Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 62



Khi Lâm Lạc cùng ba người bạn cùng phòng đi đến cổng trường, Phùng Quyên vẫn đang bày một quầy hàng ở đó.

Vài người đang ở phía trước quầy hàng của bà gây rối, cũng không biết đang làm gì.

Lâm Lạc cau mày chạy về phía trước, đẩy nhóm người ra, đứng trước mặt Phùng Quyên.

“Các người làm cái gì vậy?”

Những người này có vẻ là sinh viên Học viện Mỹ thuật Quốc gia, đầu tóc sặc sỡ, quần áo lộng lẫy.

Một tên tóc màu xanh lá trong đám người nói: “Cậu là ai, việc này liên quan gì đến cậu? Tránh ra!”

"Đây là mẹ tôi!" Lâm Lạc nói, "Sao lại không liên quan đến tôi, các người muốn gì, đừng ở đây phá phách, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ của trường tới."

“Gọi đi, gọi luôn đi.” Tóc xanh lá nói, “Cậu là con trai bà ta sao? Vậy thì vừa đúng lúc.”

"Tôi nói cho cậu biết, một số anh em của chúng tôi đã ăn bánh kếp của mẹ cậu rồi bị tiêu chảy, nếu hôm nay cậu không giải thích, chuyện này sẽ không xong đâu."

"Không thể", Phùng Quyên nói, "Những chiếc bánh kếp tôi làm rất sạch sẽ và hợp vệ sinh, các nguyên liệu đều tươi nhất và tốt cho sức khỏe, sao có thể bị tiêu chảy được?"

Phùng Quyên đã bán bánh kếp trái cây nhiều năm rồi, bà là người tận tâm và không bao giờ lừa dối khách hàng bằng những nguyên liệu không hợp vệ sinh, đã bán nhiều năm như vậy nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trước kia là thành phố Vân Hải, bây giờ là ở Học viện Mỹ thuật Quốc gia, những người đã ăn bánh kếp trái cây của bà, có ai không nói rằng bánh kếp vừa ngon lại vừa rẻ?

“Có gì mà không thể?” Tóc xanh lá nói, “Tất cả chúng tôi đều mua bánh kếp của bà, sau đó bị tiêu chảy cùng một lúc, không phải do bánh của bà thì là gì?”

“Chẳng lẽ bọn tôi sẽ vu oan cho bà sao?”

“Bà mở quầy hàng ở đây, có đủ giấy phép vệ sinh an toàn thực phẩm không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Lâm Lạc vẫn ngăn trước mặt Phùng Quyên, “Anh nói anh bị tiêu chảy, nhưng cần phải đưa ra chứng cứ, đừng vu khống người khác.”

“Tôi vu khống người khác sao?” Tóc xanh nhảy dựng lên.

“Này này, cho tôi qua, cho qua nhờ chút.” Đột nhiên một giọng nói truyền đến phía sau mấy người này.

“Mẹ nó, đứa nào lắm điều vậy….” Tóc xanh quay lại, lời còn chưa nói xong đã kẹt cứng.

Vì đứng sau anh ta là Mao Tuấn, người cao khoảng 1,9 mét và nặng hơn 80 ký.

Mao Tuấn dáng người vạm vỡ, trên người có mùi rượu nồng nặc, trên mặt còn ửng đỏ, nhìn xuống tóc xanh chỉ cao có một mét mấy.

“Anh chửi mẹ ai vậy?” Mao Tuấn hỏi.

“Tôi, tôi…..” Tóc xanh đột nhiên lắp bắp.

Mao Tuấn ngước mắt lên nhìn Lâm Lạc, đoạn hỏi: "Nặc Nặc, người này có phải đang làm phiền dì không?"

Thấy tóc xanh nhanh như vậy đã mềm ra, Lâm Lạc rất muốn cười, cậu cố gắng kìm lại rồi nghịch ngợm đáp:

“Phải rồi, Mao ca, chính là bọn họ.”

Sắc mặt Mao Tuấn tối sầm lại: "Nặc Nặc là anh em của tôi, các người lại đang phá rối quầy hàng của mẹ cậu ấy, muốn đánh nhau sao?"

Mao Tuấn xắn tay áo.

Cậu ta một thân cơ bắp như không hề sợ lạnh, dù mùa đông cũng chỉ mặc mỗi cái áo len.

Ngay khi xắn tay áo lên, cơ bắp sắc bén lộ ra.

Mao Tuấn nắm chặt tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc như trong phim.

Vẻ mặt hung tợn nhìn không hề giống người tốt, cả đám tóc xanh sợ bị đánh nên khóe mắt giật giật, vội vàng nói:

"Không phải, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, có chuyện gì to tát đâu."

“Hiểu lầm?” Mao Tuấn cười toe toét giơ nắm đấm lên làm động tác muốn đánh.

Tóc xanh hét lên một tiếng, chạy tóe (cmn) khói.

Bọn họ chỉ là muốn ôm đùi Miêu Ngạn Quân và Miêu Tố Quân nên mới tới gây sự mà thôi.

Nếu chỉ vì vậy mà ăn đòn thì thật không đáng.

Mao Tuấn từ phía sau còn đang la lên:

"Đừng có chạy, tôi đã lâu không động thủ với người ta, còn đang lo không biết nắm đấm giờ có quen tay không đây."

Cả đám kia chạy càng nhanh, rất nhanh liền biến mất tăm trong đêm.

Phùng Quyên vẫn là lần đầu thấy cảnh dùng bạo lực dọa chạy người khác kiểu này.

