Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 95



“Trong lòng con đang trách mẹ phải không?” Mẹ Tỉnh nói, “Trách mẹ đã đánh con.”

“Con vẫn luôn như vậy, trong lòng nghĩ gì cũng chẳng bao giờ nói ra miệng.”

Tỉnh Ngộ đáp: “Con không nói là vì cảm thấy không cần thiết. Những việc con thấy cần, không phải vẫn nói cho mẹ đó sao?”

Chỉ là mẹ không bao giờ lắng nghe mà thôi.

Vẻ mặt mẹ Tỉnh tức khắc lại trở nên khó coi, cao giọng nói: “Ý con là lời thổ lộ vừa rồi đối với bạn trai nhỏ của con sao?”

"Gần đây vì cậu ta mà con còn không đến công ty. Ngạn Quân đánh cậu ta, con đang chuẩn bị trả thù cho cậu ta và muốn gây phiền phức cho Ngạn Quân sao?"

Tỉnh Ngộ không trả lời.

Mẹ Tỉnh: “Mẹ nói cho con biết, con không được đi!”

"Mẹ với mẹ của Ngạn Quân là bạn tốt nhiều năm như vậy, giờ con vì một người ngoài lại đi gây khó dễ cho Ngạn Quân, sau này mẹ biết giải thích với bà ấy như thế nào? Đối mặt với bà ấy ra sao?"

Tỉnh Ngộ rốt cuộc không nhịn được nữa:

"Miêu Ngạn Quân đã làm Nặc Nặc bị thương, con chỉ giúp Nặc Nặc lấy lại công đạo, chuyện này chẳng lẽ sai sao?"

“Chẳng lẽ gã không nên tự giác đến xin lỗi bồi thường cho người ta sao?”

"Người trẻ tuổi đụng độ là chuyện bình thường, có gì mà phải xin lỗi với bồi thường, nói khó nghe như vậy mẹ còn biết giấu cái mặt già này vào đâu", mẹ Tỉnh nói.

Tỉnh Ngộ tức giận đến bật cười, chỉ vào chính mình: "Nếu người đó là con thì sao? Nếu là con bị thương, nếu gã phế cánh tay của con, mẹ vẫn cho là bình thường sao?"

“Nó dám!”

Giọng nói của Tỉnh Ngộ vẫn mang theo vài phần tức giận: “Vậy Nặc Nặc cũng là bảo bối của mẹ cậu ấy, sao có thể bị đánh như vậy được?”

"Vậy con đi đòi công bằng cho cậu ta đi! Đi đi, đừng về đây nữa!" Mẹ Tỉnh sắc bén nói, "Nếu như con vẫn quyết ở bên cậu ta, vậy thì đừng nhận mẹ là mẹ nữa!"

Huyệt thái dương Tỉnh Ngộ giật giật, anh bị giọng nói the thé của mẹ mình làm váng hết cả đầu.

Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rút khăn giấy, cúi đầu lau vết máu trên mặt.

“Mẹ……”

“Con không cần nói nữa!” Mẹ Tỉnh ngắt lời, “Hoặc con nghe lời mẹ, cắt đứt với cậu ta, hoặc con đừng nhận người mẹ này nữa.”

Tỉnh Ngộ lại hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, không thể tiếp tục cãi vã nữa.

Anh đứng lên, trầm giọng nói: "Hôm khác con lại đến thăm mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi."

Tỉnh Ngộ nói xong toan rời đi, nhưng mẹ Tỉnh đã hét lên, "Dừng lại!"

Tỉnh Ngộ dừng lại.

Mẹ Tỉnh lớn tiếng nói: "Ở trong mắt con, cậu ta còn quan trọng hơn mẹ có phải không?"

Tỉnh Ngộ có chút mệt mỏi.

Anh quay đầu lại, uể oải đáp lời: “Không phải, con chỉ nghĩ chúng ta đều cần bình tĩnh lại thôi.”

“Con còn có việc, mẹ có chuyện gì thì gọi điện đi.”

Tỉnh Ngộ nói xong và sải bước rời đi, mặc cho mẹ Tỉnh phía sau gào thét, anh vẫn không dừng lại.

