Cái này đối với Mao Tuấn không là gì. Cậu ta luôn vui vẻ lại hướng ngoại, vừa đứng lên giới thiệu đã khiến các bạn trong lớp bật cười. Khẩu âm của cậu ta hài hước và đặc biệt đến nỗi ngay cả giáo viên cũng không thể nhịn được cười.
Nhưng đối với một người nhút nhát như Hạ Văn Thu thì lại rất khó. Hạ Văn Thu rõ ràng là không thoải mái khi phải giới thiệu bản thân trước nơi đông người, chỉ mới nói "Xin chào mọi người, tôi tên là Hạ Văn Thu", khuôn mặt cậu ta đã đỏ như máu.
Cô giáo thân thiết mỉm cười, cũng không làm cậu ta khó xử nữa, liền gọi Lâm Lạc bên cạnh Hạ Văn Thu.
Lâm Lạc không e thẹn như Hạ Văn Thu, không vui vẻ như Mao Tuấn, nhưng vẫn có phần căng thẳng, nên vẻ mặt có hơi nghiêm túc.
Cậu nói ngắn gọn: "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Nặc, đến từ thành phố Vân Hải."
"Lâm Nặc..." Giáo viên nhìn xuống bảng danh sách, sau đó nhìn lên mặt Lâm Lạc rồi cười nói, "Thì ra học bá ở ngay trong lớp chúng ta, thật không thể tin được."
"Em chính là thủ khoa chuyên ngành của năm nay đúng không? Kết quả thi các môn văn hóa cũng rất tốt."
"Tôi đã xem tranh của em, em vẽ rất đẹp."
“Cũng thường thôi ạ.” Lâm Lạc đáp.
Khi mọi người còn chưa biết cậu, Lâm Lạc đã được giáo viên nêu tên rồi khen ngợi cậu vẽ rất đẹp, việc này đã thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò. Một vài người đã nghe nói về Lâm Lạc và xem tranh của cậu, một số khác thì không biết gì.
“Em rất khiêm tốn.” Giáo viên nói, “Sau này em giúp tôi thu bài tập về nhà của lớp mình nhé.”
Nói xong, còn chưa đợi Lâm Lạc trả lời, giáo viên đã gọi sang bạn khác:
“Được rồi, tiếp tục nào.”
Lâm Lạc: “………….”
Sinh viên cá biệt mười mấy năm Lâm Lạc có phần không thích hợp với sự thay đổi vai trò này.
Cậu ngồi xuống, phát hiện có nhiều người đang nhìn mình, Lâm Lạc vốn không giỏi giao tiếp nên rất căng thẳng, trông cậu cũng rất khó hòa đồng.
Chỉ có Hạ Văn Thu biết tính tình Lâm Lạc rất tốt, liền nhỏ giọng nói với cậu: "Nặc Nặc, cậu nổi tiếng thật đó, đến giáo viên cũng biết."
Lâm Lạc cười cười không nói gì.
Cậu thậm chí còn không biết câu “vẽ rất đẹp” có phải lời thật hay không.
Bởi trong mắt mọi người, tuy cậu vẽ đẹp, nhưng đó hoàn toàn là Lâm Lạc chứ không phải bản thân cậu.
Lâm Lạc có hơi lo lắng một nơi như Học viện Mỹ thuật Quốc gia sẽ nhận ra những bức tranh của mình.
Học viện Mỹ thuật luôn chú trọng đến phong cách cá nhân của sinh viên.
Giới thiệu bản thân mất một tiết, đến tiết học thứ hai, cô giáo mới mở ppt bắt đầu bài giảng.
Lâm Lạc và những người khác lấy vở và bút đã chuẩn bị trước ra bắt đầu chuyên tâm ghi chép.
Nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, Lâm Lạc có chút cảm thán.
Kiếp trước cậu rất muốn vào học viện mỹ thuật nhưng không thành, đến kiếp này mong ước cuối cùng cũng thành hiện thực.
