Mấy cậu trai cùng nhau ăn cơm, uống rượu là điều không thể tránh khỏi, nhất là khi bữa ăn này còn có một Mao Tuấn đến từ Đông Bắc.
Tửu lượng của Mao Tuấn rất tốt, một mình cậu ta có thể uống tận 2 thùng bia Thanh Đảo, cũng rất nhiệt tình diệt mồi.
Bốn người bàn này, ngoài Mao Tuấn tửu lượng cao ra, Biệt Nhất Cách có thể uống một chút, Hạ Văn Thu thì cơ bản là một ly đã gục.
Kiếp trước Lâm Lạc là một kẻ nghiện rượu, cơ hồ như sống bên vò rượu, có thể nói là ngàn chén không say.
Nhưng không ngờ bản lĩnh của cậu bé Lâm Nặc này lại khó tin đến thế.
Mới uống có mỗi một ly đã đỏ mặt, còn bị Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách chế nhạo.
Lâm Lạc không tin, uống thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra nay đã khác xưa, cơ thể Lâm Nặc thật sự không uống được.
Bởi vì uống quá nhanh nên mới được vài ly, Lâm Lạc đã cảm thấy có chút choáng váng.
Hạ Văn Thu cũng uống như cậu, nhưng cậu ta tự giác hơn, Mao Tuấn thuyết phục thế nào cũng không uống nữa.
Vì vậy khi bốn người ra khỏi nhà hàng, Hạ Văn Thu lại là người tỉnh táo nhất.
Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách uống rượu với nhau, Mao Tuấn vẫn có thể tự mình đi, nhưng Biệt Nhất Cách đã say nên đành phải để Hạ Văn Thu dìu.
Cả bốn người đang đi trên đường, nhưng do Biệt Nhất Cách mặc đồ nữ nên người qua đường nhầm tưởng ba nam sinh bắt nạt bạn nữ nên đã ngăn lại không cho họ đi, lại còn định gọi cảnh sát đến.
May mà đúng lúc gọi tỉnh được Biệt Nhất Cách để cậu ta chứng minh bản thân là đàn ông nên ba nam sinh còn lại mới lấy lại được trong sạch, rồi trước ánh mắt của mấy người qua đường, họ lảo đảo đi về trường học.
Nhà hàng gần ký túc xá, ngay bên ngoài cổng phía Nam trường học nên cả bốn người không bắt taxi mà đi bộ về.
Bước đến con đường sáng đèn bên ngoài cổng phía Nam, Lâm Lạc không khỏi nghĩ đến Tỉnh Ngộ.
Cậu vốn không phải người rụt rè, bây giờ uống rượu cũng can đảm hơn bình thường, vừa nghĩ tới Tỉnh Ngộ liền gọi điện luôn.
Vì vậy, khi Tỉnh Ngộ nhận điện thoại, anh nghe thấy giọng say khướt của thiếu niên cười với anh:
"Tỉnh Ngộ, anh có biết tôi đang ở đâu không?"
Lâm Lạc như thế này so với lúc tỉnh táo còn hấp dẫn hơn.
Tỉnh Ngộ thở nhẹ, giọng nói không khỏi có chút trầm xuống: "Hả? Ở đâu?"
Lâm Lạc nhìn lên những ngọn đèn nhỏ rực rỡ trên đầu, cười nói: "Ở dải Ngân Hà mà anh đã chỉ cho tôi đó."
Những ngọn đèn nhỏ này được treo phía trên đường, nhiều vô kể, tụ lại với nhau như một dải ngân hà bao la sáng rực.
“Tỉnh Ngộ, ở đây đẹp thật đấy.” Lâm Lạc nhẹ nhàng nói.
Lãnh Tinh Lan lặng im không tiếng động bước đến nghe lỏm.
Bị Tỉnh Ngộ phát hiện và đá ra chỗ khác.
Lãnh Tinh Lan thì thào: "Chột dạ cái gì chứ, để tôi nghe có chuyện gì, có bí mật gì mà tôi không thể nghe hả?"
