Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?

Chương 9



Bữa cơm tối nơi xứ người này chợt trở nên ngon miệng vô cùng, không cần bỏ ra bao nhiêu công sức, chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài đẹp trai tuấn tú và tính cách phóng khoáng, Trần Mật đã chinh phục được cả nam lẫn nữ ngay trong lần đầu gặp mặt này, anh đã nhanh chóng hòa vào một với bọn họ. Ngược lại, Lục Dịch Phi vẫn luôn giữ im lặng, cậu có vẻ không hòa đồng lắm. Tuy thế, nhưng cậu cũng là một anh chàng đẹp trai, dựa vào gương mặt này không đến nỗi lưu lại ấn tượng xấu cho người ta, trái lại sự xa cách sinh ra vẻ đẹp lạnh lùng, cao ngạo.

Sau bữa cơm tối chính là thời gian tự do hoạt động, xét theo tất cả mọi người là lần đầu tiên tới vùng đất cao như vậy, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài chơi, từng người nhao nhao trở về phòng để nghỉ ngơi.

Cả hai vừa tiến vào thế giới của riêng mình, Lục Dịch Phi vội vàng khóa trái cửa lại ngay, tựa như ở chung với người này thì cực kỳ mất mặt. Mặc dù, lúc này trong lòng của cậu hiểu rõ, hành động của Trần Mật xác suất cao chính là chủ động bày tỏ muốn quay lại, nhưng cậu rất vẫn lo lắng.

Bản thân Lục Dịch Phi cũng không ý thức được hành động của mình hơi có vấn đề, cậu bắt đầu trở nên tách biệt một chút với những người bình thường.

Trần Mật bèn dịu dàng ôm lấy Lục Dịch Phi, cố hòng khiến cậu bình tĩnh lại: “Đừng kích động quá, từ từ thôi…”

Giọng nói của Lục Dịch Phi cũng trở nên run rẩy: “Anh… Anh… Sao anh lại… Xuất hiện ở đây?”

Trần Mật vỗ về Lục Dịch Phi ngồi xuống, anh rót cho cậu một chén trà: “Anh nhìn thấy em đăng bài trên trang cá nhân, muốn ở chung với đoàn của em dễ hơn anh tưởng tượng, may mà khi anh đăng ký đúng lúc thiếu một chỗ.”

“Vậy… Anh… Vì sao anh không nói trước với em…” Lục Dịch Phi đỏ mặt.

Trần Mật ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lục Dịch Phi: ” Anh muốn cho em một bất ngờ mà! Hơn nữa, với tính cách của em, nếu anh nói trước anh muốn đi du lịch với em thì em sẽ lại không vui.”

“Vậy anh đến… Chắc là… Không chỉ đơn giản đến Tây Tạng chơi một chuyến… Đúng không?” Lục Dịch Phi cẩn thận hỏi kỹ.

Trần Mật cười: “Em đoán xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.