Chu Tích Duyệt tức giận nói: "Cho dù có tặng mấy tòa nhà thì cô ta cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy chứ?"
“Lâm Nặc, cậu nói có phải không?”
Mao Tuấn: “Cậu nói rất đúng!”
“Tôi không hỏi cậu.” Chu Tích Duyệt nói.
Mao Tuấn trầm mặc cúi đầu.
Lâm Lạc nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi:
"Biệt ca, cô ta sao chép những tác phẩm nào, anh có biết không?"
Chu Tích Duyệt đột nhiên trở nên kích động: "Nặc Nặc, cậu muốn vạch trần cô ta sao?"
"Vạch trần cô ta? Tôi không có hứng thú," Lâm Lạc vẻ mặt bình tĩnh nói, "Nhưng người như cô ta không xứng đáng ở trong ngành sơn dầu."
Lâm Lạc sẽ không bao giờ để khối ung nhọt như vậy tiếp tục tồn tại trong ngành sơn dầu.
Đúng là một con sâu làm rầu cả nồi canh.
Đây là nỗi xấu hổ của tất cả các họa sĩ sơn dầu khi có một kẻ như vậy trong đội ngũ của họ.
Biệt Nhất Cách nói: "Cái này rất dễ tìm, có một số bức tranh cô ta đã mang đi triển lãm, một số thì đăng lên mạng."
“Thật quá trắng trợn.” Chu Tích Duyệt tức giận nói, “Cô ta chắc chắn không ai dám lật tẩy mình sao?”
Mao Tuấn: "Đúng, quá trắng trợn, quá vô pháp vô thiên!"
Lâm Lạc nói: “Đã như vậy, tôi sẽ tìm từng bức một để xem cô ta đã sao chép ý tưởng của bao nhiêu bức tranh”.
Chu Tích Duyệt lập tức vung tay lên nói:
"Tôi nữa, tôi sẽ cùng cậu tìm."
Mao Tuấn tiếp lời: "Tôi cũng tham gia."
Rồi dùng cùi chỏ đụng đụng Biệt Nhất Cách: “Biệt ca, anh thì sao?”
Biệt Nhất Cách cười đáp: “Tôi ngứa mắt cô ta từ lâu rồi.”
"Lần này chúng ta ôm được đùi lớn." Biệt Nhất Cách trêu chọc nhìn Lâm Lạc, đương nhiên, đùi lớn này không phải Lâm Lạc, mà là Tỉnh Ngộ và Cảnh Vân. "Chúng ta nên kéo cô ta xuống, vị trí đó nên dành cho những người thực sự tài năng. "
Nhưng chỉ có Hạ Văn Thu vẫn im lặng.
“Văn Thu Văn Thu, cậu thì sao?” Mao Tuấn thúc giục, “Nhanh, mau tham gia cùng bọn tôi!
Hạ Văn Thu cười nhẹ gật đầu: "Ừm, tôi sẽ đứng về phía các cậu. Nếu có việc cần đến tôi, cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Gia đình của Biệt Nhất Cách và Chu Tích Duyệt đều có thể coi là trung lưu khá giả.
Nhà Mao Tuấn tương đối bình thường, nhưng cũng thuộc tầng lớp trung lưu.
Trước khi đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Hạ Văn Thu chưa bao giờ biết thì ra Học viện có thể đẹp như vậy, ký túc xá và các tòa nhà giảng dạy lại có thể cao như vậy.
Đó là lần đầu tiên cậu đi tàu điện ngầm, và là lần đầu tiên cậu ngủ trên chiếc giường to và mềm như của nhà Lâm Lạc…..Thế giới này rộng lớn và phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Đối mặt với người như Lâm Lạc, trong lòng cậu cảm thấy có hơi tự ti.
Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ không bao giờ một mình chọc giận những người như Miêu Tố Quân.
Nếu Miêu Tố Quân sao chép tranh của cậu, rất có thể cậu sẽ nhịn xuống.
Cậu chỉ muốn yên ổn tốt nghiệp đại học, yên ổn vẽ tranh.
Sau khi tốt nghiệp, cậu có thể làm giáo viên dạy thêm, cậu bằng lòng với cuộc sống đó, không muốn dính dáng đến quá nhiều thị phi.
