Khi anh còn nhỏ, cha anh rất nghiêm khắc với anh, lịch học mỗi ngày đều chính xác đến từng phút.
Khi lớn lên, anh rời nhà năm 18 tuổi, để giải quyết vấn đề sinh tồn của bản thân và cũng để chứng minh cho cha mình thấy, anh vừa bận rộn với các khóa học ở trường, vừa bận kiếm tiền học cũng như tiền sinh hoạt, thêm cả khởi nghiệp nữa.
Kể từ khi bắt đầu kinh doanh, anh lại càng bận hơn.
Những thăng trầm của công ty, những việc lớn nhỏ cần anh giải quyết nhiều vô kể.
Tỉnh Ngộ khó mà có thời gian không làm gì như thế này, chỉ cần yên lặng đứng nhìn Lâm Lạc vẽ.
Bản phác thảo mà Lâm Lạc đang vẽ rất tỉ mỉ, kể cả những chi tiết nhỏ như vết bẩn trên gạch ốp tường, lông chó bên đường cũng phải vẽ rõ ràng.
Việc này cần thời gian dài và kiên nhẫn.
Còn Lâm Lạc thì đắm chìm trong từng nét, từng nét vẽ, không một chút nóng nảy, cũng như không hề hay biết về sự xuất hiện của anh.
Tỉnh Ngộ giờ đã hiểu vì sao cậu có thể vẽ đến quên thời gian, trong nháy mắt liền tới tận nửa đêm.
Tỉnh Ngộ cũng biết vì sao Nặc Nặc tuổi còn nhỏ lại có thể vẽ một bức tranh như vậy.
Ngoại trừ thiên phú, còn có trái tim và lòng kiên trì của cậu nữa.
Tỉnh Ngộ thậm chí còn có chút ghen tị với Lâm Lạc – rồi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, nếu không kinh doanh, vậy anh có thể làm gì đây?
Anh có thể làm thợ thủ công, thợ mộc chẳng hạn.
Đang suy nghĩ, điện thoại của Tỉnh Ngộ đổ chuông, trực tiếp kéo anh trở về thực tại – mỗi ngày anh đều phải trả lời rất nhiều cuộc gọi.
Điện thoại vừa vang lên, Tỉnh Ngộ nhanh chóng bắt máy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tranh để nghe điện thoại.
Sau khi trả lời điện thoại và quay lại, anh lại bước đến chỗ Lâm Lạc liền nghe cậu nói:
“Ông chủ Tỉnh, anh còn định đứng đây xem bao lâu?”
Lâm Lạc cười nói, quay đầu lại liếc anh một cái.
Thực ra, Tỉnh Ngộ vừa tới không lâu thì Lâm Lạc đã biết.
Cậu ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng phả ra từ chóp mũi, loại nước hoa Tỉnh Ngộ thường dùng.
"Bức tranh này chỉ để luyện các kỹ năng cơ bản, nếu anh thích nó, tôi có thể bán cho anh với giá rẻ hơn, chỉ 99999 thôi."
"..." Tỉnh Ngộ chỉ vào chính mình, "Tôi nhìn giống một tên ngốc lắm sao?"
Lâm Lạc nghe vậy, nhìn kỹ anh một hồi, rồi gật đầu nói: "Giống."
Tỉnh Ngộ: “…………….”
"Cậu nói vậy sẽ khiến tôi băn khoăn không biết có nên mua bức tranh của cậu ngày hôm qua hay không nữa."
Lâm Lạc lập tức đổi giọng: "Không giống."
"Ánh mắt ông chủ Tỉnh tốt như vậy, bức tranh mà anh nhìn trúng chắc chắn là độc nhất vô nhị, sao có thể là kẻ coi tiền như rác được?"
Tỉnh Ngộ bật cười: "Cậu đang khen tôi hay là khen chính mình vậy hả?"
“Cả hai.” Lâm Lạc cười toe toét.
“Được rồi, giờ đưa tôi đi xem bức tranh hôm qua cậu vẽ đi.” Tỉnh Ngộ giơ tay nắm lấy vai Lâm Lạc.
“Anh đây là đang đánh giá cao bức tranh của tôi hay khuôn mặt của chính anh vậy?” Lâm Lạc hỏi.
Cậu liếc nhìn tay Tỉnh Ngộ đặt trên vai mình, khóe môi khẽ cong lên.
Tỉnh Ngộ cúi đầu nhìn cậu: "Cả hai."
Lâm Lạc cười thành tiếng.
Bức tranh hôm qua vẫn còn đặt trên giá vẽ, bên trên phủ một mảnh vải, sau khi Tỉnh Ngộ mua thì sẽ tìm người làm khung, tránh việc anh không thích khung do cậu làm.
Lại nói, khung tranh cũng đâu có rẻ.
Lâm Lạc bước đến giá vẽ và vén tấm vải phủ bên trên lên.
Bức tranh vừa hoàn thành không lâu này đã tái hiện rất rõ chân dung của anh.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Tỉnh Ngộ liền cảm thấy mình đáng giá tận một triệu.
Trái tim anh thậm chí run lên, ngẩn ngơ nghĩ chính Lâm Lạc đã thực sự vẽ bức tranh này – thậm chí khi nhìn ảnh cũng không cảm thấy thị giác bị chấn động mạnh như vậy, bằng mắt thường, Tỉnh Ngộ đã không thể phân biệt nét vẽ của Lâm Nặc và Lâm Lạc được nữa.
Anh bắt đầu tự hỏi có phải mắt mình không được tốt không.