Luôn có cảm giác như đang mơ.
Hết tiết, mọi người chuẩn bị học luôn tiết tiếp theo – cũng ở phòng học này.
Hai mươi người trong lớp đang nói chuyện rôm rả không ngừng, tất cả bọn họ vẫn đang chìm trong bầu không khí phấn khích của các tân sinh viên.
Lâm Lạc và Hạ Văn Thu đang trò chuyện thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu cúi đầu xem, là một lời đề nghị kết bạn trên Wechat.
Cậu click vào, thấy đó là lớp trưởng lớp họ - đó là một cô gái thích mặc JK, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất dễ thương.
Lâm Lạc đồng ý kết bạn, bên kia liền gửi tin nhắn qua:
“Cậu là Lâm Nặc phải không?”
"Tớ rất thích tranh của cậu, còn cảm thấy cậu là một họa sĩ tài hoa, sau này chúng ta có thể giao lưu được không?"
Mao Tuấn ngồi bên trái Lâm Lạc, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình gửi cho Lâm Lạc, cậu ta lập tức đứng dậy hứng khởi “yo yo yo” nói:
“Nặc Nặc nhà chúng ta quả nhiên lợi hại nha, cậu biết không, trước đây đã có vài người tỏ tình với lớp trưởng, nhưng lớp trưởng đều từ chối đấy.”
“Không ngờ lớp trưởng lại tự liên lạc với cậu đó.”
"..." Lâm Lạc cảm thấy Mao Tuấn suy nghĩ hơi nhiều, "Chỉ là giao lưu trao đổi kinh nghiệm thôi mà."
“Ai tin được chứ,” Mao Tuấn tiếp tục chém gió, “Nói thật, lớp trưởng rất xinh, nhìn như nhân vật trong manga vậy.”
“Lẽ nào cậu không thích tuýp người như cô ấy sao?”
Lâm Lạc liếc mắt nhìn Mao Tuấn: "Không thích."
Hạ Văn Thu nhịn cười muốn nội thương.
Chưa nói đến phong cách, đến giới tính cũng sai rồi ấy, Lâm Lạc chắc chắn thích tuýp đàn ông trưởng thành như Tỉnh Ngộ thôi.
“Cậu cười cái gì?” Mao Tuấn hỏi, “Cậu cũng không thích lớp trưởng sao?”
Lâm Lạc và Hạ Văn Thu nhìn nhau, Hạ Văn Thu nói thật, "Tôi không thích."
Cậu chỉ thích tuýp người dịu dàng như anh yêu của cậu thôi.
Mao Tuấn: “……………”
Mao Tuấn không thể tưởng tượng nổi: "Lớp trưởng đáng yêu như vậy, các cậu không phải đàn ông sao? Sao lại không thích?"
“Cậu thích không?” Lâm Lạc hỏi ngược lại, “Thích thì mau thêm bạn đi, đừng chậm trễ làm gì.”
"Dù sao thì mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu muốn thêm thì cứ thêm."
Mao Tuấn ho nhẹ một tiếng: "Vậy, vậy cũng được."
“Nhưng chắc người ta không thích tôi đâu.”
“Đừng nha.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau khiến cả ba đều giật mình.
Quay lại, đó là Biệt Nhất Cách.
Mao Tuấn kinh ngạc: "Biệt ca, sao anh lại ở đây?" (chỗ này để Biệt ca nhé, anh Biệt thì nghe hài lớm).
Biệt Nhất Cách phất tay: “Đến điểm danh.”
"Nhân tiện, xem ba người các cậu học hành ra sao."
“Dù sao tiết hai bên tôi cũng không có tiết.”
“Không ngờ còn hóng được vụ này,” Biệt Nhất Cách cười nói, “Nghe những lời này tôi cũng rất vui.”
"Thành thật mà nói, lớp trưởng của các cậu thực sự rất dễ thương."
Lâm Lạc: “Anh quen à?”