Nhưng bây giờ Lâm Lạc và những người khác đều ở đây, Hạ Văn Thu cảm thấy bản thân cũng không thể quá vô dụng được.
Chu Tích Duyệt đưa tay ra, úp lòng bàn tay xuống và nói: "Nào, hãy cổ vũ cho đội của chúng ta!"
"Từ hôm nay, chúng ta sẽ là anh em chung một chiến tuyến!"
"Hãy sát cánh với nhau vì mục tiêu chung – lật tẩy vụ sao chép tranh của Miêu Tố Quân!"
Chu Tích Duyệt giơ tay, Mao Tuấn cũng muốn đưa tay ra.
Nhưng cậu ta hơi thấy xấu hổ khi chạm vào tay Chu Tích Duyệt, còn đang do dự đã bị một người khác phủ đầu và đặt tay lên mu bàn tay của Chu Tích Duyệt.
Mao Tuấn còn đang hối hận thì cái tay thứ ba đã giơ lên.
Biệt Nhất Cách ranh mãnh rút tay lại và chuyển mình sang vị trí thứ ba.
Cố ý để tay của Mao Tuấn và Chu Tích Duyệt bên cạnh nhau.
Mao Tuấn đang thất vọng liền đỏ mặt tại chỗ.
Lâm Lạc và những người khác không khỏi cong môi, và nở nụ cười bí hiểm.
Bọn họ không dám cười thành tiếng, bởi vì lo Mao Tuấn sẽ ngại cho nên đều rút tay về.
Chu Tích Duyệt vốn là đương sự nhưng lại không hiểu là có chuyện gì, sao mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Chu Tích Duyệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nói: Cái tên to xác ngốc nghếch này sao mà không biết xấu hổ như vậy?
Sao cứ chạm vào tay cô?
Sau Biệt Nhất Cách, Lâm Lạc và Hạ Văn Thu cũng đặt tay lên họ.
Chu Tích Duyệt bất chợt nghĩ ra: "Nhưng đội của chúng ta nên đặt tên là gì giờ?"
Lâm Lạc: "……"
Bọn trẻ thực sự là tràn đầy năng lượng nha.
Lại còn muốn đặt tên nữa, cậu là một đại thúc rồi, không còn là đứa nhóc nữa, không thích chơi trò này đâu.
Biệt Nhất Cách nghe vậy cũng tỏ vẻ khinh bỉ.
Nhưng Mao Tuấn là người đầu tiên đồng ý với Chu Tích Duyệt, lại còn nói: "Đúng đó, chúng ta hãy chọn một cái tên đi. Chúng ta cũng có thể tạo một nhóm để lúc bình thường cũng có thể thảo luận."
Mao Tuấn liếc nhìn Chu Tích Duyệt.
Tất nhiên cậu ta có tư tâm, bởi đến giờ cậu ta vẫn chưa được Chu Tích Duyệt thêm bạn tốt.
Biệt Nhất Cách nghe hiểu, cũng đồng ý:
“Tạo nhóm cũng được, có việc gì cũng có thể hỗ trợ nhau kịp thời.”
"Từ từ, đặt tên cho đội trước đã!" Chu Tích Duyệt nói, "Tôi nghĩ hay…....gọi là đội săn ma đi! Miêu Tố Quân là ma, còn chúng ta là thợ săn ma!"
Lâm Lạc: "……"
Tên gì lúa quá vậy.
Mao Tuấn: "Tên này rất tuyệt!"
Biệt Nhất Cách: “……….”
Hóa ra cậu ta mà yêu thì sẽ như này hả?
Vì một người phụ nữ mà đánh mất chính mình luôn rồi.
Chỉ có Hạ Văn Thu hiền lành cười: “Được đó.”
Cứ thế, đội săn ma đã thành lập.
Chu Tích Duyệt nói: "Tôi đếm một, hai, ba, mọi người cùng giơ tay nhé."
Cùng với giọng nói trong trẻo và đầy nội lực của cô gái nhỏ, một, hai ba, năm người đồng loạt giơ tay thể hiện quyết tâm.
