Nhìn thấy Tỉnh Ngộ cúi đầu cởi hai cúc áo trên cùng, Lâm Lạc vội giữ lấy tay anh.
Người đàn ông nhướng mắt nhìn cậu.
Lâm Lạc nói: "Anh, anh cởi hết đồ, em làm sao ngủ được?"
“Anh cởi đồ, sao em lại không ngủ được chứ?” Tỉnh Ngộ hỏi lại.
"………..." Lâm Lạc tức giận muốn cởi đồ ngủ, "Vậy em cũng tr.ần tru.ồng ngủ, xem xem anh ngủ kiểu gì."
Lâm Lạc nói, và bắt đầu cởi cúc áo ngủ của mình.
Sau khi cởi liên tiếp bốn chiếc cúc áo, Lâm Lạc đột nhiên nhận ra người đàn ông cũng không có tiếp tục cởi quần áo của mình mà cứ nhìn cậu.
Lâm Lạc ngẩng đầu: "Anh nhìn em làm gì, anh không phải muốn tr.ần tru.ồng ngủ sao, cởi đồ ra."
“Để xem hai chúng ta ai không nhịn nổi trước.”
Tỉnh Ngộ mỉm cười nghiêng người về phía trước, đè đầu Lâm Lạc hôn lên môi cậu.
“Trêu em thôi.”
“Đừng cởi.”
Tỉnh Ngộ trước giờ chưa bao giờ cho mình là một quý ông lịch thiệp, ít nhất nếu người yêu trần trụi nằm cạnh, anh không thể đảm bảo mình sẽ không làm gì.
Loại hành vi Liễu Hạ Huệ đó anh không làm nổi.
Anh khép lại vạt áo trước của Lâm Lạc, dỗ dành cậu: “Cài nút áo lại đi, đừng câu dẫn anh nữa.”
Lâm Lạc nghe thấy anh nói, nhưng cậu cũng không dừng lại.
“Em không cài đó.” Lâm Lạc không những không cài mà còn tiếp tục cởi chiếc cúc cuối cùng còn sót lại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong màn đêm yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, vừa mới tắm xong nên trên người cả hai đều có mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Hương thơm cứ vấn vít lấy nhau.
Khung cảnh như vậy dễ khiến con người ta nóng đầu.
Ánh mắt của Tỉnh Ngộ dán chặt vào khuôn mặt Lâm Lạc.
Không khí tràn ngập mùi thơm và ngọt như kẹo.
Nội tiết tố thúc giục Tỉnh Ngộ di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, lướt qua môi Lâm Lạc, rồi lướt xuống cổ áo đang mở.
Xương quai xanh, ngực, xương sườn, bụng……từng tấc da của cậu bé hiện rõ dưới ánh đèn rực rỡ.
Thành thực mà nói, giờ họ là người yêu của nhau.
Có thể làm bất cứ điều gì, phải không?
Nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp, hơn nữa, anh nghĩ Lâm Lạc vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng lấy lợi tức trước một chút chắc không vấn đề gì chứ.
Bị anh nhìn đăm đăm như thế, tự nhiên Lâm Lạc thấy hơi xấu hổ.
Cậu bất giác nín thở.
Lồng ngực cứ phập phồng lên xuống theo nhịp hô hấp.
“Tỉnh Ngộ.”
Lâm Lạc nuốt nước bọt, nghiêng người, tay phải cậu vòng qua cổ người đàn ông, tay trái nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, khiến cho cậu cảm giác da mình như bỏng vậy.
Trái tim Lâm Lạc đập thình thịch trong lồng ngực.
Giọng cậu hơi run: “Ừm, cũng không phải là không thể làm gì đâu…..”
Lời mời gọi thẳng thắn như vậy lại càng khiến Tỉnh Ngộ khó thở hơn một chút.
Cảm nhận được nhiệt độ như thiêu đốt, Lâm Lạc hơi kinh ngạc: "Anh..."
Chưa kịp nói xong, Tỉnh Ngộ đã chặn môi cậu lại.
Người đàn ông đè lên hôn cậu, động tác có chút vội vàng.
Lâm Lạc nhiệt tình đáp lại anh.
