Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 38



Bữa tiệc tối nay do Lương Bái khởi xướng, nói rằng là để giúp Thẩm tổng thanh tẩy bụi trần. Lần này địa điểm không phải ở quán bar, làm sao có thể lúc nào cũng đến quán bar được?

Nên lần này tổ chức tại căn nhà kiểu Tây của Lương Bái trong trung tâm.

Ngôi nhà kiểu Tây này được Lương Bái mua lại hai năm trước, nguyên nhân chính do anh không muốn sống quá gần với gia đình. Anh vốn bận rộn với công việc kinh doanh nên việc về trang viên luôn rất phiền phức. Chưa nói đến đường xá xa xôi, những người lớn trong nhà vẫn muốn kiểm soát anh. Đơn giản nhất là chuyển ra ngoài sống, ít nhất anh sẽ không bị họ mắng thẳng mặt vì thiếu kiến thức hay thiếu kỹ năng, suốt ngày bỏ bê công việc kinh doanh của gia đình, chỉ muốn mở quán bar.

Bất động sản ở Liễu Thành giá không quá cao như ở thủ đô hay Hải Thành. Giá căn nhà kiểu Tây diện tích gần 160 mét vuông này khoảng 5 triệu tệ. Phòng khách rộng rãi sáng sủa, từ ban công có thể nhìn ngắm khung cảnh thành phố về đêm tuyệt đẹp, đến dịp lễ Tết có thể ngắm pháo hoa và trình diễn ánh sáng.

Tuy nhiên, phong cách trang trí của ngôi nhà hơi giống một khách sạn hạng S, yên tĩnh trang nghiêm, khá thích hợp cho những bữa tiệc.

Ngoài Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, còn có một số người khác mà họ đã từng gặp trước đây, chẳng hạn như Đường Tiêu, người đã đến Đại học Liễu Thành để tỏ tình với Đàm Vân Thư trước khi tốt nghiệp.

Đã lâu như vậy, bản thân Đường Tiêu cũng không nhớ nhiều về việc bị Đàm Vân Thư từ chối.

Chủ yếu là trong vòng bạn bè của họ, có rất nhiều người đã bị Đàm Vân Thư từ chối. Lúc đầu, ai cũng có "ham muốn chinh phục", nhưng tất cả những gì họ nhận được chỉ là Đàm Vân Thư không muốn yêu đương. Cho đến sau khi Đàm Vân Thư tốt nghiệp và nhận được thiệp mời đính hôn, những người này mới chợt hiểu ra.

Sở dĩ kết hôn là vì Đàm gia muốn vươn ra thủ đô.

"Đàm Vân Thư, tối nay em có thời gian qua đây."

Đường Tiêu cầm một ly rượu ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Đàm Vân Thư. Hắn hiện cũng đang quản lý một công ty nhỏ của gia đình. Tuy không có nhiều danh tiếng, nhưng so với trước đây  trông trưởng thành hơn, thậm chí khéo đưa đẩy hơn. Hắn nói chuyện với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại rơi vào Đàm Vân Thư, chưa từng dời mắt.

Hắn không nghĩ nhiều về quá khứ, vì hiện tại là quan trọng nhất.

Sau khi Đàm Vân Thư đính hôn với con trai thứ tư của Lư gia, kế hoạch kết hôn của họ bị phá sản trong vòng hai năm. Chẳng phải cơ hội lại đến hay sao? Đàm gia đứng vững trên thương trường đã nhiều năm, Đàm Vân Hú làm nhiều chuyện như vậy mà Đàm gia vẫn chưa phá sản. Hiện tại Đàm Văn Thư đang hồi sinh sự nghiệp của Đàm gia. Nếu có thể nắm được Đàm Vân Thư, nguồn lực đằng sau sẽ rất ấn tượng.

Chỉ là mấy năm nay Đàm Vân Thư bận quản lý tài sản của gia đình, lần nào cũng không chịu tham gia những buổi tụ tập như vậy, luôn luôn vắng mặt, vì vậy bọn họ thật sự không có cơ hội.

Chủ yếu là không thể so sánh được, nguyên nhân chính là không ai trong nhóm của họ quản lý một công ty gia đình tầm cỡ, hiện tại chỉ có Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, người đã lâu rồi mới trở lại.

"Có bất ngờ không?" Đàm Vân Thư nở một nụ cười, nàng sinh ra vốn đã xinh đẹp, lúc này trên gương mặt đã hơi ngấm men say, lại tăng thêm phần quyến rũ, "Tôi vốn luôn rảnh rỗi."

Đường Tiêu đưa ly lại gần, chạm nhẹ vào ly của nàng, có vẻ như đã hiểu: "Hóa ra là Đàm tổng không muốn tham gia."

Thẩm Ánh Chi ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp lời: "Biết thì tốt."