Anh còn nghe tiếng mẹ mình bắt đầu phát rồ mà đập phá đồ đạc.

Tỉnh Ngộ ấn huyệt thái dương.

Anh ra ngoài rồi lên xe bỏ đi.

Thật sự không thể ở lại nổi nữa.

Mẹ Tỉnh đập nát mọi thứ trong tầm tay mình.

Bảo mẫu giờ mới cầm bông băng đến, nhìn phu nhân trong phòng khách, có chút khó hiểu:

“Phu nhân, thiếu gia cậu ấy…..”

“Giờ bà mới mang đến thì có ích gì? Nó đi rồi, bà cũng đi luôn đi! Cút ngay!”

Bảo mẫu cầm bông băng trong tay, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, thiếu gia đã lớn như vậy rồi, ngài có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, cậu ấy đâu phải người không hiểu chuyện, đừng lúc nào cũng cãi nhau.”

“Ngài luôn cãi nhau với thiếu gia, đương nhiên cậu ấy sẽ không muốn về gặp ngài.”

Mẹ Tỉnh quay đầu nhìn bà, hai mắt đỏ hoe, môi run run: "Là lỗi của tôi sao? Tôi làm tất cả là vì muốn tốt cho nó, nhưng bà nhìn xem….nó xử sự với tôi thế nào?"

Bảo mẫu im lặng không nói nữa.

  -

Tỉnh Ngộ vốn định qua thẳng trường học đón Lâm Lạc. Nhưng khi anh nhìn thấy vết thương trên trán qua gương chiếu hậu liền chuyển hướng đến bệnh viện gần đó đơn giản xử lý vết thương trên trán và quấn băng gạc, sau đó mới lái xe đến cửa khoa sơn dầu đợi Lâm Lạc tan học.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên trẻ tuổi ùa ra từ lối vào giảng đường.

Gần đây Tỉnh Ngộ vẫn luôn tự mình đưa đón Lâm Lạc đi học.

Biết Tỉnh Ngộ đang đợi mình, Lâm Lạc luôn rời khỏi phòng học rất nhanh, cậu luôn là người đầu tiên ra khỏi lớp.

Tỉnh Ngộ nhìn cậu chạy nhanh như vậy chỉ sợ cậu bị ngã, chẳng may động đến tay thì hỏng.

Nhìn thấy Lâm Lạc vội vàng chạy tới bên này, Tỉnh Ngộ mở cửa xe cho cậu, miệng tuy trách nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:

“Chạy chậm một chút, đừng lao nhanh như vậy, anh vẫn luôn ở đây đợi em, sẽ không đi đâu đâu.”

Lâm Lạc cười toe toét và nói: "Em bị thương ở tay chứ có bị thương ở chân đâu, chẳng ảnh hưởng gì đến việc chạy."

Ngồi ở ghế phụ, tay trái Lâm Lạc đặt ở cửa xe, sau đó duỗi tay trái sang phải, cố gắng cài dây an toàn.

Tỉnh Ngộ nghiêng người, kéo và thắt dây an toàn cho cậu.

Khi anh nghiêng người, Lâm Lạc nhìn thấy miếng gạc trên trán Tỉnh Ngộ, cậu sửng sốt, giơ tay sờ mặt Tỉnh Ngộ, hỏi:

“Anh bị thương sao?”

“Không sao,” Tỉnh Ngộ tỉnh bơ nói dối, “Không cẩn thận va vào cửa.”

Lâm Lạc cau mày, hiển nhiên là không tin:

"Vô duyên vô cớ sao anh lại bị đánh, lại còn bị đánh đến mức này?"

Nếu chỉ đơn thuần va vào cửa thì sao phải dùng băng gạc, đây nhất định là chảy m.áu rồi, hơn nữa miệng vết thương còn không nhỏ.

Tỉnh Ngộ còn đang nghĩ cách viện cớ, Lâm Lạc đã nhéo tai anh nói: "Anh đừng có nói dối em."

Tỉnh Ngộ: “……….”

