Dáng vẻ dịu dàng tao nhã trước mặt người khác của mẹ Tỉnh biến mất.
Câu hỏi ngược lại của Tỉnh Ngộ này khiến bà cảm thấy bị tổn thương.
“Mẹ là mẹ của con.” Đôi môi mẹ Tỉnh run lên dưới lớp son phấn lộng lẫy, đôi mắt bà đầy thương tâm, “Tại sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy, con coi mẹ như kẻ thù sao?”
Dù sao cũng là mẹ ruột, Tỉnh Ngộ khẽ cau mày, chỉ có thể chậm rãi thở dài:
“Con không coi mẹ như kẻ thù. Nhưng sao bỗng nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Vừa rồi mẹ nghe nói con rất thân với cậu ta nên muốn hỏi một chút.” Mẹ Tỉnh đáp, “Mẹ là mẹ con, hỏi chuyện chung thân đại sự của con có gì không đúng sao? Mẹ không thể hỏi sao?”
Giọng điệu trách móc cùng hàng loạt câu hỏi khiến Tỉnh Ngộ đau đầu.
“Có thể, không phải con đang trả lời sao, đúng là gần đây con hay đi cùng cậu ấy.”
“Sau đó thì sao?”
Mẹ Tỉnh: “Con thích cậu ấy sao?”
Tỉnh Ngộ cau mày: "Mẹ nghe ai nói vậy? Không có chuyện đó đâu."
Tỉnh Ngộ nhanh chóng phủ nhận lại khiến mẹ Tỉnh nghi ngờ: "Không có? Vậy tại sao con lại đặc biệt đến trường đón cậu ta đi ăn tối, sau đó còn đưa về, bận đến bận đi với cậu ta cả ngày như vậy?"
“Con dành thời gian cho cậu ta còn nhiều hơn cho mẹ.”
Tỉnh Ngộ giải thích: "Mẹ có thể coi cậu ấy như em trai con, không nhất thiết cứ phải là người con thích."
“Nhưng sao con có thể có những hành động dễ dàng gây ra hiểu lầm vậy.” Mẹ Tỉnh nói, “Nếu cậu bé hiểu lầm thì sao? Nếu nó thích con, hoặc có bất kỳ suy nghĩ nào khác với con, vậy con phải làm gì nếu hành động của con khiến người khác hy vọng?”
Tỉnh Ngộ không muốn thảo luận về Lâm Nặc với mẹ mình.
Nhưng lời nói của mẹ đã chạm đến trái tim anh.
Anh liên tục nói Lâm Nặc là em trai của anh, và anh chỉ coi Lâm Nặc như em trai của mình, nhưng trong lòng anh hiểu rõ không phải vậy.
Ít nhất, Nặc Nặc không hề coi anh như một người anh trai.
Anh cũng hiểu mình nên làm gì, nhưng anh không thể.
"Hơn nữa, một gia đình như cậu ta," Mẹ Tỉnh cười khẩy, trong lời nói có vài phần khinh thường, "Ai biết cậu ta tiếp cận con có mục đích gì?"
Mẹ Tỉnh đã điều tra Lâm Lạc rõ ràng, cha cậu là một con bạc khát nước, vừa mới vào tù, mẹ thì mở quầy hàng nhỏ bán bánh kếp trái cây.
“Con cả ngày chỉ làm từ thiện để tài trợ cho những họa sĩ nghèo kia cũng không sao, nhưng không thể làm từ thiện kiểu này được.”
Những lời này quả thực khó nghe.
Tỉnh Ngộ không thể chấp nhận được người khác nói Lâm Lạc như vậy:
“Nặc Nặc không phải người như vậy.”
“Cậu ấy không hề tiếp cận con vì mục đích mờ ám gì cả, con cũng chưa hề tài trợ một đồng nào cho cậu ấy.”
“Con chưa từng tiêu tiền vì cậu ta sao?” Mẹ Tỉnh không tin, “Căn nhà cạnh trường học không phải con mua cho cậu ta sao?”
“Thật sự không phải.” Tỉnh Ngộ nói, “Là cậu ấy tự mua.”
“Cậu ấy có tiền.”