“Có quen,” Biệt Nhất Cách trả lời không chút do dự, lại nhìn nhìn cô gái đang ngồi nói chuyện với bạn mình đằng kia, “Cô ấy là lớp trưởng của các cậu, còn tôi ở trong hội sinh viên, vẫn có lúc liên hệ vì công việc.”
"Tính tình cô ấy rất tốt, rất hòa đồng. Nhưng đừng nhìn vẻ ngoài dễ thương kia vì thực ra cô ấy là một cô gái rất cá tính."
“Nếu cậu thích cô ấy thì phải nhanh lên, ai tới trước được trước.”
Mao Tuấn: "Biệt ca, anh cũng thích con gái sao?"
Biệt Nhất Cách hỏi lại: “Không thì sao?”
Mao Tuấn gãi đầu nhìn chiếc váy ngắn bằng lụa đen dài không quá đầu gối, vẻ mặt có chút bối rối:
“Em còn tưởng…….anh là gay nha.”
“Thích mặc đồ nữ với gay thì có liên quan gì hả?” Biệt Nhất Cách vỗ vỗ đầu Mao Tuấn, “Tôi là thuần đàn ông đấy.”
“Đương nhiên,” Biệt Nhất Cách nhìn Lâm Lạc cười nói, “Đối với một cậu nhóc đáng yêu như Lâm Nặc, tôi vẫn rất thưởng thức nha. ”
Lâm Lạc: “………….”
“Tất nhiên chỉ giới hạn với những vật gì đẹp đẽ thôi.” Biệt Nhất Cách chống cằm ngồi cạnh Mao Tuấn, “Có ai không thích người đẹp chứ?”
Lâm Lạc vô cùng đồng ý.
Cũng giống như Tỉnh Ngộ vậy, anh đẹp trai như vậy mà.
"Được rồi, không nói chuyện với các cậu nữa, anh đi điểm danh."
Thấy sắp vào tiết, Biệt Nhất Cách cầm danh sách lớp bước bên bục giảng, nhìn một vòng rồi cười nói:
“Giờ chúng ta bắt đầu điểm danh, đọc đến tên bạn nào thì giơ tay lên nhé.”
“Mặc dù anh tin các bạn đều ở đây hết rồi, nhưng quy định thì vẫn phải chấp hành.”
Dù sao thì các tân sinh viên ngày đầu đều sẽ có mặt đầy đủ, còn về sau như nào thì…..rất khó nói.
Các tân sinh đã sớm biết học tỷ xinh đẹp này thực ra là học trưởng, thấy anh ta bắt đầu điểm danh thì dần trật tự lại.
Giảng viên của tiết này tới rất đúng giờ, tiết Nhập môn Nghệ thuật này chính là do thầy Cảnh Vân đứng lớp.
Cả lớp bỗng sôi trào.
Ai ngồi đây cũng đã từng nghe danh thầy Cảnh Vân.
Lâm Lạc quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào trong lớp lại có nhiều người như vậy, phòng học nhỏ chật kín chỗ ngồi.
Có lẽ đều là vì thầy Cảnh Vân.
Sau nhiều năm, Lâm Lạc mới gặp lại Cảnh Vân.
So với mười mấy năm trước, ông cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ già hơn một chút.
Ông vẫn mặc chiếc áo thụng vải xanh nhưng mỗi ngày từ cả chục năm nay, thắt lưng đeo túi vải, thêm chai rượu đeo ngang lưng, nhìn rất có khí chất của một trí thức trong xã hội cũ.
Mái tóc mỏng đã điểm bạc.
Nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Cảnh Vân mỉm cười bước vào, chờ Biệt Nhất Cách điểm danh xong thì hơi cúi đầu chào anh ta.
Biệt Nhất Cách cúi đầu lễ phép chào hỏi lại: “Thầy Cảnh.”
Lâm Lạc biết đây là thói quen cũ của Cảnh Vân, với ai ông cũng cúi đầu chào.
“Nhất Cách cũng tới rồi?” Cảnh Vân cười nói, “Vậy tìm một chỗ ngồi đi.”
Nhân khí của Cảnh Vân rất tốt, các tiết của ông luôn kín chỗ, ông cũng đã quen với việc đó luôn lấy làm vui mừng khi truyền dạy kiến thức cho sinh viên.
Nhập môn Nghệ thuật luôn luôn là môn học tẻ nhạt, nhưng bài giảng của Cảnh Vân rất sinh động nên không ai cảm thấy nhàm chán.
Mọi người đều thích thú lắng nghe.
Kết thúc một buổi học, mọi người vẫn rất hứng khởi, có người còn đuổi theo thầy Cảnh Vân để hỏi về bài học.
Hạ Văn Thu và Mao Tuấn rõ ràng cũng muốn đi lên để hỏi thầy Cảnh Vân, nhưng thấy đám đông bu quanh liền thôi.
Dù sao thì tương lai cũng sẽ có cơ hội.
Giờ thì nên đi ăn trưa thôi.
Vừa kết thúc buổi học sáng, Mao Tuấn đã đói mềm. Cậu ta liền kéo Lâm Lạc và Hạ Văn Thu đến nhà ăn.
Nhưng vừa bước tới cửa liền nghe thấy thầy Cảnh Vân gọi:
“Lâm Nặc? Em đợi chút.”
Cảnh Vân vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc dừng bước, cậu ngạc nhiên nhìn Cảnh Vân.
Mao Tuấn đẩy cậu một cái, nói nhỏ: "Thầy gọi cậu kìa, sao cậu không qua đi?"
Lâm Lạc hồi thần, bước tới chỗ Cảnh Vân, cậu cúi đầu chào: “Thầy Cảnh.”
Đây là lần đầu Lâm Lạc gặp Cảnh Vân, cậu vẫn là một sinh viên năm nhất, lẽ ra cậu phải chưa quen với kiểu cúi đầu chào này mới đúng.
Nhưng Lâm Lạc lại hành động như thể bản thân đã rất quen thuộc động tác này.
Có điều chẳng ai nhận ra điều này, trừ bản thân Cảnh Vân.
Ánh mắt Cảnh Vân tràn đầy hứng thú nhìn Lâm Lạc, ông cười nói: “Em có phiền khi đi ăn trưa cùng thầy không?”
Xung quanh lập tức ồ lên.
Những sinh viên khác đều ồn lên, đặc biệt là những sinh viên cũ: “Thầy Cảnh, bọn em cũng muốn đi ăn trưa cùng thầy.”
Biệt Nhất Cách cũng cười theo: “Thầy Cảnh, thầy mà thiên vị như vậy thì bọn em đều sẽ ghen tị đó ạ.”
Cảnh Vân chỉ cười nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc vội vàng gật đầu: "Được ạ thưa thầy, đây là vinh hạnh của em."
Cậu vẫn nhớ lần đầu gặp Cảnh Vân trong kiếp trước, khi đó đối phương cũng cười cười hỏi cậu có thể ăn cơm cùng không, còn nói đã xem tranh của cậu, cảm thấy cậu vẽ rất đẹp nên muốn trò chuyện.
Nếu không phải vì Cảnh Vân đã già, Lâm Lạc thậm chí sẽ ngẩn ngơ tự hỏi không biết bản thân là Lâm Lạc hay Lâm Nặc.
Cứ như vậy, Lâm Lạc không cùng bọn Mao Tuấn đi ăn nữa mà cùng Cảnh Vân đến nhà ăn cho giáo viên.
Lâm Lạc vốn dĩ muốn cà thẻ để trả tiền nhưng Cảnh Vân đã tranh trả trước, ông xua tay nói: “Em đừng khách khí, cứ ngồi đi.”
Lâm Lạc biết tính Cảnh Vân cũng không câu nệ nhiều, cậu liền ngồi xuống đối diện với ông.