Lâm Lạc chợt cảm thấy cứ mỗi khi ở bên cạnh mấy tiểu quỷ này, bản thân hình như trẻ hơn.
Cậu nhìn bốn người trước mặt, khẽ mỉm cười.
-
Điểm thi của Lâm Lạc đã được sửa lại bình thường, cậu đạt 98 điểm, cao nhất lớp.
Sau khi kết thúc học kỳ vào ngày hôm sau, điểm số tất cả các môn đều được công bố, Lâm Lạc đạt hơn chín mươi điểm mỗi môn, với điểm tổng kết trung bình là 4.6, đứng đầu khoa sơn dầu.
Điểm số này, đừng nói đến khoa sơn dầu, thậm chí trong toàn bộ Học viện cũng ít người có thể so sánh được.
Không chỉ riêng điểm các môn chuyên ngành cao ngất mà các môn văn hóa cũng không hề kém, người khác chỉ có thể ngưỡng mộ mà không làm gì được.
Thi xong, Lâm Lạc mời các bạn cùng phòng đi ăn tối như đã hẹn.
Sau khi ăn xong, Hạ Văn Thu, Mao Tuấn và những người khác đều lần lượt trở về nhà.
Số người trong trường dần dần ít đi, chỉ Lâm Lạc vẫn đang chờ kết quả xử lý kỷ luật của Miêu Tố Quân.
Mặc dù trước mặt Tỉnh Ngộ, trưởng khoa đã hứa sẽ giải quyết việc này một cách công bằng, nhưng ngay sau khi Tỉnh Ngộ rời đi, Học viện lại bắt đầu trì hoãn.
Lâm Lạc cũng không đến văn phòng trưởng khoa gây rối và yêu cầu họ kỷ luật Miêu Tố Quân nữa.
Thay vào đó, cậu cùng với bốn thành viên khác của "Đội săn ma" bắt đầu thu thập bằng chứng về việc Miêu Tố Quân sao chép ý tưởng.
Tất nhiên, ngoài việc này thì điều quan trọng hơn vẫn là tận hưởng kỳ nghỉ.
Lâm Lạc bận rộn mấy tháng nay cuối cùng cũng có thời gian yêu đương với bạn trai.
Cậu không dám nói với Phùng Quyên, chỉ lấy lý do bận vẽ tranh, nhưng thực tế đã mang theo giá vẽ chạy đến công ty Tỉnh Ngộ, cứ chờ lúc Tỉnh Ngộ rảnh là hai người lại dính lấy nhau.
Mọi người trong công ty đều biết Lâm Lạc, có lần họ lén gọi Lâm Lạc là phu nhân tổng tài thì bị nghe thấy từ phía sau, nhưng Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ cũng không phủ nhận nên họ vẫn lén gọi Lâm Lạc như vậy.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày bức tranh "Mẹ" được triển lãm, Lâm Lạc mời Tỉnh Ngộ cùng đi.
Bức tranh được trưng bày trong một phòng tranh không xa Học viện Mỹ thuật Quốc gia, chủ yếu trưng bày các tác phẩm của các nghiên cứu sinh do Cảnh Vân dẫn dắt.
Chỉ trừ Lâm Nặc vẫn đang còn là sinh viên.
Rất nhiều người đến triển lãm vì tên tuổi của Cảnh Vân.
Phòng triển lãm rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện ồn ào vui đùa, hầu hết khách tham quan đều yên lặng thưởng thức tác phẩm, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nói chuyện.
Có những người chỉ lặng lẽ chiêm ngưỡng từng bức tranh.
Trong số các sinh viên của Cảnh Vân, không có ai vẽ xấu cả, tùy tiện chọn một bức tranh cũng sẽ rất nổi tiếng trong giới sơn dầu.
Lâm Lạc cũng rất tò mò về tác phẩm của những nghiên cứ sinh này, cậu đi vào cùng Tỉnh Ngộ, ngắm nhìn và trầm trồ, khi gặp những bức tranh đẹp cũng dừng lại và bình luận.
Cho đến khi cả hai bước đến bức "Mẹ".