Kỹ năng hôn của cậu đã không còn non nớt như lúc đầu nữa rồi.
Âm thanh sột soạt của quần áo cọ vào nhau,nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, còn kèm theo tiếng nước phảng phất.
Một lúc lâu sau, Tỉnh Ngộ mới thở hổn hển buông cậu ra.
Nhìn vào đôi mắt mông lung của cậu bé, người đàn ông nắm tay Lâm Lạc thì thầm:
“Giúp anh một chút, được không?”
“Có thể không?”
Trên mặt nóng lên, lỗ tai Lâm Lạc cũng đỏ bừng, cậu lắp bắp gật gật đầu:
“Có, có thể.”
Độc thân nhiều năm như vậy, cái khác không biết nhưng cái này thì vẫn biết một chút, có điều kỹ thuật có thể không được tốt cho lắm.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đối với Tỉnh Ngộ mà nói, việc này do chính Lâm Lạc làm cho anh, chỉ riêng điều đó đã thỏa mãn hơn bất kỳ kích thích nào khác.
Tỉnh Ngộ vươn tay tắt đèn.
Căn phòng tối sầm lại, trong phòng hoàn toàn tối đen.
Họ không thể nhìn thấy nhau, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ của nhau qua đầu môi và ngón tay, lắng tai nghe nhịp thở của nhau.
Cảm giác này thật mới lạ và thú vị.
Lâm Lạc ngẩng đầu hôn lên trái cổ của người đàn ông, sau đó há miệng ngậm chặt lấy.
“Anh cũng giúp em một chút nha.” Cậu thì thầm khẽ nói.
Lâm Lạc cũng có phản ứng rồi.
Cậu cũng là một người đàn ông bình thường, những lúc như này không có phản ứng mới lạ đó.
Nụ cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cậu.
Họ vừa hôn nhau say đắm, vừa tự giúp lẫn nhau.
Bởi vì Phùng Quyên vẫn còn ở phòng bên cạnh nên cả hai đều rất hồi hộp, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động nào.
Khi kết thúc, trên người cả hai đều phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Tuy trời đang mùa đông nhưng trong phòng có bật điều hòa, hơn nữa vừa rồi hai người kích động như vậy nên cũng không tránh khỏi bị nóng.
Lấy khăn giấy lau sạch sẽ, Lâm Lạc thỏa mãn ôm eo người đàn ông, nép mình vào lòng anh.
Mặc dù điều này khiến cậu có hơi giống một cô gái nhỏ, nhưng Lâm Lạc kệ, cậu chỉ muốn đến gần Tỉnh Ngộ hơn.
Hai má vẫn ửng đỏ, cậu xoa cằm Tỉnh Ngộ, ngẩng đầu cười nói:
“Nếu không phải do mẹ đang ở phòng bên cạnh, đêm nay em đã làm anh rồi.”
“Ai làm ai hả?” Tỉnh Ngộ nhéo nhéo mặt Lâm Lạc.
Khuôn mặt của thiếu niên đầy collagen, má cậu rất mềm mại, da vừa mịn vừa đàn hồi, nhéo lên rất thích.
Lâm Lạc vỗ nhẹ tay anh, khẽ ậm ừ:
"Vấn đề không phải là ai làm ai, mà là quá trình làm nha!"
Tỉnh Ngộ cười không đáp.
Anh thích sự thẳng thắn của Lâm Lạc, hay nói đúng hơn là anh thích mọi thứ về Lâm Lạc.
Trong mắt anh, Nặc Nặc không có khuyết điểm gì hết.
Sau khi ân ái, Lâm Lạc cũng không buồn ngủ, cậu xoa xoa chóp mũi, nhỏ giọng nói với người đàn ông:
"Cứ xem em vẽ như vậy có chán không?"
“Em cũng không nghĩ mình lại vẽ lâu như vậy.”
Lâm Lạc vẫn nhớ bạn gái kiếp trước của cậu đã chia tay chỉ vì cậu suốt ngày vẽ tranh và không có thời gian để đi cùng cô ấy.
Lâm Lạc không muốn lặp lại sai lầm tương tự.