Nhưng sau khi Mao Tuấn dọa đám người sợ hãi bỏ đi, cậu ta liền xấu hổ cười cười, vừa gãi đầu vừa nói: "Chào dì, con tên là Mao Tuấn, con là bạn cùng phòng của Nặc Nặc."

Phùng Quyên đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.

Sao đứa bé này lại có vẻ hơi ngây thơ nhỉ?

“Ừm, chào cháu.” Phùng Quyên nói.

Hạ Văn Thu đỡ Biệt Nhất Cách đang say rượu, cũng bước đến chào Phùng Quyên.

Khi Phùng Quyên thoạt nhìn thấy Biệt Nhất Cách, bà còn tưởng đó là một cô gái, ngạc nhiên nói:

“Ký túc xá của các con cho nam nữ ở chung sao?”

Mao Tuấn bật cười.

Biệt Nhất Cách lắc đầu, mơ hồ nói: "Không, không... hức, chào dì, con là nam sinh, là nam ạ."

Phùng Quyên tuy rằng không biết tại sao cậu trai này lại ăn mặc giống con gái, nhưng nhìn thấy cậu ta say đến không biết gì, trong lòng liền có cảm giác không biết làm sao.

“Sao các con lại uống nhiều như vậy?”

Phùng Quyên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lâm Lạc, “Nặc Nặc, con cũng uống à?

“Vâng,” Lâm Lạc đáp, “Có uống một chút.”

Cậu còn giơ tay ra hiệu: “Chỉ một chút xíu thôi.”

Phùng Quyên cũng biết tính con trai mình, không phê bình gì mà chỉ nói: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy, nhất là cậu bạn cùng lớp... đang mặc váy này."

“Dì, con tên là Biệt Nhất Cách.” Biệt Nhất Cách nói.

“Được rồi, bạn học Nhất Cách.” Phùng Quyên nói, “Nếu không uống được thì đừng uống nhiều như vậy, sẽ làm tổn thương cơ thể”.

“Thế này đi, Nặc Nặc.” Phùng Quyên nói với Lâm Lạc, “Dù sao cũng gặp rồi, con đưa các bạn đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai mẹ sẽ nấu cho các con một ít canh giải rượu, uống vào cho khỏi đau đầu.”

“Vâng.” Lâm Lạc đồng ý.

Vì vậy, Phùng Quyên đóng cửa quầy hàng rồi về sớm, còn mang theo ba tên quỷ say rưỡi.

Lâm Lạc giúp Phùng Quyên đẩy quầy hàng nhỏ, Hạ Văn Thu giúp Biệt Nhất Cách, Biệt Nhất Cách còn đang la lối đòi đi uống rượu với Mao Tuấn, nói lần sau nhất định sẽ hạ gục cậu ta.

Một nhóm người ồn ào tới nhà Lâm Lạc.

Nhà Lâm Lạc không lớn - không phải cậu không muốn mua căn lớn, mà là Phùng Quyên không cho phép, nói như vậy là lãng phí tiền bạc, dù sao hai mẹ con cũng đủ sống.

Lâm Lạc cũng nghĩ như vậy.

Kết quả là, bây giờ phát sinh vấn đề mới, bốn người bạn cùng phòng và Phùng Quyên, họ không thể ngủ trong hai căn phòng ngủ được.

Phùng Quyên giúp Hạ Văn Thu chăm sóc những người say rượu rồi để họ ngủ trong phòng ngủ chính, bản thân thì ngủ trên ghế sofa.

Lâm Lạc thấy không được, liền bảo Phùng Quyên lên giường ngủ, còn cậu sẽ ngủ sofa.

Nhưng nếu vậy, một người bạn cùng phòng sẽ lại phải ngủ trên sofa cùng Lâm Lạc, cái này cũng không thích hợp.

Vì vậy, Phùng Quyên quyết định bà sẽ ngủ trên ghế sofa.

Vừa bước vào cửa, Mao Tuấn và những người khác đã bắt đầu quan sát nhà Lâm Lạc, vừa nhìn vừa la hét.

"Vị trí này, đồ trang trí này, nội thất này", Mao Tuấn thốt lên, "Nặc Nặc, gia đình cậu đúng là thổ hào, không ngờ tôi cũng có thể kết bạn với người giàu nha."

Lâm Lạc giật mình, lén liếc nhìn Phùng Quyên, sợ cậu ta tiết lộ điều gì đó.

Phùng Quyên chỉ nghĩ cậu ta đang say nên cũng không để ý, bà cười nói: "Căn nhà này là nhà thuê, gia đình chúng tôi cũng không phải là giàu có gì đâu."

Biệt Nhất Cách quen thuộc những thứ này nhất, cũng may anh ta giờ đang say đến mức thần trí không tỉnh táo, nếu không Lâm Lạc cảm thấy nhất định sẽ bại lộ.

Bởi vì mấy món đồ nội thất cậu mua đó, không có cái nào rẻ cả, nhưng Phùng Quyên không biết nên cứ coi nó như đồ đạc bình thường.

Khi đến phòng ngủ của Lâm Lạc, họ lại bắt đầu kinh ngạc.

Kinh ngạc trước những bức tranh sơn dầu treo trên tường, bao gồm cả bộ sưu tập của các họa sĩ đương đại mà Lâm Lạc mua, bao gồm các tác phẩm của chính Lâm Lạc, và cả đống thuốc màu trong tủ.

Mao Tuấn vồ lấy cái tủ đựng thuốc màu, hét lên:

“Nặc Nặc, cho tôi một ít thuốc màu đi, con khổ lắm ó.” (đoạn xưng con này ý là muốn gọi NN là ba đó =))))

Lâm Lạc: “…………”

Cậu xoa xoa trán, mấy cái tên quỷ say này thật đúng là. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.