“Lâu không gọi cho cậu rồi, cậu đang đi chơi ở đâu ư?” Tỉnh Ngộ hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Lạc mơ hồ nghe thấy Tỉnh Ngộ đang nói chuyện với người khác, trong lòng có chút bối rối, cậu liền hỏi:
"Tỉnh Ngộ, anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Tỉnh Ngộ lườm Lãnh Tinh Lan.
“Không có ai đâu, là một người bạn thôi.”
Tỉnh Ngộ hỏi, “Nặc Nặc, cậu say rồi sao?
"Tối nay tôi đi ăn với bạn cùng phòng," Lâm Lạc báo cáo với Tỉnh Ngộ lịch trình của mình, "cho nên tôi có uống chút rượu."
"Nhưng tôi chỉ uống một chút, không say."
Tỉnh Ngộ: "Sao giờ cậu vẫn ở bên ngoài? Về ký túc xá nghỉ ngơi uống chút sữa đi, nếu không ngày mai sẽ đau đầu."
Lâm Lạc trả lời: "Bây giờ tôi đang trên đường trở về, gần đến cổng trường rồi, sẽ về tới ký túc xá ngay thôi."
“Ừ, ngoan.” Tỉnh Ngộ đáp, “Đi đường chú ý an toàn, cẩn thận xe cộ, cẩn thận bậc thềm nhé.”
Lãnh Tinh Lan xoa xoa cánh tay tê dại, nổi da gà quá đi mất.
“Cậu coi cậu ấy như em trai hay con trai thế,” Lãnh Tinh Lan cười nhạo, “Con trai cũng không chịu nổi cậu lải nhải thế đâu nhá.”
Lâm Lạc lại nghe thấy giọng nói của Lãnh Tinh Lan và hỏi: "Tỉnh Ngộ, ai đang ở đó? Tôi có biết người bạn đó của anh không?"
Sẽ không phải là Miêu Tố Quân chứ?!
Lúc này, Lãnh Tinh Lan đột nhiên cúi người và hét vào điện thoại:
“Tôi là bạn trai của Tỉnh Ngộ nha!”
Tai Tỉnh Ngộ ù đi, suýt chút nữa đã chết ngay tại chỗ.
Lâm Lạc ở đầu bên kia điện thoại cũng giật mình.
Cậu sửng sốt, lập tức trả lời: "Không thể nào, anh nói dối."
Lãnh Tinh Lan mỉm cười: "Những gì tôi nói đều là sự thật, không hề nói dối nhóc."
“Câm miệng.” Tỉnh Ngộ che miệng Lãnh Tinh Lan, “Đừng nói nhảm.”
"Tôi không nói nhảm," Lãnh Tinh Lan cố ý kéo dài giọng điệu, nũng nịu nói, "Tỉnh Ngộ, mối quan hệ của chúng ta có gì đáng xấu hổ sao? Sao anh không giới thiệu em với người khác?"
Anh ta cố nói bằng giọng điệu buồn bã, như thể Tỉnh Ngộ là một kẻ có tội vậy.
"Nếu là vậy, vậy chúng ta chia tay đi, mối quan hệ như thế có ý nghĩa gì chứ?"
Lâm Lạc ở đầu bên kia điện thoại hơi sững sờ: "... Tỉnh Ngộ?"
"..." Tỉnh Ngộ: “Lãnh, Tinh, Lan!”
Lãnh Tinh Lan: "Cậu sốt ruột rồi nha."
Tỉnh Ngộ: "Cậu im đi!"
Lãnh Tinh Lan ngậm miệng lại, làm động tác kéo khóa cho mình, đồng thời đưa tay ra làm động tác "mời ngài nói".
Tỉnh Ngộ liếc anh ta một cái, cầm điện thoại chạy sang một bên, cách Lãnh Tinh Lan thật xa, sợ tên này đột nhiên dở chứng.
