“Không phải cậu nói mình bị thương sao?” Tỉnh Ngộ nhìn xuống chân của Lâm Lạc, “Tôi đến thăm cậu một chút.”
Lâm Lạc cười, giơ chân cho Tỉnh Ngộ xem: “Thực ra cũng không quá nghiêm trọng, tôi đỡ nhiều rồi.”
“Nhìn mấy bức ảnh cậu gửi kia, ai không biết còn tưởng cậu sắp tàn phế rồi.” Nhìn thấy vết thương trên chân của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ biết đó quả thực chỉ là vết thương ngoài da, anh bực mình vò vò tóc Lâm Lạc.
Lâm Lạc nghiêng đầu muốn tránh, không tránh được lại vỗ vỗ vào tay Tỉnh Ngộ.
“Không nói nghiêm trọng chút làm sao anh chịu tới chứ?”
“Dì có biết không?” Tỉnh Ngộ hỏi.
“Chuyện nhỏ như vậy sao phải nói với bà chứ?” Lâm Lạc không để ý.
Cậu kéo ghế của Mao Tuấn ngồi xuống, để Tỉnh Ngộ ngồi vào ghế của mình.
Rồi lại tội nghiệp mà than thở với Tỉnh Ngộ:
"Thực ra vẫn còn đau, nên tôi chỉ có thể mặc quần đùi, nếu không vết thương cọ vào quần sẽ đau lắm ó."
Tỉnh Ngộ không ngồi xuống ghế mà ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Lạc, nâng đôi chân mảnh mai của thanh niên lên quan sát vết thương trên đó.
Dáng người Lâm Lạc mảnh khảnh, đôi chân thon thả với dáng vẻ trẻ trung, còn Tỉnh Ngộ có khung xương lớn, vì vậy anh dùng lòng bàn tay nắm lấy bắp chân của Lâm Lạc, nhấc chân lên.
“Đau lắm phải không?” Tỉnh Ngộ nhướng mắt hỏi.
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, thời tiết chỗ Lâm Lạc cũng chỉ hơn hai mươi độ, cậu ở trong nhà chỉ mặc quần đùi nên đôi chân khá mát mẻ.
Trái lại, cậu còn cảm thấy lòng bàn tay Tỉnh Ngộ hơi nóng.
Cậu hơi mất tự nhiên thu chân lại, khẽ mím môi nói: “……..Không chạm vào thì không đau.”
Từ góc độ của Lâm Lạc, cậu có thể thấy được hàng mi rất dài và dày của Tỉnh Ngộ, sống mũi cao thẳng, dưới sống mũi là đôi môi nhạt màu cùng chiếc cằm sạch sẽ không có râu.
Hạ Văn Thu bên cạnh đang vẽ tranh, nghe thấy hai người nói chuyện bỗng cảm thấy bản thân thật dư thừa, hệt như bóng đèn vậy.
Vì vậy, cậu ta đứng dậy, cầm tập phác thảo và bút chì đi ra cửa rồi nói:
“Ờm, các cậu nhất định có chuyện muốn nói, có cần tôi tránh đi chút không? Vừa lúc tôi cũng muốn ra ngoài vẽ tranh.”
“Không cần, có gì đâu mà phải tránh?” Lâm Lạc đáp.
“Phiền cậu rồi.” Tỉnh Ngộ đáp.
Hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau khiến Hạ Văn Thu có hơi bối rối.
Lâm Lạc nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Tỉnh Ngộ, mặt cậu có hơi nóng lên.
Cậu hơi mất tự nhiên thu lại ánh mắt, khẽ đổi lời: “Thế….hay là chúng ta ra ngoài đi.”
"Đừng, chân cậu không tiện đâu, đừng chạy lung tung, giờ tôi đến phòng tự học một lát."
Trong ký túc xá cũng có phòng tự học, sinh viên có thể tới đó ôn bài.
Hạ Văn Thu vội vàng ra khỏi cửa, còn cẩn thận đóng lại giùm họ.
Lâm Lạc mỉm cười tự nói với mình: "... Cứ làm như chúng tôi đang làm chuyện gì xấu hổ không bằng."
Nhưng Tỉnh Ngộ lại không nói gì.
Khi Lâm Lạc nhìn Tỉnh Ngộ, bỗng nhiên cậu thấy hơi căng thẳng khi phát hiện người kia vẫn luôn nhìn mình.