“Trong nhà cậu ấy có một bức tranh gốc của Lâm Lạc, đầu năm đã bán đấu giá nên không hề thiếu tiền, cậu ấy tính kế con cái gì chứ.”
Mẹ Tỉnh sửng sốt, bà không ngờ lại có chuyện này, bối rối hỏi: "Vậy mẹ nó tại sao phải mở quầy hàng?"
“Chắc muốn tìm công việc gì đó để làm.” Tỉnh Ngộ nói, “Dù sao ở nhà cũng có làm gì đâu.”
“Vậy…..?” Mẹ Tỉnh nghĩ mãi không ra, bà vẫn không hiểu nổi vì sao lại có một số người không có việc gì lại muốn mở quầy bán hàng ven đường.
“Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể chứng tỏ cậu ta không muốn tiền của con.” Mẹ Tỉnh vẫn không có thiện cảm với Lâm Lạc. "Một bức tranh có giá hàng chục triệu, cùng lắm là hàng trăm triệu, nếu vẫn chưa hài lòng, cậu ta hoàn toàn có khả năng sẽ lợi dụng con để kiếm chác".
“Dù sao thì con vẫn nên tránh xa loại người đó ra.”
“Cha cậu ta đang ngồi tù, nên cậu ta chắc cũng không tốt lành gì đâu.”
“Cha cậu ấy là cha cậu ấy, Nặc Nặc là một cậu bé ngoan, không phải người như cha cậu ấy đâu.” Tỉnh Ngộ lại thanh minh cho Lâm Lạc.
“Con mới quen nó bao lâu chứ? Nhân tâm khó dò, giờ trẻ con cũng không đơn giản đâu, đừng nghĩ nó trẻ con thì vô tội.” Mẹ Tỉnh không khách khí nói.
Lời giải thích của Tỉnh Ngộ chẳng có tác dụng gì, và anh hiểu có nói gì nữa cũng vô ích.
Mẹ anh là một người cứng đầu, chỉ tin vào những gì bà muốn tin.
Nói chuyện kiểu này hoàn toàn không có tác dụng, khiến Tỉnh Ngộ có chút mệt mỏi.
“Trong lòng con tự biết.” Tỉnh Ngộ xoa trán.
Từ khi Tỉnh Ngộ còn nhỏ, mẹ Tỉnh đã kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của anh, bà cũng kiên quyết không cho Tỉnh Ngộ đến thành phố Vân Hải gặp Lâm Lạc, vì nghĩ rằng thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm.
Chưa nói đến việc tới một tỉnh thành khác để tìm một họa sĩ vô danh, cho dù Tỉnh Ngộ muốn cùng Lãnh Tinh Lan đi du lịch cũng phải có người lớn đi cùng, nếu không thì không được phép.
Nếu không, Tỉnh Ngộ đã có thể gặp được nam thần Lâm Lạc lúc anh ấy còn sống.
Điều này đã trở thành tiếc nuối cho cuộc đời anh.
“Cái gì mà trong lòng con tự biết?” Mẹ Tỉnh cao giọng, “Mẹ là đang nhắc nhở con, không phải cùng con thảo luận.”
Nói tới đây thì Tỉnh Ngộ chẳng buồn đáp nữa, cũng vì vậy mà anh không bao giờ muốn về nhà.
Anh không muốn tranh cãi với mẹ mình, bởi việc đó chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cũng chẳng buồn giải thích làm gì.
Nếu có thể giải thích thì anh đã giải thích lâu rồi.
Vì vậy anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Đã biết."
"Mẹ còn chuyện gì không? Nếu không thì con đến công ty."
Mẹ Tỉnh không hài lòng nói: "Đã bao lâu con không về nhà rồi? Con dành nhiều thời gian cho cậu ta còn nhiều hơn cả mẹ."
“Lâu như vậy không về thăm mẹ rồi, con không thể ở lại thêm chút sao?”
“Ăn tối xong đã rồi đi.”
Nếu Tỉnh Ngộ không đồng ý, mẹ Tỉnh chắc chắn sẽ càm ràm cho đến khi anh đồng ý.
