Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 302



Bị từ chối hợp tác, điều này đã nằm ngoài dự đoán của các đội tuyển và làm hỏng kế hoạch ban đầu của họ. Tất cả nhìn đội trưởng đội hạng nhất và hỏi: "Bây giờ nên làm gì?".

Đội trưởng đội hạng nhất nghĩ ngợi, nói: "Cứ hành động theo kế hoạch đi. Không thể âm thầm tranh đoạt, thì chúng ta công khai tranh đoạt".

"Chúng ta đồng loạt liên lạc những đội tuyển có thực lực và không kéo chân sau, sau đó liên minh cô lập đội Hoa Hạ, nếu có thể làm cho họ bị đào thải thì càng tốt".

Anh ta bổ sung, "Lạc Ninh kia không đơn giản đâu, tốt hơn hết là loại bỏ cô ta trước".

"Không có Lạc Ninh, một mình Bặc Hiên gánh team, cán cân thắng lợi vẫn sẽ nghiêng về phía chúng ta".

Anh ta nói thế, cũng có nghĩa là chẳng những đặt Lạc Ninh ở vị trí đối thủ ngang hàng, mà còn xem cô cao hơn một bậc. Chuyện này cần phải giải quyết cấp bách, anh ta không muốn cuối cùng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào bởi vì nhân tố bất ngờ là Lạc Ninh này.

–Editor: Autumnnolove–

Hôm sau, đội Lạc Ninh tập trung ở sân bay. Liêu Hữu và đội tinh anh của căn cứ đã chờ sẵn, ngay cả Thượng tá Phan cũng đến. Thái độ của Thượng tá Phan dành cho những thành viên trong đội Lạc Ninh khá thân thiện và khách khí, "Lạc Ninh, các đồng chí đã đến rồi!".

"Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, an toàn của tiến sĩ La và trợ lý của ông ấy còn phải làm phiền các đồng chí nhiều hơn", lời này Thượng tá Phan đặc biệt nói với Lạc Ninh.

Lạc Ninh mỉm cười, gật đầu: "Thượng tá Phan yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ an toản cho tiến sĩ La và các thành viên khác".

Khi các đội khác đến đây, đã thấy Lạc Ninh và chỉ huy căn cứ đang trò chuyện vui vẻ. Không biết đội Hoa Hạ đã dùng biện pháp gì, vừa đến căn cứ đã dựa hơi chỉ huy, chẳng trách có thể tung hoành trong căn cứ. Tiếc là Lạc Ninh quá nhạy bén, không muốn hợp tác với họ, nếu không thì họ cũng có thể mượn sức của căn cứ.

Một lúc sau, chiếc xe hộ tống tiến sĩ La và những người khác đã đến nơi. Đội Lạc Ninh tự lái trực thăng của họ, nhóm người Liêu Hữu và tiến sĩ La cũng được sắp xếp lên chuyến trực thăng này. Xét về tính năng và độ bền, chiếc trực thăng mà Lạc Ninh chọn còn tốt hơn những chiếc trực thăng của căn cứ. Lần này, phụ trách lái máy bay chính là những phi công chuyên nghiệp do căn cứ cử ra, Lạc Ninh ngồi cạnh đám người tiến sĩ La. Trạng thái tinh thần của tiến sĩ La thoạt nhìn cũng không quá kém, chủ động tươi cười chào hỏi Lạc Ninh. Chu Vệ cũng có mặt, chủ động ngồi bên cạnh Lạc Ninh. Hơn nửa tháng nay, thỉnh thoảng nhóm Lạc Ninh ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có gặp Chu Vệ. Hơn nữa, bởi vì trước đó Lạc Ninh đã cứu Chu Vệ, nên thường xuyên liên lạc với nhau, mối quan hệ khá tốt đẹp. Trên đường, Chu Vệ cũng tìm đề tài để trò chuyện với Lạc Ninh.

Lạc Ninh hỏi Chu Vệ: "Tôi thấy mắt anh có quầng thâm rồi, tinh thần cũng không tốt lắm, dạo này lao lực lắm sao?".

Chu Vệ ngáp một cái, nói: "Thời gian này bắt đầu liên quan đến chuyên ngành hồi đại học, tôi phải học lại rất nhiều thứ, cho nên thường xuyên thức đêm".