Tỉnh Ngộ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào chính mình trong bức tranh.
Mặc dù Tỉnh Ngộ có soi gương, nhưng anh chưa bao giờ biết rằng bản thân trong mắt người khác lại như thế này.
"Đây là..." Tỉnh Ngộ nhìn khung cảnh quen thuộc trên bức tranh, "Ngày chúng ta gặp nhau trong sòng bạc?"
Lâm Lạc gật đầu.
Mặc dù cậu rất tự tin vào những bức tranh của mình, nhưng người đang xem là Tỉnh Ngộ, cậu có hơi chút lo lắng.
Bởi người cậu vẽ chính là đối phương.
Nhạc sĩ dùng âm nhạc để thể hiện cảm xúc, còn nhà thơ thì dùng thơ để gửi gắm nỗi lòng, còn cậu là họa sĩ, tất nhiên bức tranh sẽ biểu đạt cảm xúc của cậu.
Để Tỉnh Ngộ xem bức tranh này cũng giống như đang phơi bày chính nội tâm của cậu cho anh xem vậy.
Lâm Lạc không biết liệu Tỉnh Ngộ có thể cảm nhận được gì từ bức tranh này hay không.
Cậu hiểu rõ tâm tư của bản thân không hề đơn thuần cho nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
Tỉnh Ngộ cười: "Thì ra đêm đó trong mắt cậu, tôi đẹp trai như vậy."
Tim Lâm Lạc đập rất nhanh, cậu cảm thấy hơi quá tải rồi.
“Không phải muốn bán cho anh sao?” Lâm Lạc thấy hơi khát, nuốt nuốt nước miếng, vô thức nói: “Đương nhiên phải vẽ anh đẹp trai hơn rồi.”
Thực tế, đêm đó, trong lòng Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ thực sự rất đẹp trai.
Tỉnh Ngộ lại muốn gõ đầu cậu, Lâm Lạc vội vàng tránh ra.
Tỉnh Ngộ nói: "Khen tôi một câu thì cậu sẽ chết sao?"
"Sao anh có thể khoe khoang như vậy nha?" Lâm Lạc chỉ vào bức tranh, "Khoe như thế này còn chưa đủ sao? Ông chủ Tỉnh của chúng ta thật khôn khéo lại ga lăng, không biết có bao nhiêu cô gái nhỏ sẽ bị anh mê hoặc nữa."
“Thật đáng tiếc.” Tỉnh Ngộ xoa đầu Lâm Lạc.
“Thật đáng tiếc gì cơ?” Da đầu bị Tỉnh Ngộ chạm vào có chút tê dại.
“Tôi không thích những cô gái nhỏ.” Tỉnh Ngộ nói, “Tôi thích người trưởng thành”.
"Ít nhất cũng tầm tuổi tôi."
"..." Sau khi được Tiêu Na nhắc nhở, hơn nữa trong đầu cậu rõ ràng cũng đang suy nghĩ mấy chuyện này nên cậu có thể dễ dàng hiểu được Tỉnh Ngộ đang nói về cái gì.
Lâm Lạc cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng thích những người lớn tuổi và trưởng thành."
Hai người cùng nhìn đối phương, Tỉnh Ngộ khẽ cau mày.
Dứt lời, Lâm Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề: "Sao nào, một triệu cũng không lỗ đúng không?"
"Nhanh lên," cậu duỗi tay, "trả tiền đây."
Tỉnh Ngộ cười cười:
"Sao tôi có thể mang theo một triệu trên người được? Nếu cậu tiện thì đến công ty với tôi để lấy tiền nhé, có được không?"
Không biết có bao nhiêu cô gái trong công ty của Tỉnh Ngộ, từ những thực tập sinh đơn thuần còn đang học đại học cho đến những phụ nữ trưởng thành độ tuổi hai mấy ba mươi.
Lâm Lạc cần nhìn ra thế giới bên ngoài nhiều hơn, sau đó cậu sẽ hiểu một gã đàn ông lớn tuổi đối với cậu mà nói cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ.
Tỉnh Ngộ cho rằng Lâm Lạc chỉ vì tiếp xúc với quá ít người, cũng không ai đối tốt với cậu, vì vậy nhất thời không phân rõ được.
“Được rồi.” Lâm Lạc đồng ý.
Cứ như vậy, Lâm Lạc cầm theo bức tranh lên xe của Tỉnh Ngộ, hai người cùng nhau đến tập đoàn Vũ Quang.
Tập đoàn Vũ Quang tọa lạc ở một tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố.
Ngành nghề kinh doanh chính của tập đoàn là năng lượng mới, gần đây đang nghiên cứu về năng lượng thủy triều, vì vậy mới đến thành phố Vân Hải mở thêm chi nhánh, chi nhánh này vừa mới bắt đầu hoạt động, Tỉnh Ngộ đã đích thân đến nhìn chằm chằm.
Xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Vũ Quang.
Sau khi xuống xe, Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc đi thang máy về phòng làm việc.
Khi lên lầu, thang máy dừng lại một lúc, cửa vừa mở, một cô gái trẻ từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy Tỉnh Ngộ, cô sửng sốt một lúc, vội vàng nói:
“Chào Tổng giám đốc ạ.”
Tỉnh Ngộ khẽ gật đầu.
Sau đó cô nhìn thấy Lâm Lạc và hơi ngạc nhiên, không khỏi thắc mắc không biết mối quan hệ giữa cậu nhóc này và tổng giám đốc là gì.