Mọi người đều nghe ra thật hay đùa trong lời nói này. Nhìn bề ngoài, họ vẫn có vẻ hài hòa, thân thiện, không khí này duy trì đến tận chín giờ tối.

Nàng không tham gia vào trò chơi "gọi điện thoại" của những người này, nhưng có thể nghe thấy tất cả————

Sau khi Lương Bái thua cuộc, anh phải gọi điện cho người đứng thứ 52 trong danh sách WeChat. Dù người đó là ai, anh cũng phải nói rằng mình rất nhớ người kia. Lúc này, anh không được phép từ chối, đồng thời phải bật loa ngoài. Người đứng thứ 52 trong danh sách của Lương Bái là bác của anh, hiện đang bận việc ở Châu Phi. Khi nghe được lời anh nói, người bác bắt đầu la mắng, khiến mọi người cười ầm lên.

Sau đó đến Đường Tiêu thua cuộc, hắn đã gọi cho người thứ 13 trong danh bạ của mình, đó là một nữ phát thanh viên mà hắn đã gặp cách đây không lâu. Giọng nói của cô ấy rất ngọt ngào, liên tục gọi "Anh Tiêu", nghe giống như xương người này sắp gãy đến nơi rồi. Đối mặt với lời nói nhớ mình của Đường Tiêu, cô ấy lập tức nói có thể gặp ngay.

Tiếng cười của những người xung quanh lập tức trở nên mơ hồ.

Bản thân Đường Tiêu nhìn Đàm Vân Thư và ngay lập tức bào chữa cho bản thân: "Đừng hiểu lầm tôi, chỉ là bạn bè trong sáng, vẫn giữ chuẩn mực đạo đức. Tôi xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy khi buồn chán..."

"Cậu ném tiền ra để trở thành số một trong danh sách của cô ấy, mà vẫn còn quan hệ trong sáng à?" Có người cười sặc sụa.

Thẩm Ánh Chi vẫn đang uống rượu, nghe vậy cười hai tiếng: "Mọi người chơi tiếp đi, tôi cảm thấy vẫn chưa đến thời điểm kích thích nhất." Nói xong, cô đặt ly rượu xuống, nhìn Đàm Vân Thư đang ngồi một bên, hỏi: "Vân Thư, buồn ngủ thì cứ đến phòng dành cho khách mà ngủ đi. Dù sao phòng dành cho khách của Lương Bái cũng giống như khách sạn của cậu, không có gì khác biệt đâu."

Đàm Vân Thư chớp chớp lông mi và lắc đầu: "Không cần đâu."

Thẩm Ánh Chi cũng không quan tâm nữa, tham gia vào trò chơi, cũng sôi nổi và ồn ào với mọi người, nhưng cô lại là cao thủ trong các trò chơi đánh cược như thế này.

Đàm Vân Thư giữ nguyên tư thế ban đầu, mở khóa điện thoại, đầu ngón tay chạm vào màn hình một lần, sau đó ấn vào danh bạ của mình.

Hiển thị ở đầu danh bạ là một chữ "A".

Không ai có thể biết đây là ai, nàng chưa từng gọi lại trong những năm qua. Đương nhiên, nàng cũng không nhận được cuộc gọi từ ID này, nàng cũng chưa bao giờ thử sử dụng số điện thoại khác để xem nó có còn hoạt động hay không. Nàng sợ sẽ nhận được câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất.

Nhưng bây giờ, nàng không cần phải sợ hãi nữa. Mọi thứ đã trở nên vô nghĩa.

Cái gai đã vươn ra khỏi cành, cắm sâu hơn, tàn nhẫn hơn và đau đớn hơn.

Nàng ngước mắt lên, như không có chuyện gì dùng số điện thoại công việc của mình gọi đến ID đó, những gì nhận được là thông báo số điện thoại không tồn tại.

Đàm Vân Thư mím môi.

Đột nhiên, những người trên bàn cà phê đã đến thời điểm kích thích nhất, đó là một người tên Cao Minh Hạc đã thua trò chơi, phải gọi điện cho bạn gái cũ. Nhưng hắn rõ ràng là một tên cặn bã. Bạn gái cũ ở đầu dây bên kia gần như suy sụp khi nhận được cuộc gọi của hắn.

"Anh nói nhớ tôi, vậy tại sao lại không đến gặp tôi? Ồ, hóa ra là một trò chơi..."

"Cao Minh Hạc, tôi cảm thấy loại người như anh thật buồn cười, tôi không quan tâm, anh muốn làm gì thì làm đi. Anh..."

Những lời còn lại Đàm Vân Thư không thể nghe được, bởi vì Cao Minh Hạc đã cúp điện thoại, cười với mọi người: "Cô ấy mắng tôi, mọi người đừng nghe những lời còn lại của cô ấy nữa, cho tôi chút thể diện đi mà."