Tỉnh Ngộ buồn bực: “Không nói dối thì không nói dối, em đừng nhéo tai anh nữa.”

Lớn như vậy rồi, sao có thể bị nhéo tai được.

“Làm sao, em không được nhéo sao?” Lâm Lạc hỏi.

“….Được.” Tỉnh Ngộ đáp, “Là mẹ anh đánh.”

Lâm Lạc nhíu mày: "Tại sao bà lại đánh anh?!"

Tỉnh Ngộ thở dài xoa xoa tóc của Lâm Lạc, không biết nên giải thích như thế nào. Đây không phải là lần đầu tiên mẹ Tỉnh đánh anh, và có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng. Mỗi khi kích động bà lại đập phá đồ đạc, lần này mới chỉ là mâm đựng hoa quả mà thôi.

Lâm Lạc đột nhiên linh quang chợt lóe: “Có phải là vì em không?”

“Không phải.” Tỉnh Ngộ lập tức phủ nhận.

Phủ nhận quá nhanh thì cũng giống như thừa nhận thôi.

“Thật sự là vì em sao?” Trong mắt Lâm Lạc hiện lên vẻ đau lòng, ngập ngừng hỏi: “Bởi vì bà biết anh ở bên em, bà không thích em, cho nên mới đánh anh sao?”

“Bà vẫn luôn như vậy, không phải vì em đâu.” Tỉnh Ngộ nói, “Dù không phải em mà là người khác thì bà vẫn sẽ như vậy thôi, em không cần tự trách mình.”

"Từ trước đến nay bà đều coi Miêu Tố Quân là con dâu của mình, ngoại trừ cô ta ra, bà không bằng lòng với bất kỳ người nào khác."

“Miêu Tố Quân?” Đột nhiên nghe thấy tên lần nữa, Lâm Lạc vẫn phản xạ có điều kiện mà dựng thẳng radar.

Thì ra Miêu Tố Quân là con dâu mà mẹ Tỉnh thừa nhận, chẳng trách cô ta lại cao ngạo và thân thiết với Tỉnh Ngộ như vậy. Nếu cậu không tự dưng xuất hiện, có thể Tỉnh Ngộ sẽ thực sự kết hôn với người phụ nữ đó.

"Ánh mắt của mẹ anh…...." Lâm Lạc muốn chế nhạo, lại nghĩ là mẹ của Tỉnh Ngộ, lời châm chọc nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ lẩm bẩm nói: "Thật không tốt chút nào."

"Phẩm hạnh của Miêu Tố Quân làm sao có thể xứng với anh?"

Được người yêu ẩn dụ khen mình, Tỉnh Ngộ cầm lòng không đậu mà cười cười, phối hợp nói:

"Đúng vậy, chỉ những người vừa có phẩm chất vừa có năng lực như Nặc Nặc mới có thể xứng đôi với anh."

Lâm Lạc buồn cười: “Anh đúng là tự dát vàng lên mặt mình.”

Tỉnh Ngộ dùng dăm ba câu liền đem đề tài này dời khỏi sự chú ý của Lâm Lạc. Không cần tán gẫu nhiều, Tỉnh Ngộ nhấn ga lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, anh nói với Lâm Lạc:

"Sau này mẹ anh có thể sẽ đến gặp em một mình, nếu bà gặp em, hoặc nếu bà cử người đến tìm em, hãy nhớ nói cho anh biết càng sớm càng tốt."

“Tìm em?” Lâm Lạc nghĩ đến âm mưu trong mấy bộ phim truyền hình máu chó kia, không khỏi nở nụ cười, “Bà sẽ không ném 5 triệu vào mặt em để bảo em rời khỏi anh chứ?”

"Có thể đó," Tỉnh Ngộ nửa đùa nửa thật trêu cậu.

Lâm Lạc nói, "Vậy em chắc chắn sẽ không đồng ý."

“Em đây là phú ông tiền tỷ, đưa có 5 triệu mà được sao, đùa à?”

