Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 58



“Em cảm thấy, quan hệ giữa hai người rất tốt……” Miêu Tố Quân thì thào, “Cậu ta là bạn của anh Tỉnh Ngộ sao?”

Tỉnh Ngộ nhìn hướng Lâm Lạc rời đi, nghĩ đến việc đứa nhỏ này bạo dạn trêu chọc mình như thế nào, liền nở nụ cười: "Không phải bạn."

“Vậy thì là gì?”

“Nói như này cho dễ hiểu nhé.” Tỉnh Ngộ ngước mắt lên nhìn cô ta, “Anh coi em như em gái và coi cậu ấy như em trai”.

Miêu Tố Quân nghe xong thì giật mình, không biết là do Tỉnh Ngộ chỉ coi cô ta như em gái, hay là do cô ta và Lâm Lạc có thân phận như nhau trong lòng Tỉnh Ngộ.

“… Nhưng anh Tỉnh Ngộ mới quen cậu ta có bao lâu đâu?” Miêu Tố Quân có chút ngoài ý muốn. “Năm ngoái anh mới đến thành phố Vân Hải, cho dù có quen cậu ta ngay lúc đó thì cũng mới chỉ hơn một năm."

“Chẳng lẽ cậu ta tốt đến mức khiến anh lập tức coi trọng sao?”

Tỉnh Ngộ nói anh chỉ coi cậu ta như em trai, nhưng bản năng của Miêu Tố Quân nói cho cô ta biết không phải vậy.

Hai người này nhất định có gì đó!

"Cậu ta không phải chỉ là một tân sinh viên bình thường sao?"

Trừ việc rất giỏi bắt chước phong cách của Lâm Lạc thì cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nói một cách chính xác, Tỉnh Ngộ quen Lâm Lạc chưa đầy một năm.

Họ gặp nhau vào tháng 12 mùa đông năm ngoái. Bây giờ mới là tháng 10, thậm chí mới có 10 tháng.

Nhưng Tỉnh Ngộ luôn cảm thấy như đã quen biết Lâm Lạc từ lâu.

Đứa nhỏ này đã vô tình cắm rễ vào lòng anh, khiến anh lo lắng không thôi nên đành chịu.

Tỉnh Ngộ lại mỉm cười: "Tố Quân, mối quan hệ thân hay sơ hoàn toàn không phụ thuộc vào vấn đề thời gian."

"Một số người sinh ra đã là bạn bè của nhau, ngay cả khi mới gặp, tình cảm giữa họ cũng vẫn có thể tốt hơn nhiều so với những người bạn đã biết nhau nhiều năm."

“Vẻ ngoài dù già đi nhưng đến khi đầu bạc vẫn như mới quen, em từng nghe câu đó chưa?”

"Đối với anh, Nặc Nặc không chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường đâu."

Nhắc đến Lâm Lạc, trong mắt Tỉnh Ngộ không khỏi lộ ra nét tự hào: "Cậu ấy là một họa sĩ rất giỏi."

"Cho dù hiện tại không phải, nhưng tương lai nhất định sẽ như vậy."

"Cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới."

Đây là lần đầu tiên Miêu Tố Quân nghe Tỉnh Ngộ miêu tả một người như vậy.

Giới nghệ thuật luôn coi Tỉnh Ngộ là một nhà từ thiện hào phóng. Những năm qua, anh đã tài trợ cho rất nhiều họa sĩ, nhiều người trong số họ cũng rất có tài năng.

Nhưng Tỉnh Ngộ chưa bao giờ đánh giá ai như vậy.

Kể cả với những bức tranh của Miêu Tố Quân, Tỉnh Ngộ cũng chưa bao giờ khen cô ta như vậy, dù anh có khen thì cũng chỉ có thể như khen một đứa trẻ.

Miêu Tố Quân bất mãn nói: "Cậu ta chỉ dựa vào việc bắt chước tác phẩm của Lâm Lạc mà thôi."

"Anh Tỉnh Ngộ, em biết anh rất thích Lâm Lạc, nhưng anh không thể đánh giá như vậy chỉ vì cậu ta có thể bắt chước một cách hoàn hảo các tác phẩm của Lâm Lạc được?"

“Thế giới này không thể có một Lâm Lạc thứ hai đâu.”

“Cậu ấy không phải Lâm Lạc.” Tỉnh Ngộ nói, “Cậu ấy là Nặc Nặc.”

Tỉnh Ngộ rất không thích Miêu Tố Quân nói Lâm Lạc như vậy, anh liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: "Em trở về lớp đi, anh còn có việc phải làm."

“Về chuyện hẹn ăn cơm kia, khi khác lại nói.”

“Anh Tỉnh Ngộ!” Miêu Tố Quân lo lắng.

Nhưng Tỉnh Ngộ mặc kệ cô ta, đóng cửa kính xe rồi lái đi.

“Anh Tỉnh Ngộ!” Miêu Tố Quân đi theo xe đi hai bước, Tỉnh Ngộ cũng không có ý định dừng lại.

Anh ấy giận mình rồi.

Tại sao chứ?

Chỉ vì cô ta nói vài câu động chạm tới Lâm Lạc sao?

Lẽ nào cô ta nói không đúng?

Nhìn hướng Tỉnh Ngộ rời đi, Miêu Tố Quân tức đến giậm chân, nhưng chẳng làm gì được.

Cô ta luôn cảm thấy rằng anh Tỉnh Ngộ sau khi đến thành phố Vân Hải một chuyến, lúc trở về đã trở nên xa lạ hoàn toàn.

Anh ấy dường như quan tâm đến Lâm Lạc mới xuất hiện hơn cả mình.

Rõ ràng cô ta mới là người lớn lên cùng Tỉnh Ngộ.