"Đồ chó cặn bã*." Người lên tiếng là Thẩm Ánh Chi.

*狗渣男 là "Cẩu tra nam" đó, không ngờ Thẩm tổng chửi nặng ghê.

Cao Minh Hạc hất cằm: "Cứ coi như là khen ngợi đi. Trở thành một tên cặn bã cũng là một loại kỹ năng đó."

Lương Bái cười khẩy: "Người ta rõ ràng là muốn gặp lại cậu."

"Muốn gặp tôi? Vậy hãy để cô ấy tự tìm tới, nếu cô ấy có thể tìm được."

Cao Minh Hạc vừa dứt lời, giọng Thẩm Ánh Chi lại vang lên: "Vân Thư, cậu đi đâu vậy?"

"Có việc gấp."

Đàm Vân Thư để lại lời này, rồi rời khỏi ngôi nhà kiểu Tây, bỏ lại tất cả sau lưng.

Khu dân cư này ở một vị trí tốt, và có rất nhiều tài xế đang đợi ở khu thương mại gần đó. Nàng đi qua đài phun nước dưới ánh đèn. Sau vài phút đã đưa chìa khóa xe cho tài xế, rồi đưa địa chỉ khu chung cư của Phương Du.

Khi nói ra, lời nói lại bị mắc kẹt, nàng muốn nói Sân số 35 Tinh Hồ, nhưng cuối cùng nàng đã thay đổi thành địa chỉ hiện tại.

Khi xe chạy trên đường, nàng cầm chặt chiếc điện thoại di động.

Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ trên khuôn mặt nàng, chiếu rọi lên đôi mắt không tỉnh táo của nàng. Nàng  biết khả năng cao là sẽ không thể nhìn thấy Phương Du, bởi vì đã muộn rồi, Phương Du cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng như Cao Minh Hạc đã nói, nếu như muốn gặp ai thì nên chủ động đi tìm.

Ngay cả khi không thể tìm thấy.

Khoảng cách ngày càng gần, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng nàng vì cái gì mà đau lòng?

Đàm Vân Thư cau mày vì say. Nàng cúi đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, lòng bàn tay ôm trán, mái tóc xõa xuống không đều, sượt qua làn da trên cổ tay.

Nàng cảm thấy được đầu óc mình đang hỗn loạn.

Đau lòng vì Phương Du không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa sao? Hay là đau lòng vì nàng không thể liên lạc được với Phương Du? Nàng đau lòng vì Phương Du của hiện tại, ánh mắt của cô không còn như trước nữa. Khi có ai đó bên cạnh, ánh mắt của cô rất lịch sự và nhã nhặn. Khi không có ai xung quanh, cô xa cách, lạnh nhạt, như không muốn liên quan gì đến nàng cả.

Đàm Vân Thư đầu đau như búa bổ, cho đến khi nữ tài xế nói "Chúng ta đến rồi" đã đưa nàng trở lại thực tại.

Nàng bước ra khỏi xe, nàng đã đi trên con đường này vài lần trong mấy năm qua. Nàng cũng nhận ra được những thay đổi ở đây. Mỗi lần đến nàng đều cảm nhận được, khói từ quầy bán đồ nướng bị quạt bay sang những hướng khác nhau, quán lẩu được thắp sáng rực rỡ, người đến rồi đi.

Nhưng trong những người đó không có ai giống Phương Du.

Nàng không biết địa chỉ cụ thể nơi Phương Du sống, nàng cũng không đi vào tìm kiếm, chỉ cần đứng ở đây để nàng bớt đau khổ hơn.

Không biết đã đứng bao lâu, nàng chỉ còn chút sức lực để bắt máy cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi

"Cậu ổn không?" Thẩm Ánh Chi hỏi.

Đàm Vân Thư: "Không sao đâu, tôi chỉ ra ngoài gặp một người thôi."

Vừa dứt lời, nàng đã nhìn thấy một chiếc xe đậu ở lối vào khu chung cư, Phương Du bước xuống từ ghế sau. Nàng không bị cận, xung quanh còn có ánh sáng nên nàng không nhận nhầm người.

Trong lúc nhất thời, nàng cũng quên trả lời điện thoại, bàn tay buông lỏng.

Nàng thấy Phương Du đã nhìn thấy mình, cũng thấy Phương Du không để ý tới mình.

Phương Du thực hiện từ "xa lạ" một cách triệt để.

"A lô? A lô? Đàm Vân Thư, cậu đang vội đi gặp ai vậy? Tại sao cậu lại bỏ chạy giữa bữa tiệc?"

"Bạch Nguyệt Quang hay Nốt Chu Sa của cậu đã trở về à?"