Bởi vì bạn gái cũ đó không quan trọng, nhưng Tỉnh Ngộ thì có.
Cậu không muốn chia tay với Tỉnh Ngộ.
“Không hề chán chút nào.” Ngón tay Tỉnh Ngộ xoa xoa thái dương của cậu bé.
“Nhìn em vẽ rất thú vị, nếu có thời gian, anh thực sự muốn xem em hoàn thành tác phẩm này.”
“Thật sao?” Lâm Lạc có chút không tin, khóe môi cong lên rồi lại hạ xuống, cậu nghi ngờ Tỉnh Ngộ chỉ muốn dỗ cậu vui vẻ.
“Đương nhiên là thật.” Tỉnh Ngộ cười, “Anh đã bao giờ nói dối em chưa?”
Hình như không có.
Lâm Lạc vui vẻ đáp lời: "Nếu anh thật sự muốn xem bức tranh của em, vậy sau khi hoàn thành chắc chắn sẽ được xem nha."
“Ừ, thôi ngủ đi.” Tỉnh Ngộ xoa tóc cậu nhóc.
Hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc đến trường.
Các bạn sinh viên khoa sơn dầu chứng kiến cảnh đó có hơi ngạc nhiên.
Hôm qua tan học, Tỉnh Ngộ đến đón Lâm Lạc, sáng nay Tỉnh Ngộ lại đưa Lâm Lạc đi, chẳng lẽ tối hôm qua hai người ở cùng nhau sao?
Một vài người trong khoa sơn dầu còn nghe nói Lâm Lạc là một trong những họa sĩ được Tỉnh Ngộ tài trợ.
Nhưng không ai nghe nói mối quan hệ giữa hai người họ tốt đến mức Tỉnh Ngộ lại đích thân đến đón cậu, đây không phải là quan hệ bình thường nữa rồi, ít nhất cũng phải ở mức bạn tốt.
Xét cho cùng, với tư cách là CEO của một công ty niêm yết, công việc của Tỉnh Ngộ hẳn phải rất bận rộn, làm sao có thể có thời gian để đi cùng một người bình thường được?
Các bạn cùng lớp vẫn đang suy đoán về mối quan hệ của họ, nhưng Lâm Lạc chẳng để tâm, cậu chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.
Tuy nhiên, trước khi thi cuối kỳ, Lâm Lạc cuối cùng đã hoàn thành bức tranh mà cậu định tặng cho Phùng Quyên.
Thường thì một bức tranh không bao giờ có thể hoàn thành, cái gọi là hoàn thành chỉ là do bản thân người họa sĩ cho rằng tác phẩm đó đã ổn.
Lâm Lạc đặt tên cho bức tranh là “Mẹ”, rồi hẹn Cảnh Vân như đã nói.
Cảnh Vân bảo cậu tới nhà.
Cảnh Vân vẫn rất coi trọng sinh viên mà ông từng đánh giá cao, người đã ngày đêm vẽ tranh đến hơn một tháng.
Nhưng điều Cảnh Vân không ngờ tới là tác phẩm của Lâm Lạc còn xuất sắc hơn ông tưởng!
Khi Lâm Lạc còn đang hồi hộp cho Cảnh Vân xem bức “Mẹ” thì ông đã choáng váng.
Ông thực sự rất khó có thể tưởng tượng một tác phẩm như vậy lại được vẽ bởi một sinh viên mới chỉ tiếp xúc với sơn dầu trong một hoặc hai năm gần đây – bởi Cảnh Vân biết Lâm Lạc không hề học mỹ thuật trước khi thi đỗ Học viện.
Là một bậc thầy tranh sơn dầu hàng đầu trong nước và cũng có danh tiếng nhất định trên thế giới, Cảnh Vân đương nhiên có thể thấy tác phẩm của Lâm Lạc xuất sắc như thế nào.
Dù nói về khía cạnh kỹ thuật hay tình cảm, bức tranh này cũng xứng với đẳng cấp hàng đầu thế giới.
Tay Cảnh Vân run lên.
Có lẽ đây chính là một thiên tài vô song.