Miêu Tố Quân năm nay 22 tuổi, kém Tỉnh Ngộ sáu tuổi.

Khi cô ta học tiểu học, Tỉnh Ngộ học trung học, cô ta luôn thích bám theo anh, và gọi anh là “anh Tỉnh Ngộ”.

Khi đó Tỉnh Ngộ mới mười mấy tuổi, mối quan hệ giữa anh với cha mẹ mình rất tệ, còn không muốn liên lạc với họ, nên thường xuyên qua lại với những người khác, trong đó có Miêu Tố Quân lúc nhỏ.

Lúc đó cô ta trắng trẻo, mập mạp rất dễ thương, lại luôn nghe lời Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ cũng vui vẻ cưng chiều cô em gái này, mua cho cô ta những con búp bê Barbie, đồ ăn nhẹ, còn cả váy công chúa.

Lúc đó Miêu Tố Quân luôn nói sau khi lớn lên sẽ cưới anh Tỉnh Ngộ, nhưng khi đó cô ta còn quá nhỏ, Tỉnh Ngộ cũng chẳng quan tâm.

Nhưng phụ mẫu đôi bên đều có ý này, cũng đã từng đề cập tới lúc hai người họ trưởng thành.

Nhưng Tỉnh Ngộ hoàn toàn không có ý đó với Miêu Tố Quân, hoàn toàn chỉ coi cô ta như một người em gái.

Nhưng ngoài cô ta ra, anh cũng rất ít khi tiếp xúc với các cô gái khác, thậm chí có hơi không giống đàn ông bình thường.

Sau khi cha mẹ Tỉnh Ngộ biết tính hướng của anh lại càng khuyến khích Miêu Tố Quân, họ thừa nhận người con dâu này.

Mặc dù có sự chênh lệch tuổi tác sáu tuổi ----- nhưng sáu tuổi không phải là quá lớn.

Chỉ là Miêu Tố Quân đã theo đuổi anh tận bốn năm từ khi trưởng thành tới giờ, nhưng chẳng hề có tác dụng gì.

Lại còn bị Lâm Lạc chen ngang nữa, không biết cậu ta từ đâu ra nữa.

Cô ta chỉ đành quay lại lớp học, chuyện khác từ từ lại nói.

Lâm Lạc là đàn ông, mặc dù bây giờ người cùng giới cũng có thể kết hôn nhưng cha mẹ Tỉnh Ngộ vẫn muốn ôm cháu trai, chắc chắn họ sẽ rất khó chấp nhận con dâu là nam.

Hơn nữa, gia cảnh của Lâm Lạc cũng không tốt lắm, nếu không mẹ cậu ta đã không phải mở hàng trước trường học để bán bánh kếp trái cây.

Cậu ta và anh Tỉnh Ngộ không thể có kết quả gì được, bác trai bác gái nhất định không thích.

Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Tố Quân càng thêm kiên định.

Buổi chiều, Lâm Lạc tan học và ăn tối với bạn cùng phòng, sau khi trở về ký túc xá, Mao Tuấn nóng lòng hỏi về "chuyện nói ra thì dài lắm" buổi trưa của Lâm Lạc.

Theo quan điểm của Mao Tuấn, mối quan hệ giữa Lâm Lạc và Miêu Tố Quân vốn là nước sông không phạm nước giếng, sao giờ lại có vẻ không ổn?

“Không ngờ một tên đàn ông cao lớn như cậu lại hóng hớt thế đấy.” Lâm Lạc bị Mao Tuấn nhì nhèo hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không được.

“Nói đi nào.” Mao Tuấn lấy ghế ngồi, nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc liếc Hạ Văn Thu một cái, nói thật:

"Là bởi vì cô ta thích Tỉnh Ngộ."

“Tỉnh Ngộ?”

Lâm Lạc giải thích: "Chính là người cùng tôi ăn trưa hôm nay, sau đó còn đưa tôi trở lại lớp."

Mao Tuấn nhớ lại những gì mình đã thấy, đột nhiên vỗ đùi:

“Đù mía!”

Lâm Lạc cùng Hạ Văn Thu đều sửng sốt, hỏi cậu ta: "Làm sao vậy?"

Mao Tuấn nói: "Tỉnh Ngộ? Có phải là Tỉnh Ngộ đó không? Người luôn luôn bỏ tiền tài trợ cho các họa sĩ nhỏ vô danh ấy đúng không?"

Hạ Văn Thu cũng nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc gật đầu: "... Tôi có thể coi là một trong những người được anh ấy tài trợ."

Mao Tuấn lại vỗ đùi, vừa kinh ngạc vừa ghen tị: "Nặc Nặc, không ngờ cậu ôm được cái đùi lớn như vậy nha!"

“Thảo nào sơn màu cậu sử dụng đều là loại nhập khẩu, đắt như vậy mà cậu không hề đau lòng.”

Mao Tuấn ghen tị phát khóc rồi.

Lâm Lạc và Hạ Văn Thu không ngờ tâm điểm chú ý của cậu ta lại là việc này, hai người nhìn nhau, có chút khó đỡ.

“Sơn hay gì đó của tôi… không phải do anh ấy tài trợ.” Lâm Lạc gãi đầu nói: “Tôi tự mua.”

"Tôi có tiền."

“Có tiền cỡ nào?” Mao Tuấn thản nhiên hỏi.

Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói: "Đủ để tôi cả đời ăn uống no đủ, chỉ cần không phải là loại sơn gì đặc biệt quý hiếm, tôi đều có thể tùy ý mua."

Hạ Văn Thu và Mao Tuấn nhìn nhau, chua lè nói:

"Nặc Nặc, hóa ra cậu chính là đại gia ngầm?!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.