Đợi đến nơi yên tĩnh, Tỉnh Ngộ mới giải thích với Lâm Lạc: "Nặc Nặc, đừng nghe cậu ta nói bậy, con người cậu ta là như vậy, chỉ thích nói linh tinh, những lời cậu ta nói cậu đừng để trong lòng."
Lâm Lạc chỉ “Ừ” một tiếng.
"Cậu đã gặp rồi," như sợ Lâm Lạc không tin, Tỉnh Ngộ tiếp tục giải thích. "Lần ở sòng bạc mùa đông năm ngoái, cậu đã gặp cậu ta, chính là cái người không nghiêm túc có mái tóc dài."
“Cậu bảo ai không nghiêm túc hả?” Lãnh Tinh Lan khó chịu nói sau lưng Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ mặc kệ hắn, trong lòng nói: Ai trả lời thì nói người đó.
Nghe thấy lời mô tả này, Lâm Lạc ở đầu bên kia không khỏi bật cười.
“Là anh ta sao, tôi nhớ rồi.”
Nhìn bầu không khí giữa hai người lúc đó, ai biết quan hệ giữa họ lại là như này.
Lâm Lạc buồn cười nói: "Vừa rồi sao anh ta lại nói như vậy?"
Tỉnh Ngộ không giải thích được.
Anh biết giải thích ra sao đây?
Suy nghĩ hồi lâu, Tỉnh Ngộ nói: "Cậu ta miệng tiện, kệ đi."
Lâm Lạc "Ò" một tiếng, rồi lại hỏi Tỉnh Ngộ:
"Anh ta không phải bạn trai của anh, vậy anh thích mẫu người như thế nào?"
Tỉnh Ngộ phát hiện hôm nay cả Lãnh Tinh Lan và Lâm Lạc đều có chút khó đối phó.
Biết giải thích sao với nhóc say rượu này đây.
"Tôi thích những đứa trẻ ngoan", Tỉnh Ngộ dừng một chút, nói, "Cậu đi về ngủ cho tôi."
Lâm Lạc: "Tôi sẽ không."
Lâm Lạc nói xong, ngẩng đầu cao giọng nói với ba người bạn cùng phòng: "Các cậu về trước đi, không cần đợi tôi."
Tỉnh Ngộ: “?”
Sao hôm nay Nặc Nặc lại hư như vậy?
"Nặc Nặc", giọng điệu của Tỉnh Ngộ nặng hơn, "Nghe lời, về nghỉ ngơi đi, uống say thì đừng ra ngoài nữa, sẽ không an toàn đâu."
“Tôi không phải con gái, có gì mà không an toàn?” Lâm Lạc không quan tâm, “Muốn tôi đi về, anh phải trả lời tôi một vấn đề đã.”
“Vấn đề gì?”
Lâm Lạc cười hỏi: "Miêu Tố Quân mời anh ăn cơm sao?"
Mấy ngày trước cậu cố ý chọc tức Miêu Tố Quân, Lâm Lạc đoán cô ta nhất định sẽ mời Tỉnh Ngộ đi ăn tối.
“Anh có nhận lời cô ta không?”
Tỉnh Ngộ đau đầu: "Nhận lời rồi."
Lâm Lạc không cười nổi nữa, bực dọc nói: “Anh không giữ lời, anh rõ ràng đã nói sẽ không làm gì khiến cô ta hiểu lầm.”
“Không, không phải có mỗi hai chúng tôi, là bữa cơm gia đình.” Tỉnh Ngộ giải thích.
Lâm Lạc sửng sốt: "Bữa cơm gia đình? Ồ..."
"Miêu Tố Quân và anh trai cô ta cũng ở đó sao?"
“Ừ.” Tỉnh Ngộ biết tại sao Lâm Lạc lại nhắc tới người này.
Lâm Lạc im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Tôi về ký túc xá, sẽ không nói chuyện với anh nữa, cúp máy đây, tạm biệt."
Nói xong, Lâm Lạc liền cúp điện thoại.
Cúp máy xong cậu lại thấy bản thân có hơi bốc đồng.
