì hắn nói một câu đã sa thải hắn bây giờ cũng đến nơi này, ha ha ha ha...
Nếu cô không sa thải hắn, hắn đã không buồn bực ra ngoài giải sầu, nếu như không ra ngoài giải sầu, hắn đã không rơi vào cái nơi quỷ quái kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay này!
Đây là ông trời cho mình cơ hội để báo thù!
Gã đàn ông có ác ý kéo người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tôi đau bụng, tôi đi vệ sinh trước, không cần đợi tôi."
Sau đó, dưới ánh mắt khinh bỉ của đồng bọn, hắn lặng lẽ rời đi.
"Đã tìm thấy nơi này... Haizz, cảnh sát Khấu, sao bây giờ cô mới quay lại? Tối qua cô đã đi đâu? Có gặp phải quái vật không?" Giọng nói gã đeo kính mang theo thăm dò.
"Gặp." Khấu Tử Thư cứng ngắc nhếch khóe miệng, như đang cười lạnh.
"À... Gặp quái vật hai lần đều sống sót trở về, thật là lợi hại..." Trong lòng gã đeo kính có quỷ, khi nhìn thấy đối phương cười lạnh, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều khả năng xấu.
Không hề biết rằng "nụ cười" nơi khóe miệng cô nàng thực chất chỉ là do một linh hồn vô hình nào đó nâng lên.
"Hôm qua gặp trưởng làng, tôi và bạn ở lại nhà trưởng làng." Khấu Tử Thư nhìn đám người tụ tập ở đây nói: "Sao hôm nay ít người vậy? Những người khác đâu?"
"Không biết bọn họ đã đi đâu rồi, hôm nay rõ ràng là một ngày trọng đại." Mọi người bàn bạc rồi đi từ nhà này sang nhà khác để tìm bọn họ.
"Tôn Bân đã chết rồi, mọi người có biết không?"
"Chết rồi?" Gã đeo kính rất kinh ngạc, trông không giống như đang diễn.
"Đêm qua anh ta treo cổ ở cổng làng, trưởng làng đã cho người mang thi thể đi." Khấu Tử Thư nhìn hắn chằm chằm như đang dò xét phạm nhân.
Nếu nói người có nhiều mưu mô nhất, đáng tình nghi nhất trong đám người này thì chắc chắn là người này, nếu trong cái chết của Tôn Bân có yếu tố con người thì gã đeo kính này chắc chắn là mục tiêu nghi ngờ đầu tiên của cô nàng.
Nhưng sự bối rối và bất an trong mắt đối phương dường như không phải là hắn đang giả vờ.
Mọi người đều biết ban đêm chỉ có trong phòng là an toàn tuyệt đối, cho nên sẽ không có ai chạy ra tìm chết, nhưng Tôn Bân lại chết ở bên ngoài một cách khó hiểu, điều đó có nghĩa là trong phòng không còn an toàn tuyệt đối nữa?
Sắc mặt gã đeo kính trông vô cùng khó coi, Tôn Bân sống một mình trong nhà trưởng làng, thậm chí còn không có bạn cùng phòng, không ai biết đêm qua anh ta đã trải qua chuyện gì.
Cái chết không thể giải thích được của Tôn Bân, sáng nay lại có nhiều người không xuất hiện, bọn họ khó có thể không nghi ngờ giữa hai bên không có mối liên hệ nào, trường hợp xấu nhất có lẽ là những người không đến cũng đã gặp phải chuyện bất trắc.
Đầu tiên bọn họ chạy đến nhà một dân làng, dò hỏi tung tích của hai người sống ở đó.
"Bọn họ nói cái gì, nói cái gì mà... Đi chọn cảnh? Người thành phố các cô cậu nói chuyện thật hoa mỹ. Bọn họ không ăn sáng mà đã ra ngoài, cũng không nói đi đâu."
Đi chọn cảnh? Không sai, một người trong đó là nhiếp ảnh gia, nhưng ai lại có tâm trạng chụp ảnh vào lúc này? Chắc chắn có vấn đề!
Lần lượt đi đến vài nhà, những người mất tích đều lấy đủ loại lý do khác nhau biến mất vào sáng sớm.
Cảm xúc hoảng loạn đột nhiên bao trùm mọi người.
Khi đến căn nhà cuối cùng, gã đeo kính gõ cửa, một lúc sau, bà chủ nhà ra mở cửa.
"Ồ, đến tìm tiểu Triệu sao? Sáng sớm cậu ta đã ra ngoài rồi, vội đến mức không kịp ăn sáng. Các cô cậu ăn cơm chưa? Có muốn đến chỗ dì ăn không? Có bánh bao nhân thịt mới hấp nóng hôi hổi!"
"Không, không cần đâu ạ, cảm ơn lòng tốt của dì, chúng cháu đều ăn hết rồi." Cho dù chưa ăn, chỉ sợ hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn.
"Được rồi, cô cậu đừng quên đến xem nghi thức Chúc tế hôm nay nhé." Vương đại nương không nói câu này còn tốt, vừa nhắc đến nghi thức Chúc tế, hai chân cô gái có chút nhát gan lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất...
"Mục đích của nghi thức Chúc tế này là chọn ra gia đình sẽ chủ trì tế lễ." Cũng chính là chọn gia đình sẽ hiến tế. Khấu Tử Thư chỉ có thể nói một nửa vì đang đứng trước mặt dân làng, nhưng cô nàng tin Phó Du Thường có thể hiểu được.
"Ồ! Bên cạnh tiểu Khấu là hai cô gái mới tới sao? Trông thật xinh đẹp! Tên họ là gì? Hiện tại sống ở đâu?" Dì Vương nhìn hai cô gái mà bà chưa từng thấy đứng cạnh Khấu Tử Thư, lập tức nhiệt tình hỏi.
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường im như ve sầu mùa đông.
Bên cạnh Khấu Tử Thư... Có hai người, một là Phó Du Thường, một là gã đeo kính, còn có hai cô gái đứng phía sau mà dì Vương đã từng gặp qua... Vậy cô gái kia ở đâu?
"Hai người bọn họ đều là bạn của cháu." Khấu Tử Thư xác nhận trước cảnh tượng kỳ lạ như vậy, giống như bên cạnh cô nàng quả thực có một "người", mọi người đều vô thức lùi lại một bước.
"Chào dì, cháu họ Phó. Cháu mới đến đây tối qua, hiện đang ở nhà trưởng làng." Trong bầu không khí quỷ dị này, Phó Du Thường lên tiếng.
Vẻ mặt của mọi người nhìn Phó Du Thường đột nhiên trở nên không đúng.
Dì Vương nghe xong, nhìn về chỗ trống phía sau lưng Khấu Tử Thư, trông rất vui vẻ như vừa nghe được một chuyện cười: "Thật đúng là một hạt dẻ cười, Phó tiểu thư, tiểu Mộc, nhớ đến nhà dì chơi nhé!"
Sau khi tạm biệt dì Vương, bên cạnh Khấu Tử Thư và Phó Du Thường đã không có người dám đến gần trong vòng bán kính vài mét.
"Cảnh, cảnh sát Khấu, vừa rồi cô nói là ai?" Mọi người sợ hãi nhìn Khấu Tử Thư, hy vọng mọi việc vừa xảy ra chỉ là một trò đùa.
"Tôi đang nói về bạn của tôi..." Khấu Tử Thư nghe lời thúc giục bên tai, chỉ có thể làm theo mong muốn của Mộc Chiêu: "Vốn đêm qua tôi không thể sống nổi, nhưng tôi đã giao dịch với cô ấy nên tôi vẫn có thể đứng trước mặt mọi người."
"Cô giao dịch với quỷ... Không, không thể nào, quỷ quái không thể xuất hiện vào ban ngày!" Gã đeo kính toát mồ hôi lạnh, giả vờ bình tĩnh đẩy kính trên sống mũi lên, nhưng Khấu Tử Thư nhanh chóng đập tan hy vọng của hắn.
"Bởi vì tôi làm giao dịch với cô ấy, cô ấy sẽ mượn dùng thân thể của tôi đi dưới ánh mặt trời, sau đó g iết chết tất cả mọi người."
"Xin lỗi, rất xin lỗi, cảnh sát Khấu, chúng tôi không nên động tay động chân với thẻ rút thăm, thật sự rất xin lỗi, xin hãy buông tha chúng tôi!" Đám người bị hù dọa cho sợ hãi đã đến bên bờ vực sụp đổ, không đánh đã khai, gã đeo kính còn chưa kịp ngăn cản đã bị chỉ ra: "Tất cả là do anh ta! Đều là ý tưởng của anh ta! Oan có đầu nợ có chủ, cô đi tìm anh ta đi!"
"Đáng tiếc, không thể trốn được nữa, tất cả ở lại với tôi đi." Khấu Tử Thư vừa nói xong, một cơn gió mạnh cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất đập vào đầu bọn hắn, gã đeo kính cảm thấy có một đôi tay tóm lấy cổ mình, hắn tát một cái, ôm cổ lăn lộn bò đi, sau khi phản ứng lại, những người còn lại cũng không kiềm chế được cảm xúc nữa, nhấc chân lập tức bỏ chạy.
"Ha ha ha ha! Nhìn bộ dáng hèn nhát của bọn họ kìa!" Mộc Chiêu kéo âm khí theo cười ha ha, "Gan như chuột vậy mà cũng dám tính toán cô sao? Cô cũng vậy, bị một đám trứng ung hại, có thấy mất mặt hay không?"
Khấu Tử Thư xấu hổ moi ngón chân trên mặt đất, chút cảm xúc tiêu cực do bị người mình bảo vệ phản bội đã sớm bị kịch bản ngẫu hứng của Mộc Chiêu đập nát thành từng mảnh, giờ cô nàng chỉ cảm thấy lời kịch vừa rồi của mình thật là...
Ba phòng ngủ và một sảnh dưới chân phản ánh rất rõ tâm trạng của Khấu Tử Thư.
"Lần sau chúng ta có thể đến thăm từng người một. Cảnh tượng đó sẽ vô cùng hả giận!" Mộc Chiêu bắt đầu nghĩ tiếp theo nên hành hạ những kẻ vô ơn đó như thế nào.
Khấu Tử Thư nhìn Phó Du Thường cầu cứu.
Phó Du Thường: "..."
Chỉ cần Chiêu Chiêu vui là được.