Như để che giấu, Lâm Lạc khẽ cười, ánh mắt có hơi do dự, lại làm như không có việc gì hỏi:
"Cậu ấy tên là Hạ Văn Thu, vì sức khỏe không tốt nên được miễn huấn luyện quân sự. Phụ đạo viên giao cho một người đang bị thương như tôi ở trong ký túc xá trông chừng cậu ấy trong."
“Kết quả là cả ngày chúng tôi chỉ im lặng vẽ, chẳng ai nói với ai câu nào.”
“Hai bọn tôi đều không giỏi nói chuyện.”
Hai mắt Lâm Lạc rũ xuống, cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Tỉnh Ngộ như có thể xuyên qua quần áo của mình, sắc mặt cũng nóng như phát sốt.
Ngón tay của người đàn ông xoa bóp chân Lâm Lạc vài cái, khi Lâm Lạc không nhịn được muốn thu chân lại, liền nghe anh hỏi:
“Hôm nay đã bôi thuốc chưa?”
“Chưa.” Lâm Lạc đáp, vừa vẽ tranh là cậu liền quên sạch mọi thứ.
Tỉnh Ngộ khẽ liếc cậu một cái, Lâm Lạc cảm thấy có hơi chột dạ: "... tôi quên mất, nhưng hôm qua tôi đã bôi thuốc đúng giờ."
“Thuốc ở đâu?” Tỉnh Ngộ hỏi.
“Ở trên tủ của tôi.”
Tỉnh Ngộ đi tới bên bàn cạnh giường Lâm Lạc lấy thuốc, cũng không phải loại gì quý hiếm, chỉ là cồn iot và thuốc mỡ erythromycin.
Vết thương của Lâm Lạc chưa hoàn toàn đóng vảy nhưng cũng không rỉ máu như mấy hôm trước.
Đầu tiên Tỉnh Ngộ nhúng tăm bông vào cồn iot để khử trùng vết thương.
Lau vết thương bằng cồn iot thì xót là chuyện bình thường, tăm bông vừa chạm vào, Lâm Lạc đã co rúm lại.
“Thả lỏng nào.” Anh nói.
“Cố chịu chút đi.” Tỉnh Ngộ vừa sát trùng vừa nói, “Biết đau tại sao lúc trước không chịu cẩn thận hả?”
"Đây là vừa mới huấn luyện quân sự có vài ngày, còn rất nhiều ngày nữa."
“Ai không cẩn thận chứ……” Lâm Lạc thì thào, cảm giác như đang bị cha mình dạy dỗ vậy, “Tôi cũng không phải cố ý.”
"Này, đau quá, anh nhẹ tay một chút."
Tỉnh Ngộ không đáp lời, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn.
Lâm Lạc không khỏi khẽ cong khóe môi.
Dù sao đi nữa, Tỉnh Ngộ vẫn chỉ là quan tâm tới cậu mà thôi.
Có điều cậu không ngờ là sau khi chấm cồn iot xong, Tỉnh Ngộ cũng chỉ bôi thuốc mỡ erythromycin cho Lâm Lạc rồi đứng dậy rời đi:
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi trước.”
“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Anh thậm chí còn không ngồi xuống, cũng không nói chuyện phiếm với Lâm Lạc. Như thể anh tới chỉ để xác nhận là cậu không có chuyện gì, sau đó rời đi luôn.
“Này?” Lâm Lạc nắm lấy cổ tay Tỉnh Ngộ, “Sao lại vội vàng như vậy? Anh đang bận à?"
“Ừm, còn có việc.” Tỉnh Ngộ nói.
Lâm Khiển bĩu môi, hơi cụt hứng: "Nói chuyện với tôi một lát cũng không được sao?"
“Cậu có thể nói chuyện với bạn cùng phòng của mình.” Tỉnh Ngộ đáp.
"Tôi đã bảo tôi không thể nói chuyện với cậu ấy mà," Lâm Lạc than thở, "Hơn nữa, tôi đã không gặp anh nhiều ngày như vậy, anh không thể ở lại lâu hơn chút sao?"
Tỉnh Ngộ nhìn xuống mặt cậu, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Lâm Lạc nhíu mày: "Tôi chỉ là thấy nhàm chán, muốn anh ngồi cùng tôi một lát, không được sao?"
Tỉnh Ngộ gỡ tay Lâm Lạc ra khỏi cổ tay mình, Lâm Lạc rầu rầu nhìn tay mình bị anh bỏ xuống.