Vì vậy Tỉnh Ngộ cũng không từ chối, chỉ đáp: "Được."
Mẹ Tỉnh nghe vậy thì vui lắm, bà liền gọi cho Lãnh Tinh Lan bảo anh ta tới ăn tối.
Lãnh Tinh Lan là một anh chàng lãng tử, cả ngày chỉ ở bên ngoài, cả năm vừa rồi anh ta ở nước ngoài, chỉ vừa mới về nước.
Sau khi ăn tối với cha mẹ Tỉnh, Lãnh Tinh Lan kéo Tỉnh Ngộ đã lâu không gặp ra ban công ngắm trăng, hai người trò chuyện rôm rả.
Lãnh Tinh Lan rất tò mò với Lâm Nặc, người mà mẹ Tỉnh vừa mới nói đến trên bàn ăn vừa rồi, anh ta nằm trên chiếc ghế dài hỏi Tỉnh Ngộ:
“Là bạn nhỏ năm ngoái đó sao?”
“Lúc đó mới gặp lần đầu, tôi đã biết cậu có ý với cậu ta rồi,” Lãnh Tinh Lan quay lại nhìn Tỉnh Ngộ rồi mỉm cười, “Tôi không ngờ bây giờ ngay cả dì cũng đã biết chuyện.
“Cậu thực sự động tâm rồi sao?”
Nếu không, chỉ là một họa sĩ nhỏ vô danh sao có thể khiến mẹ Tỉnh cứ nói liên tục như vậy chứ?
“Không có chuyện đó.” Tỉnh Ngộ vẫn bình tĩnh phủ nhận, “Tôi chỉ coi Nặc Nặc như em trai của mình”.
Lãnh Tinh Lan nhún vai: “Hy vọng trong lòng cậu cũng nghĩ vậy.”
“Nếu không sau này hai người thực sự xác định quan hệ, tôi đây nhất định sẽ cười vào mặt cậu.”
Tỉnh Ngộ liếc anh ta một cái: "Cậu cho rằng tôi vô lương tâm như cậu, ai tới cũng được sao?"
“Tại sao tôi lại vô lương tâm chứ?” Lãnh Tinh Lan thốt lên.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tỉnh Ngộ, Lãnh Tinh Lan đột nhiên cười trộm nói: "Ít nhất, tôi sẽ không động tới bạn nhỏ của cậu nha? Chút đạo đức đó tôi đây vẫn có."
Tỉnh Ngộ nheo mắt cảnh cáo: “Cậu dám.”
"Không dám không dám", Lãnh Tinh Lan nói, "Không thể động tới vợ của bạn, tôi vẫn hiểu đạo lý này mà."
“Cậu ấy không phải………”
“Nhưng nếu cậu chỉ coi cậu ấy như em trai, vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa.” Lãnh Tinh Lan bổ sung.
Tỉnh Ngộ: “……….”
Lãnh Tinh Lan xoa cằm nhớ lại: "Tôi nhớ bạn nhỏ đó rất dễ thương, vòng eo cũng rất nhỏ..."
Nói đến đây, anh ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt của người nào đó lạnh lẽo hẳn, Lãnh Tinh Lan ho nhẹ: "Không phải cậu nói chỉ coi cậu ấy như em trai sao? Tôi đây không thể nghĩ vậy sao?"
“Không được.” Tỉnh Ngộ rất độc đoán, “Tôi không thể để em trai tôi kết giao với người như cậu được.”
“Người như tôi thì sao hả?” Lãnh Tinh Lan lại hét lên
“Không biết xấu hổ.”
Không đợi Lãnh Tinh Lan phản bác, điện thoại của Tỉnh Ngộ đột nhiên vang lên.
Anh nhìn xuống, là Lâm Lạc gọi tới.
Lãnh Tinh Lan cũng nhìn qua và thấy được tên người gọi:
“Thiên tài nhỏ.”
“Ai vậy?”
“Bạn nhỏ nhà cậu sao?”
Tỉnh Ngộ liếc anh ta cảnh cáo: Đừng làm ồn.
Sau đó đứng dậy bước tới cửa sổ rồi nhận điện thoại: