Lâm Lạc khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười thành công.
Cậu lập tức đứng lên, nắm lấy tay Tỉnh Ngộ, ngây thơ như trẻ con nói: "Anh à, anh thật tốt bụng."
"..." Tỉnh Ngộ nhìn xuống tay mình, trong lòng vừa buồn cười, vừa sinh ra cảm giác kỳ quái, đứa nhỏ này đang lợi dụng mình.
Anh? Thư ký nghe thấy xưng hô này, hình như đây là em trai của tổng giám đốc thì phải.
Đây là lần đầu tiên nghe nói tổng giám đốc có em trai lớn như vậy.
Mọi người đều biết cha mẹ của Tỉnh Ngộ là ai, nhưng họ cũng biết Tỉnh Ngộ và cha mẹ của anh không mấy thân thiết, cũng hiếm khi gặp nhau.
Cả gia đình hiếm khi cùng nhau xuất hiện trước công chúng.
Đây là lần đầu tiên người nhà của tổng giám đốc đến công ty.
Lâm Lạc nắm tay Tỉnh Ngộ bước ra ngoài, vừa đi vừa nhìn lại cô thư ký rồi mỉm cười:
"Em còn chưa biết công ty anh như thế nào, anh ơi, dẫn em đi tham quan đi."
Cậu kéo Tỉnh Ngộ đi một đường trót lọt, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô thư ký.
Hai người đi đến hành lang, Lâm Lạc dừng ở cửa sổ, quay lại nhìn Tỉnh Ngộ, nói đùa:
"Các nhân viên nữ trong công ty anh đẹp thật ấy."
“Công ty anh là dựa vào khuôn mặt để tuyển người hả?”
“Ngoài gương mặt ra thì còn phụ thuộc vào khả năng nữa”, Tỉnh Ngộ nói đùa, “Gương mặt chỉ là một phần thôi”.
"Thật là, ai không biết chắc cũng sẽ nghĩ đây là một công ty giải trí."
Lâm Lạc vừa đi dọc hành lang vừa nói với giọng điệu chua chua, còn đưa tay vuốt ve bức tường trắng nữa.
Đây là thế giới của Tỉnh Ngộ mà cậu không thể với tới.
Những người phụ nữ quyến rũ và xinh đẹp trong trang phục chuyên nghiệp, nói về từ vựng chuyên môn mà cậu nghe không hiểu, khiến Lâm Lạc cảm thấy hơi lạc lõng.
Đặc biệt là cậu còn mặc quần đùi ngắn và đi dép rất trông rất giống học sinh.
Lâm Lạc không thích điều này, cậu chỉ thích ở một mình với Tỉnh Ngộ.
“Thật ra, tôi thực sự đã đầu tư vào ngành giải trí.” Tỉnh Ngộ nói, “và sau đó tôi đã thua lỗ”.
Lâm Lạc bật cười quay đầu nhìn anh: "Anh mà còn thua lỗ sao, tôi tưởng ông chủ Tỉnh rất giỏi, có thể kiếm tiền ở mọi lĩnh vực chứ."
“Động viên tôi đi.” Tỉnh Ngộ nói, “Tôi thường xuyên bị mất tiền.”
“Có điều ưu điểm là tôi có thể kiếm được nhiều hơn số bị mất.”
“Anh có biết khoản đầu tư sinh lời cao nhất của anh là gì không?” Lâm Lạc hỏi.
“Là gì?”
“Đó chính là nhìn trúng tôi.” Lâm Lạc chỉ vào chính mình, “Tôi nói cho anh biết, tương lai anh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó.”
"Tôi đã tặng miễn phí bức tranh đó cho anh, và chắc chắn trong tương lai giá của nó sẽ tăng lên hàng chục triệu."
Câu trả lời này không làm Tỉnh Ngộ ngạc nhiên chút nào.
Anh cười tươi, cúi đầu nhìn Lâm Lạc chăm chú: “Vậy tôi sẽ chờ xem.”
Tỉnh Ngộ rất mong chờ, không biết họa sĩ nhỏ tài năng của anh sau này sẽ trưởng thành ra sao.
Bị người đàn ông nhìn chăm chú như vậy, Lâm Lạc hơi xấu hổ, cậu quay mặt đi và nói:
"Có điều, anh không được phép xếp tranh của tôi chung với Lâm Lạc."
“Tại sao?”
“Tôi là tôi, và Lâm Lạc là Lâm Lạc.” Lâm Lạc nói dối, “Đó là tranh do tôi vẽ, không phải Lâm Lạc. Tôi không thích bị so sánh với anh ấy.”
Nếu hai bức tranh đặt cạnh nhau và bị so sánh, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bị phát hiện?
“Vậy Nặc Nặc, cậu phải cố gắng lên.”
"Cậu phải rèn luyện chăm chỉ để tạo ra phong cách của riêng mình, một phong cách khác với Lâm Lạc, để người khác chỉ coi cậu là Lâm Nặc."
"Nếu không, cậu chỉ có thể là bản sao của Lâm Lạc mà thôi."
Lâm Lạc tò mò nhìn lên: "Anh không phải thích tranh của Lâm Lạc lắm sao? Tại sao lại muốn tôi vẽ theo phong cách khác?"
“Bởi vì cậu chính là cậu, Nặc Nặc.”
Tỉnh Ngộ biết mình không nên tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Lạc, nhưng khi gió từ cửa sổ thổi vào khiến mái tóc ngắn của Lâm Lạc bay bay, Tỉnh Ngộ vẫn không kìm được mà đưa tay xoa đầu cậu.
Chà, cảm giác thật tuyệt.
"Cậu có thiên phú như vậy, không nên chỉ dừng lại ở việc bắt chước người khác."
Lời nói của Tỉnh Ngộ khiến Lâm Lạc nhớ ra.
Mặc dù cậu chính là Lâm Lạc nguyên bản, nhưng thế giới đều không biết.
Hơn nữa, cậu sống lại một đời, chẳng lẽ chỉ để vẽ những bức tranh giống kiếp trước sao? Đó không phải là một sự lãng phí cuộc sống sao?
Đã đến lúc cậu khám phá một phong cách mới và định vị lại con người mới của mình.
Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lâm Lạc lập tức nhận điện thoại: "Alo, mẹ ạ?"
Ở đầu bên kia điện thoại, không biết Phùng Quyên đã nói gì, Tỉnh Ngộ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Lạc nhạt dần.
Cúp máy, Tỉnh Ngộ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
“Ba tôi, ngày mai tôi sẽ ra tòa.” Lâm Lạc nói, “Mẹ tôi hỏi tôi có đi không.”
“Vậy cậu có đi không?”
"Đi chứ," Lâm Lạc cười, "Đương nhiên phải đi."
"Nhưng, anh có thể đi cùng tôi không?"
Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn Tỉnh Ngộ, "Nể tình tôi vừa mới tặng cho anh bức tranh nha."