Tỉnh Ngộ và nhà họ Miêu là người quen cũ, ăn cơm cùng nhau là chuyện bình thường, Tỉnh Ngộ cũng không biết Miêu Ngạn Quân đã làm gì.
Chỉ là bản thân cậu giận chó đánh mèo mà thôi.
Còn có không vui nữa.
Người cậu thích lại làm bạn với kẻ thù của cậu, cậu còn không thể nói.
Nghĩ tới là thấy uất ức rồi.
Bên kia, Tỉnh Ngộ thở dài một hơi khi nghe âm báo bận từ điện thoại, đứa nhỏ này thật khiến người khác đau đầu.
Tỉnh Ngộ đã cho người điều tra việc giữa Miêu Ngạn Quân và Phùng Quyên, nhưng không có thông tin gì.
Thông tin duy nhất có được cho đến nay là khi Phùng Quyên bị tai nạn ô tô, Miêu Ngạn Quân thực sự đang ở thành phố Vân Hải và sống không xa nhà Phùng Quyên, đêm đó cậu ta đã lái xe ra ngoài.
Nhưng nếu muốn điều tra sâu hơn thì khó có được bằng chứng xác thực.
Miêu Ngạn Quân hẳn đã sớm tiêu hủy chứng cứ.
Nhưng thấy Lâm Lạc như vậy, anh lại có chút không đành lòng.
“Sao thế, cãi nhau à?” Lãnh Tinh Lan nhìn hai người đột nhiên cúp máy, vẻ mặt Tỉnh Ngộ vẫn rất nghiêm túc, liền hỏi.
"Không thể nào? Cậu ấy thực sự tin sao?" Lãnh Tinh Lan trở nên lo lắng, "Cậu không giải thích với cậu ấy sao?"
Tỉnh Ngộ liếc Lãnh Tinh Lan một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy không tin, tôi có thể làm gì được, cậu xem cậu đã làm chuyện tốt gì đi."
Lãnh Tinh Lan ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hơi ngại, vốn anh ta chỉ muốn kích thích Tỉnh Ngộ vì lo bạn mình sẽ bị mấy lời của phụ huynh làm ảnh hưởng.
Nhìn phản ứng và giọng điệu của bạn mình khi nói chuyện với đứa nhỏ kia, Lãnh Tinh Lan chắc như bắp rằng bạn mình đã động tâm rồi.
Về phần tại sao không chịu thừa nhận, Lãnh Tinh Lan cũng rất rõ ràng.
Anh ta hiểu Tỉnh Ngộ, chắc chắn lại nghĩ nhóc kia còn quá nhỏ, mình thì lớn tuổi nên không hợp đây mà.
Cứ làm như cậu ta 9 tuổi chứ không phải 19 tuổi vậy.
Trên thế giới có rất nhiều cặp đôi chênh nhau đến 20, 30 tuổi ấy chứ.
“Vậy, vậy tôi sẽ giải thích với cậu ấy nhé?” Lãnh Tinh Lan ngập ngừng hỏi, “Có gì mà không giải quyết được chứ, hiểu lầm thì cứ giải thích thôi.”
“Không cần.” Tỉnh Ngộ dựa vào sô pha, nhẹ giọng nói, “Cứ để vậy đi, hiểu lầm thì hiểu lầm vậy.”
"Đừng nha," Lãnh Tinh Lan nói, "Cậu như này khiến tôi thấy có lỗi lắm."
Tỉnh Ngộ kìm lại khóe môi muốn nhếch lên, nhìn chằm chằm Lãnh Tinh Lan.
Một lúc sau, Lãnh Tinh Lan chợt hiểu: "Cậu đang đùa giỡn tôi đấy hả?"
“Cậu ấy không hề không tin, cũng không giận, đúng không?”
Tỉnh Ngộ nhếch mép cười đểu.
“Tên nào nói không suy nghĩ, tới lúc gặp chuyện thì phải tự mà giải quyết.”
Lãnh Tinh Lan cố nén suy nghĩ muốn đập cho Tỉnh Ngộ một trận, chỉ giơ ngón giữa với anh.