“Được rồi, đàn ông.” Tỉnh Ngộ đáp, “Một người đàn ông muốn người khác bôi thuốc lên mặt cho mình.”
Lâm Lạc mím môi cười: "Không phải là do anh quen rồi sao?"
Không phải là cậu không tự bôi được.
Lâm Lạc kiếp trước, đừng nói bị thương như này, cho dù sốt 39 độ, cậu cũng tự mình đến bệnh viện, tự mua thuốc.
Bởi chẳng có ai sẽ làm những việc đó cho cậu hết.
Cậu buộc phải thích nghi với việc sống một mình, nhưng bây giờ có người đối xử tốt với cậu, cậu không nhịn được muốn người ấy đối xử với mình ngày càng tốt hơn.
Giống như việc này có thể bù đắp cho sự thiếu thốn kiếp trước.
Tỉnh Ngộ không nói nên lời, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Đây chắc chắn không phải là điều anh muốn làm, nhưng ai bảo anh đau lòng đứa nhỏ này như vậy.
Chấm cồn xong, Tỉnh Ngộ đắp thuốc bột Vân Nam lên cho Lâm Lạc.
“Được rồi.” Tỉnh Ngộ đứng dậy, “Bôi thuốc xong rồi, cậu về trường đi.”
“Vẫn còn sớm mà.” Lâm Lạc nắm lấy tay Tỉnh Ngộ, ngẩng đầu nói: “Tận một tiếng nữa tôi mới có tiết.”
“Anh ngồi đây nói chuyện với tôi một lúc đi mà.”
Tỉnh Ngộ lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Lạc.
"Tỉnh Ngộ," Lâm Lạc than thở, "Sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ?"
“Không có.” Tỉnh Ngộ quay đầu lại, đột nhiên hỏi Lâm Lạc, “Nặc Nặc, chuyện tối qua, cậu thực sự không muốn nói cho tôi biết ư?”
“Cái gì cơ?” Lâm Lạc giả ngu.
Tỉnh Ngộ hỏi: "Tại sao cậu lại đánh nhau với Miêu Ngạn Quân?"
Vẻ mặt Lâm Lạc ngưng trọng, cậu nhìn đi chỗ khác: “Có gì mà tại sao chứ, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi nhìn gã ngứa mắt.”
“Tại sao cậu lại ngứa mắt gã?” Tỉnh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc cau mày: "Không tại sao cả, tôi chỉ cảm thấy gã ta xấu tới mức không chịu được nên muốn đánh gã, không được sao?"
Tỉnh Ngộ bị những lời này làm cho buồn cười, nhưng Lâm Lạc không muốn nói ra nên anh cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng chuyện giữa Phùng Quyên và Miêu Ngạn Quân, chắc chắn anh sẽ tiếp tục điều tra.
Cha mẹ của Tỉnh Ngộ và cha mẹ của Miêu Tố Quân là người quen cũ nên anh và anh em bọn họ đã biết nhau từ nhỏ.
Tính tình Miêu Ngạn Quân không tốt lắm, trong lòng Tỉnh Ngộ rất rõ ràng, gã kiêu ngạo độc đoán, chẳng bao giờ vừa mắt ai.
Sau khi Tỉnh Ngộ lớn lên, ít khi tiếp xúc trực tiếp với gã, đa phần chỉ gặp Miêu Tố Quân.
Nói một cách khách quan thì tính tình Miêu Tố Quân tốt hơn chút.
"Được rồi, có gì mà không được," Tỉnh Ngộ cười, "nhưng gã là kẻ hẹp hòi, nên cẩn thận gã trả thù cậu."
Lâm Lạc hơi nhướng mày: "Trả thù? Gã muốn trả thù như thế nào?"
"Ví dụ như tìm người đánh cậu," Tỉnh Ngộ nói thẳng, "Hoặc để trường học làm khó dễ cậu."
“Gã cố tình chỉnh một sinh viên bình thường như cậu không phải rất đơn giản sao?”
Lâm Lạc: “…………”
Tỉnh Ngộ liếc mắt nhìn Lâm Lạc: "Có điều, nếu như cậu muốn nhờ tôi giúp đỡ, vậy tôi có thể giúp."
Lâm Lạc chẹp miệng: “Anh vừa nói mấy cái kia chỉ để mở đầu cho câu này chứ gì?”
“Gần như vậy.” Tỉnh Ngộ mỉm cười.
“Vậy anh muốn tôi xin xỏ anh như nào đây?” Lâm Lạc hỏi lại.
Vốn Tỉnh Ngộ chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng khi Lâm Lạc hỏi câu này, anh chẳng buồn nghĩ mà đáp luôn:
“Gọi một tiếng anh xem nào.”
“Xời, này dễ thôi.”
Khóe môi Lâm Lạc khẽ cong lên, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Tỉnh Ngộ, cố ý nặn ra một giọng điệu giả tạo:
“Anh Tỉnh Ngộ ơi, làm ơn giúp em với.”
“Nặc Nặc sợ quá.”
Tỉnh Ngộ: “…………..”
Lâm Lạc cười phá lên.
Hai người tán gẫu một lúc, thấy đã sắp đến giờ, Lâm Lạc mới nhờ Tỉnh Ngộ đưa đến trường.
Tỉnh Ngộ đương nhiên đồng ý.
Lái xe rời khỏi nhà Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ lái vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia rồi thả Lâm Lạc trước phòng sơn dầu.
“Tới rồi, xuống xe nào.” Tỉnh Ngộ mở cửa xe cho Lâm Lạc.
Anh nhìn Lâm Lạc tháo dây an toàn, ôm cặp sách rồi cúi người xuống xe.