Bởi, có nhiều bậc thầy hội họa trong lịch sử đã nổi tiếng từ rất sớm, và họ cũng đã vẽ nên những kiệt tác lưu truyền khi mới ở tuổi đôi mươi.
Vậy thì vì sao Lâm Nặc không thể chứ?
Cảnh Vân hào hứng nghĩ, ban đầu chấm Lâm Lạc hạng nhất và duyệt cho cậu thi đỗ có lẽ là điều đúng đắn nhất mà ông từng làm trong đời.
Cảnh Vân không nhịn được một lần nữa lại nghĩ đến Lâm Lạc.
Lâm Lạc hồi đó không có cơ hội như vậy.
Cậu ta chỉ là một sinh viên văn bằng hai bình thường, không vào được Học viện Mỹ thuật Quốc gia nên chỉ học với ông được có vài ngày.
Nhưng Lâm Nặc thì có cơ hội.
Cảnh Vân thậm chí còn cảm thấy bài giảng của Học viện Mỹ thuật Quốc gia đang hạn chế cậu.
Ông quyết định thảo luận với các giáo viên khác trong Học viện để sắp xếp lại chương trình học cho Lâm Lạc khác với những người khác.
Nhìn thấy Cảnh Vân hồi lâu cũng không lên tiếng, Lâm Lạc có chút kỳ quái.
Cậu rất tự tin về bức tranh này, nhưng cho Cảnh Vân xem nó tương đương với việc giao bài tập của mình cho giáo viên sửa nên cậu cũng hơi lo lắng.
Đặc biệt là Cảnh Vân mãi không lên tiếng.
Lâm Lạc thận trọng nói: "Thưa thầy? Thầy có chuyện gì sao, có thể cho em ý kiến không?"
"Nặc Nặc, hứa với tôi, em nhất định phải theo đuổi sự nghiệp hội họa, nhất định phải chăm chỉ vẽ tranh, đừng quan tâm người khác nói gì."
“Phải tiếp tục vẽ.”
"Em nhất định sẽ trở thành một họa sĩ đẳng cấp thế giới."
Đây là tầm nhìn của Cảnh Vân với tư cách là một bậc thầy về tranh sơn dầu.
Trong giới hội họa, Tỉnh Ngộ và những người khác có thể nhìn ra Lâm Lạc có tài năng và vẽ rất đẹp, nhưng tầm nhìn của anh không thể chuẩn bằng Cảnh Vân.
Lâm Lạc sửng sốt, liên tục gật đầu: "Thưa thầy, em sẽ ạ."
Kiếp trước đã vẽ tranh cả đời rồi, đương nhiên kiếp này cậu sẽ tiếp tục.
Hội họa là sự nghiệp cậu muốn theo đuổi mãi mãi, đó cũng là sở thích của cậu, là tất cả những gì cậu có, và đó cũng là ý nghĩa tồn tại của cậu.
“Em rất thích vẽ tranh,” cậu nói, “Em sẽ luôn vẽ”.
Câu này kiếp trước cậu đã trả lời Cảnh Vân, và kiếp này cũng thế.
Cậu vẫn là Lâm Lạc đó.
Sau kích động ban đầu, Cảnh Vân từ từ bình tĩnh lại, ông không có gì để góp ý cho bức tranh của Lâm Lạc, cũng không thể góp ý.
"Vài ngày nữa thầy có tổ chức triển lãm cho các sinh viên của thầy, em có muốn trưng bày bức tranh này không?"
Cảnh Vân cũng hướng dẫn cả các nghiên cứu sinh, ông thường lấy danh nghĩ cá nhân tài trợ và tổ chức các cuộc triển lãm tranh cho các sinh viên của mình, nhưng chưa bao giờ trưng bày tác phẩm của một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Bởi vì chỉ cần có tên Cảnh Vân, tất cả những sinh viên có tác phẩm trưng bày trong triển lãm đều có thể bán được giá tốt.
Đây cũng là một cách để tăng uy tín cho sinh viên.
Cảnh Vân muốn giúp Lâm Lạc quảng bá danh tiếng của cậu.
Với trình độ của Lâm Lạc, cậu không nên vô danh như hiện giờ.