Tỉnh Ngộ cười nhìn cậu qua kính chiếu hậu, hỏi: "Vậy nếu bà đưa cho em 100 triệu trở lên, em có đồng ý không?"

“Không bao giờ đồng ý.” Lâm Lạc kiên quyết lắc đầu, “Anh có thể cho em nhiều hơn 100 triệu mà.”

“Nếu em cầm 100 triệu đó không phải lỗ to sao?”

“Sau này hai ta kết hôn,” Lâm Lạc chồm người qua hôn lên má anh, “Vậy thì của anh cũng là của em.”

“Của em cũng là của anh.”

Tỉnh Ngộ bật cười: “Rất khôn khéo nha tiểu thiên tài, anh thực không nghĩ tới em không những vẽ tranh đẹp mà còn rất có đầu óc kinh doanh.”

“Quá khen quá khen.” Lâm Lạc cười tủm tỉm.

Hai người một đường vừa nói vừa cười về nhà.

Gần đây những công việc nấu ăn trong nhà đều do đầu bếp họ mời về đảm nhận. Lâm Lạc không thể nấu được. Kỹ năng nấu ăn của Tỉnh Ngộ cũng không thể hỗ trợ dinh dưỡng mà Lâm Lạc cần trong thời gian chữa bệnh, ngoài ra Lâm Lạc còn rất thích đồ ăn ngon nên cậu cần một đầu bếp để chế biến những bữa ăn bổ dưỡng và ngon miệng.

Chỉ là Lâm Lạc bị thương ở tay, rất đau nên cậu không thể ăn cay được. Lâm Lạc rất thích ăn cay, nhưng bác sĩ nói trong quá trình hồi phục, cậu nên tránh ăn cay hoặc lạnh. Tỉnh Ngộ liền dặn đầu bếp mỗi ngày nấu ăn đều không được cho cay. Lâm Lạc không thể ăn bất kỳ món cay nào, mồm miệng nhạt nhẽo đến phát chán lên.

Với lại tay phải còn bó bột nên cậu chỉ có thể ăn bằng tay trái.

Lại còn không thể cầm chắc đũa nên chỉ có thể dùng thìa, dĩa, v.v.

Về phần rửa mặt, gội đầu, tắm rửa, thay quần áo,… căn bản tất cả những chuyện vụn vặt trong cuộc sống đều do Tỉnh Ngộ lo liệu.

Lâm Lạc lúc đầu còn cảm thấy xấu hổ, nghĩ mình thật làm phiền anh quá, nhưng sau đó thấy Tỉnh Ngộ không những không thấy phiền phức, ngược lại còn có vẻ thích thú nên cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng vẽ tranh là việc mà không ai có thể làm hộ được. Lâm Lạc đôi khi có ý tưởng và rất muốn vẽ, nhưng vì chỉ có thể sử dụng tay trái nên cậu bắt đầu thử vẽ bằng tay trái. Tay trái không thuận như tay phải, tùy ý cầm cọ, tổng thể nét vẽ khác xa so với tưởng tượng của Lâm Lạc. Nhưng cậu phát hiện vẽ lung tung như vậy tựa hồ cũng có một nét thú vị khác, liền dứt khoát không cưỡng bách tay trái làm như tay phải nữa, mà là tùy tâm sở dục vẽ.

Sinh hoạt của Lâm Lạc rất bình thản.

Nhưng sinh hoạt của một số người khác đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Gần đây một sự kiện lớn đã xảy ra trong tập đoàn Miêu thị. Nhóm cổ đông đã thông qua biểu quyết mà bãi miễn chức chủ tịch của Miêu đổng, bầu người mới lên làm.

Mà trước khi chuyện này phát sinh, cả nhà họ Miêu không ai biết gì cả. Tệ hơn nữa, không chỉ mất chức chủ tịch, ông ta còn bị cáo buộc lợi dụng quyền hạn để trục lợi trong thời gian đương nhiệm, lợi dụng chức vụ để làm lợi cho bản thân mình, gây thiệt hại rất lớn cho công ty.

Công ty yêu cầu nhà họ Miêu bồi thường, nếu không sẽ khởi kiện ông ta. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.