Đàm Vân Thư cố gắng đứng thẳng lên. Nàng chớp mắt hai lần rồi tiếp tục nói: "Thẩm Ánh Chi."

"Ừm?"

"Vì sao......"

Đàm Vân Thư không muốn hỏi "Vì sao", giọng nói của nàng run rẩy trong gió, thay vào đó lại hỏi: "Cậu đoán ra rồi phải không?"

Bởi vì những câu hỏi của Thẩm Ánh Chi có mục đích rõ ràng, hiện giờ dù nàng cũng không có tâm trạng, nhưng vẫn có thể nhận ra có điều gì đó không ổn.

"......"

Thẩm Ánh Chi ở đầu dây bên kia sờ sờ chóp mũi, có chút lúng túng nói: "Không phải vấn đề của tôi, mà là cậu giấu không tốt, sao có thể lần nào cũng tình cờ gặp nhau? Tôi bảo cô ấy đưa cậu đến sân bay để xác thực xem có thật sự như vậy không.

"Vậy là cậu đã nghe thấy nội dung qua camera hành trình."

"Ừ." Thẩm Ánh Chi ho khan, "Xin lỗi, tôi không tiện hỏi trực tiếp cậu, nên đành giở thủ đoạn."

Đàm Vân Thư mở cửa xe, không còn sức để nói tiếp: "Tôi về Đàm gia trước, cậu chơi tiếp đi."

"Chiều mai là lễ thượng thọ thứ tám mươi sáu của bà nội tôi, nhớ tới nhé." Đây cũng là một trong những sự kiện lớn trong chuyến về nhà lần này của Thẩm Ánh Chi, người càng lớn tuổi thời gian càng ít đi.

"Tôi nhớ rồi."

"Đàm Vân Thư." Thẩm Ánh Chi lại gọi tên nàng, trầm ngâm vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Hãy làm như cô ấy nói đi, chúng ta vốn không phải người đến từ cùng một thế giới."

Đàm Vân Thư ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, cầm chặt điện thoại, một lúc lâu vẫn không cúp máy, khóe môi mấp máy: "Người không đến từ cùng một thế giới, chính là lời cậu ấy đã nói."

"Không, nhất định phải như vậy, tôi phải có cậu ấy."

Trong ba năm đó, Phương Du sẽ không bám lấy nàng, về cơ bản cũng không chủ động gửi tin nhắn cho nàng, cũng không yêu cầu nàng bất cứ điều gì. Mỗi lần gặp nhau đều do nàng chủ động yêu cầu. Nàng thoải mái lợi dụng Phương Du, xem cô như trò tiêu khiển. Nhưng trên thực tế, nàng biết Phương Du hành động như vậy vì sự tự ti của cô. Cũng như khoảng cách giữa hai người không thể bị phá vỡ một cách tùy tiện.

Nàng là đại tiểu thư của khách sạn Quân Linh, mẹ của Phương Du lại là người giúp việc ở nhà nàng, nên Phương Du có thể chủ động sao?

Tuy nhiên, nàng vẫn lợi dụng khoảng cách về địa vị, biến Phương Du trở thành hương vị để giải tỏa áp lực nặng nề của mình——

Nhưng tại sao hương vị này lại ngọt ngào đến thế. Nó trở thành vị ngọt duy nhất khiến nàng nghiện và nhớ mãi trong nhiều năm qua.

Rõ ràng nàng không thích đồ ngọt.

Nàng vẫn nhớ về cái đêm mình say khướt vì việc đính hôn đã được hoàn toàn xác nhận. Nàng đã không muốn đến gặp Phương Du, nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát được. Nàng gõ cửa căn hộ kín đáo ở sân số 35 Tinh Hồ. Nàng nhìn thấy Phương Du xuất hiện trước mặt mình. Trong ánh mắt Phương Du lúc đó khi thấy nàng uống rượu tràn đầy sự kinh ngạc. Cô còn hỏi nàng uống rượu rồi lái xe phải không.

Nàng không lái xe khi say rượu, dù là trước đây hay tối nay.

Nàng tuân theo mọi quy tắc trên thế giới này, đến mức trở thành bông hồng được yêu thích nhất của Đàm gia, một bông hồng nhỏ mong manh không thể làm đau ai với những chiếc gai đã bị cắt bỏ. Tuy nhiên trong ba năm đó, từng chút một chiếc gai của nàng đã xuyên vào cơ thể Phương Du.

Nàng thấy sự bất an của Phương Du, nàng để cô một mình trong khách sạn, tùy ý đến rồi đi theo con đường riêng của mình.

Nỗi buồn và nỗi đau mà nàng cảm thấy bây giờ, có bằng một phần vạn so với khi cô nhìn nàng đầy hy vọng, nhưng lại nhận được thiệp mời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.