Sau đó, người đàn ông chạm lại xoa đầu cậu, giọng nói của anh chậm lại, dỗ dành:
"Vậy hai ngày nữa tôi sẽ tới thăm cậu nhé, được không?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng, Lâm Lạc vừa nghe tai đã tê rần, lập tức vui vẻ.
Cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện Tỉnh Ngộ có vẻ hơi mệt mỏi.
Lâm Lạc cau mày, giơ tay định chạm vào mặt Tỉnh Ngộ, nhưng cậu còn chưa kịp chạm vào, bàn tay đã bị anh chặn lại.
Lâm Lạc hỏi: "Công việc của anh bận lắm sao? Không nghỉ ngơi tốt sao?"
Tỉnh Ngộ cười nhẹ rồi đáp lời: "Công việc bao giờ chẳng như vậy, làm việc trước, sau đó mới nghỉ ngơi."
“Sau này cậu tốt nghiệp rồi, nếu có khách hàng yêu cầu cậu vẽ một bức tranh vì mục đích thương mại và bắt cậu hoàn thành đúng thời hạn, nếu thời gian eo hẹp, cậu cũng sẽ như vậy thôi.”
“Vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Lạc nói, “Anh về ngủ trước đi, nghỉ ngơi xong lại làm việc, anh cũng đâu phải người sắt.”
“Ừ.” Tỉnh Ngộ vốn dĩ đang nắm cổ tay Lâm Lạc, lại trượt nhẹ xuống rồi nắm lấy tay cậu.
Anh xoa mu bàn tay Lâm Lạc, nhìn thấy tay Lâm Lạc dính đầy sơn, dần dần trở nên sẫm màu.
Tỉnh Ngộ không khỏi nở nụ cười: "Ai không biết còn tưởng rằng cậu đi đào than, cả mặt lẫn tay đều đen rồi."
Mặt cũng hơi đen đi rồi, ở đây nắng to quá.
Lâm Lạc: “Đen thì đen chứ sao, có đen như than thì tôi đây vẫn đẹp nhé.”
Tỉnh Ngộ cười: “Uh, Nặc Nặc của chúng ta như thế nào cũng vẫn đẹp.”
Lâm Lạc bị anh nói đến mức hơi ngượng ngùng, người này sao đột nhiên sến súa như vậy chứ?
“Nhưng nếu bị thương thì có vẻ không ổn.” Tỉnh Ngộ nhìn vết thương trên chân của Lâm Lạc, “Nếu có sẹo thì sẽ xấu đấy.”
“Đàn ông có vài vết sẹo thì sao chứ?” Lâm Lạc đẩy đẩy Tỉnh Ngộ, “Anh đi nghỉ ngơi cho tôi, ngủ một giấc thật ngon rồi mới được đi làm tiếp, nghe chưa hả?”
“Nhanh đi đi!”
Tỉnh Ngộ vô lực cười cười: "Vậy cậu nhớ chịu khó dưỡng thương, về sau cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa."
“Tôi biết rồi.”
Đẩy Tỉnh Ngộ ra khỏi cửa, Lâm Lạc nhìn anh đi ra khỏi hành lang cho đến khi khuất sau những bức tường, sau đó cậu còn lặng lẽ đi theo, đứng trong góc lén nhìn theo anh.
Cậu nhìn Tỉnh Ngộ đi vào thang máy, đứng đó một hồi mới quay về ký túc xá, sau đó chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống.
Trong thang máy, Tỉnh Ngộ xoa xoa ngón tay, nhìn xuống tay mình.
Cảm giác xoa lên chân của Lâm Lạc vẫn còn lưu lại, mát lạnh, trắng nõn, mảnh mai... Quần của Lâm Lạc rất ngắn, chỉ đến đùi cậu.
Khi anh ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy xương quai xanh bị lộ ra từ cổ áo của Lâm Lạc, còn cả vòng eo thon gầy ẩn hiện dưới lớp áo ngắn tay mỏng manh.
Anh không khỏi băn khoăn nghĩ liệu có phải anh đã kìm nén quá lâu đến mức sinh ra ảo tưởng như vậy với một đứa trẻ hay không.
Anh thậm chí không dám ở lại đó lâu, nhanh chóng trốn đi, nếu không rất có thể sẽ thành trò cười.
Tỉnh Ngộ vuốt mặt, thầm phỉ nhổ chính mình.
Đó là một đứa nhỏ, mới có mười chín tuổi.
Nhưng hình như mười chín tuổi cũng không nhỏ lắm……