Có rất nhiều người đang chiêm ngưỡng bức "Mẹ", một số người thực sự am hiểu và hết lời khen ngợi bức tranh này, còn tự hỏi người ký tên Lâm Nặc là ai.
Cũng có những người đã biết đến cái tên Lâm Nặc ngay từ đầu, và họ đã rất ngạc nhiên khi thấy bức tranh. Thời gian chưa qua bao lâu mà “tiểu Lâm Lạc” đã tự phát triển được phong cách vẽ tranh của riêng mình, hơn nữa còn vẽ rất đẹp, phải chăng đây chính là một thiên tài thực sự?
Tất nhiên cũng có rất nhiều người trong số họ chỉ chạy theo trào lưu, không mấy am hiểu về hội họa và cũng chưa từng nghe đến cái tên Lâm Nặc. Họ chỉ thấy rất nhiều người đến xem bức tranh này nên cũng đến xem và đánh giá cao nó, còn chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè.
Trong đám đông có vẻ cũng có một người am hiểu, anh ta đứng đó giải thích cho những người xung quanh vẻ đẹp của bức tranh này.
Lâm Lạc cũng tò mò không biết người khác nghĩ về phong cách vẽ tranh mới của mình, cậu cũng đứng lại và lắng nghe một lúc.
Lâm Lạc có chút xấu hổ khi nghe đủ loại lời lẽ hoa mỹ của người đàn ông đang khen ngợi bức tranh của mình.
Cậu nghiêng đầu về phía Tỉnh Ngộ cười nhẹ: "Bức tranh của em thực sự đẹp như vậy sao?"
Có thể là do kiếp trước bị đả kích quá nhiều, bây giờ nghe người khác khen bức tranh của mình đẹp, Lâm Lạc luôn cảm thấy không chân thực.
Cứ như đang mơ vậy.
Kiếp trước Lâm Lạc chỉ có thể tham gia một số triển lãm tranh miễn phí, hơn nữa phải rất vất vả mới thuyết phục được ban tổ chức đồng ý cho triển lãm tranh của mình.
Sau khi triển lãm được tổ chức, cậu cũng đến xem xem người khác đánh giá thế nào về tranh của mình, nhưng chỉ có "xấu như quỷ", "bức tranh này vẽ gì vạy", "nhìn như quỷ mà cũng vẽ được", hay "bọn nhóc nghịch graffiti".
Thực ra, không phải Lâm Lạc không biết vẽ tranh thương mại, tranh hiện thực, mà đối với Lâm Lạc, vẽ những thứ như vậy là vô nghĩa.
Từ lúc học tiểu học, cậu đã có thể vẽ một vật trong tranh nhìn y như thật rồi.
“Cực kỳ đẹp.” Tỉnh Ngộ nói nhỏ bên tai cậu.
Bộ dạng hai người đang cười nói thì thầm đã bị người đàn ông đang nói nhìn thấy.
Người đàn ông không cạo râu, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác đen trông rất bình thường.
Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, liền cau mày bước tới nói: "Các cậu cười cái gì? Tôi nói sai sao?"
Nhưng cậu vẫn không thể kìm được nụ cười trên khóe môi.
“Vậy sao cậu lại cười?” Người này hiển nhiên là hiểu lầm, chỉ cho rằng Lâm Lạc đang cười nhạo hắn cùng bức tranh.
"Những người giàu có các cậu đều không biết nghệ thuật thực sự là gì", người đàn ông hùng hồn nói, "Đừng dùng danh tiếng của một họa sĩ để đánh giá tác phẩm của anh ta có tốt hay không."
"Mặc dù đây là Lâm Nặc, cậu ấy không nổi tiếng, nhưng tranh của cậu ấy đẹp hơn bất kỳ tác phẩm nào khác trong triển lãm này!"
Lâm Lạc càng muốn cười, nhưng bởi vì sợ làm mất lòng người đàn ông, cậu đành cố nghiêm nghị gật đầu, giả bộ nghiêm túc: "Anh nói đúng."
Lâm Lạc không phản bác anh ta. Đàn ông thấy nói một mình thật vô nghĩa: "Cậu biết thì tốt rồi."
Anh ta vừa định quay đi, bỗng nghe cách đó không xa có tiếng kêu kinh ngạc: