Lần này xe không chạy về căn cứ, mà trực tiếp đi đến cứ điểm được thành lập cho người sống. Ánh đèn pha trong đêm tối càng hấp dẫn thây ma, trên đường bị thây ma tấn công mấy lần. Có thể chạy qua thì chạy qua, không thể chạy qua thì Liêu Hữu đành phải mang theo vài người xuống xe chém giết. Lạc Ninh vẫn không xuống xe, nhưng lần này cô đã được cho một khẩu súng bắn tỉa, ngồi ở trên xe nổ súng.
Lúc sắp đến gần căn cứ, họ chạm trán một đợt thây ma cuối cùng, đột nhiên một anh chiến sĩ hét lên, cả người cũng bay lên sau đó. Mọi người lập tức chiếu đèn pin về phía anh ta. Tiếp đó mọi người đều phải rùng mình, họ nhìn thấy một cây cổ thụ ven đường, mà thân cây lúc này đã to gấp mười mấy lần kích thước vốn có của nó, ở vị trí thân cây còn có thêm một khuôn mặt na ná mặt người. Anh chiến sĩ kia đang bị nhánh cây dài của cây cổ thụ khống chế và chuẩn bị đưa vào miệng nó.
"Trời đất mẹ ơi, đây là thứ quỷ ma gì vậy?", mọi người hoảng sợ thốt lên. Sau đó giơ súng bắn về phía nhánh cây, nhưng vô ích, họ không thể ngăn cản được động tác của cây cổ thụ.
Lạc Ninh lập tức dùng súng ngắm chính xác vào giữa trán của gương mặt trên cây cổ thụ, sau đó nổ súng. Tiếng súng vang lên, viên đạn lao thẳng vào vị trí giữa trán của cây. Anh chiến sĩ vốn dĩ cho rằng bản thân sắp bị ném vào miệng cây, sắp toi mạng đến nơi rồi. Nhưng nào ngờ vừa đến trước cửa miệng của con quái vật này thì nó đột nhiên ngừng lại. Sau đó nhánh cây bất chợt bị gãy, cả người anh chiến sĩ cũng theo đó mà rơi xuống đất. May mà khoảng cách so với mắt đất chỉ khoảng hai ba mét, anh chiến sĩ nhanh nhẹn lợi dụng động tác huấn luyện ngày thường để bảo vệ những vị trí quan trọng trên cơ thể khi tiếp đất. Cảnh tượng này đã khiến cho tất cả những người ở đây đều bàng hoàng toát mồ hôi lạnh.
"Cái cây này bị làm sao vậy?", có người nuốt nước bọt rồi hỏi.
Lạc Ninh lái xe về phía cây cổ thụ. Liêu Hữu giữ lại, nói: "Cẩn thận, không biết nó có còn sống hay không".
Lạc Ninh xua tay, "Không sao đâu, nó đã chết rồi".
Sau đó cô tiếp tục tiến về phía trước, đi đến cạnh cây cổ thụ, lấy bao tay dùng một lần ra và đeo vào, cô đưa tay bóc một mảnh vỏ cây ra để ngửi, rồi quan sát những chiếc rễ mục thối rữa lộ ra bên ngoài. Cô nói: "Cái cây cổ thụ này đã bị nhiễm vi-rút thây ma rồi, nó đang trong quá trình đột biến. Sau khi đột biến hoàn thành, chắc phải gọi nó là cổ thụ thây ma".
–Editor: Autumnnolove–
Manh mối ở phòng thí nghiệm đã hoàn toàn trùng khớp. Người nọ tạo ra tận thế, chẳng những phát tán vi-rút đối với toàn nhân loại, ngay cả động thực vật y cũng chẳng tha.
"Cái gì? Bây giờ ngay cả cây cối cùng đột biến sao", Liêu Hữu từ trong khiếp sợ thốt lên.
Lạc Ninh xoay người nhìn gã, nói: "Không phải ngay cả cây cối cũng đột biến...Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, động thực vật đều sẽ nhiễm vi-rút và bắt đầu đột biến".
Cô tiếp tục nói: "Hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại càng ngày càng ác liệt và nguy hiểm".
Các cô là người thật đến thế giới này. Ngoài ra, với tính nết của ban tổ chức, chắc sẽ không có ai kích thích dị năng ở bối cảnh tận thế này. Nhưng bất kể là thây ma hay đồng - thực vật đột biến, đều càng ngày càng mạnh. Thời gian một tháng có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, khảo nghiệm của các cô cũng càng lúc càng khó. Chẳng trách giải đấu vẫn luôn nhấn mạnh rằng, cấp độ lần này là cấp độ địa ngục.
Sắc mặt Liêu Hữu lập tức thay đổi, "Vậy thì khó rồi!"
Chỉ là thây ma thôi mà còn khó giải quyết như vậy, bây giờ ngay cả thực vật và động vật đều đột biến và đứng về phe đối địch với con người, bọn họ còn tồn tại như thế nào?
Gã thở hắt ra, "Chuyện này...tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên".
Lạc Ninh gật đầu, "Thật sự cần phải báo cáo, sau đó chuẩn bị sẵn sàng phương án đối phó".
Thấy vẻ mặt lo lắng và buồn bã của Liêu Hữu, cô tiếp tục an ủi: "Khi khủng long còn tồn tại, con người vẫn nhỏ bé thế thôi, nhưng cuối cùng đều sống sót được, hơn nữa còn càng ngày càng sinh sôi".
"Chút thử thách nhỏ này cũng không tính là gì, cứ xem đi!"
Cô đã từng sinh tồn ở tận thế, lúc mới bắt đầu thì cuộc sống của con người rất khó khăn. Con người là sinh vật có khả năng thích ứng mạnh mẽ nhất trên thế giới này, cho nên cuối cùng cũng thành công vượt qua tận thế, tạo ra một kỷ nguyên mới.
Nghe được những lời này của Lạc Ninh, Liêu Hữu cảm thấy rất có đạo lý. Thời tiền sử, con người còn có thể tồn tại. Hiện tại khoa học kỹ thuật tân tiến thế nào, hình như cũng không có gì quá đáng sợ. Gã siết chặt nắm tay và nói: "Đồng chí nói rất đúng, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này".
–Wattpad: Autumnnolove–
Sau đó, họ tiếp tục lái xe về hướng căn cứ. Có điều sau khi trải qua chuyện vừa rồi, mọi người đều không tâm trạng mà trò chuyện nữa. Ngay cả đám Nhạc Khiếu, cảm xúc cũng không mấy phấn chấn. Họ đang cảm thấy cửa ải này càng ngày càng khó, không biết có thể kiên trì đến cuối cùng hay không.
Lúc tới căn cứ, Liêu Hữu sắp xếp chỗ ở cho nhóm Lạc Ninh trước, sau đó mới đi báo cáo tình huống cho cấp trên.
Sáng sớm hôm sau, Liêu Hữu đã đi đến chỗ ở của họ, còn mang theo bữa sáng. Tới ngày tận thế, quân đội đã cử nhiều tiểu đội đi thu thập tài nguyên, thực ăn hiện tại vẫn còn dư dả. Thật ra bữa sáng cũng rất đơn giản, hai chiếc bánh mì và một hộp sữa bò. Nhưng đối với những người đang sống trong cảnh tận thế, bữa sáng thế này cũng đủ xa xỉ rồi.
"Hôm qua các đồng chí đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, tôi đã báo cáo với các lãnh đạo của căn cứ, họ sẽ có khen thưởng cho các đồng chí".
Liêu Hữu ngồi xuống và hỏi: "Các đồng chí có yêu cầu gì không?"
"Hiện tại, chúng tôi có thể cung cấp vật dùng, vàng vụn của căn cứ, nơi cư trí, nơi làm việc, các đồng chí có thể suy nghĩ xem muốn chọn thứ nào".
Gã lại giải thích, "Vàng vụn, sẽ được sử dụng tương đương với tiền mặt hiện nay. Chúng tôi sẽ cấp cho mỗi đồng chí một tấm thẻ chính chủ, sau này sinh hoạt và giao dịch đều sẽ dùng đến tiền của căn cứ".
Tận thế, tiền bạc không khác gì giấy vụn, cho nên căn cứ đã phát hành vàng vụn để thay thế đơn vị tiền tệ hiện tại.
Lạc Ninh ngẫm nghĩ và hỏi lại: "Có thể chọn bao nhiêu thứ?"
Liêu Hữu trả lời: "Đồng chí Lạc Ninh có thể chọn ba thứ, họ thì chọn hai thứ".
Dù sao Lạc Ninh đã cống hiến rất nhiều vào hôm qua, nên phần thưởng sẽ nhiều hơn những người khác nhiều.
Lạc Ninh đưa ra lựa chọn, "Vậy tôi muốn nơi cư trú, vật tư và vàng vụn".
Nơi làm việc đối với các cô là vô ích.
"Nhưng mà có thể nhờ các đồng chí giúp tôi một chuyện không", cô lại nói.
Liêu Hữu hỏi: "Chuyện gì? Đồng chí nói thử xem".
Chỉ cần là chuyện không quá khó hoặc hay gã làm không được, gã đều sẽ cố gắng hoàn thành. Nếu hôm qua không có Lạc Ninh, bọn họ sẽ không thể cứu được nhóm nhà nghiên cứu ở phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học.
Lạc Ninh mỉm cười và nói: "Chúng tôi có vài người quen ở đây, nhưng đã lạc nhau rồi. Cho nên muốn mượn kênh phát sóng của các đồng chí để phát tin tức, có thể không?"
Liêu Hữu bật cười, nói: "Tôi còn tưởng là việc gì, cái này thì đơn giản".
"Đồng chí viết tin tức muốn phát sóng ra cho tôi, lát nữa tôi mang đến cho người phụ trách phát sóng liên tiếp hai ngày luôn".
Lạc Ninh lấy giấy bút ra, viết một đoạn tin nhắn, sau đó đưa giấy cho gã, "Cảm ơn!"
Trên tờ giấy cũng không được viết quá rõ ràng, ý chính là trong tay các cô có hai manh mối, những người cảm thấy hứng thú đều có thể đến căn cứ người sống tìm các cô. Nhưng chuyện manh mối rất mơ hồ, cô chỉ viết lên tờ giấy địa điểm thứ nhất và thứ hai, tin chắc rằng người không quá ngu ngốc khi nghe đều sẽ hiểu ra ẩn ý trong đó.
Liêu Hữu đón lấy tờ giấy, xem một lần rồi nhét vào trong túi, "Không cần khách sáo!"
Lạc Ninh uống một ngụm sữa bò, "Hôm nay có nhiệm vụ gì không?"
Liêu Hữu bật cười: "Đồng chí đúng là không thích ngồi yên".
Lạc Ninh nhún vai, "Bây giờ thời cuộc đang rất nguy hiểm và căng thẳng, chúng tôi mà rảnh rỗi thì ngược lại cảm thấy không an tâm".
Liêu Hữu cũng có thể hiểu được, "Cấp trên có lẽ sẽ thuê các đồng chí làm một nhiệm vụ, buổi chiều sẽ truyền tin đến, lúc đó tôi sẽ báo cho các đồng chí".