Lạc Ninh khẽ cười, hỏi: "Không kinh doanh nữa, anh xác định muốn chuyển sang nghiên cứu sao?".

Chu Vệ trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thời buổi hiện nay, buôn bán phát đạt ở đâu được chứ. Để có miếng ăn, tôi đành phải từ bỏ đam mê thôi".

Lạc Ninh nói đầy ẩn ý: "Chờ sau khi vắc-xin chống lại vi-rút thây ma được phát minh, thế giới trở lại bình thường, anh lại có thể làm chuyện mà anh yêu thích".

Hai mắt Chu Vệ lóe lên, lộ ra cảm xúc phức tạp nói không nên lời, "Mong là vậy!".

Lạc Ninh và Chu Vệ không tiếp tục đề tài này, lại tùy tiện nói đủ chuyện trên trời dưới đất.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

[ Trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, Chu Vệ có thể là người phát tán vi-rút thây ma không đây? ]

[ Cũng không phải là không có khả năng này. Anh ta chính là người địa phương đó, ngoài Liêu Hữu, anh ta là người xuất hiện nhiều nhất còn gì. ]

[ Quan trọng là trước kia anh ta từng học chuyên ngành công nghệ sinh học, sau đó kinh doanh công ty, nhưng cũng là trong ngành. ]

[ Còn có một người anh trai là tiến sĩ La tài giỏi, chẳng phải anh ta chính là nhà đầu tư chính của phòng thí nghiệm tiến sĩ La sao? Cơ hội và địa điểm làm ra vi-rút đều có cả. ]

[ Đúng vậy, vả lại tiến sĩ La đã giải mã được vi-rút thây ma rồi. Bây giờ mới có nửa tháng hơn chứ mấy, có phải là hơi nhanh không? ]

[ Thời gian giải mã vi-rút thây ma đúng là hơi nhanh, rất có thể tiến sĩ La cũng bị Chu Vệ lợi dụng. ]

[ Còn nữa, mọi người có phát hiện không, anh Ninh dùng lời nói để thử Chu Vệ rất nhiều lần đó. ]

[ Thấy rồi, hồi nãy anh Ninh còn đang thử Chu Vệ mà. ]

[ Càng nói càng cảm thấy anh ta khả nghi nhất. ]

[ Rốt cuộc có phải là anh ta không nhỉ? ]

[ 80 - 90% là anh ta rồi! Hôm qua anh Ninh đã suy đoán, trong số những người tham gia nhiệm vụ lần này, có cả tên phát tán vi-rút kia đó. ]

Không chỉ có khán giả trong nước cho rằng Chu Vệ rất có thể là người phát tán vi-rút thây ma, mà khác giả nước ngoài cũng đang đoán già đoán non, rồi lại lo lắng cho đội tuyển của quốc gia họ. Khi nhìn thấy kha khá đội tuyển bắt đầu nghi ngờ Chu Vệ, khán giả cũng dần an tâm.

Trên đường gặp đàn chim xác sống công kích rất nhiều lần, nhưng dưới sự dẫn dắt của Lạc Ninh, bắn súng thần tốc, dán bùa chớp nhoáng, không gây ra thiệt hại cho máy bay hoặc thương vong. Đến ngọn núi kia, máy bay đáp xuống chân núi. Đây là nơi cách xa thành phố, xung quanh không có nhiều làng mạc, cho nên cũng không có thây ma quanh quẩn. Nhưng sau khi mọi người xuống máy bay, nhìn thấy tình hình trên núi, không khỏi hít hà xuýt xoa. Cả ngọn núi được bao bọc bởi những cây xanh khổng lồ, kín không một kẽ hở. Nhìn thoáng qua có thể nhận ra rất nhiều thực vật đột biến, thậm chí còn có một số đã đột biến thành thực vật xác sống.

Thượng tá Phan cau mày, nói: "Khu rừng này rất nguy hiểm".

Tiến sĩ La thở dài, "Nguy hiểm cũng đành chịu. Tôi đã tra cứu tư liệu rồi, chỉ có mỗi ngọn núi này là có loại thực vật tôi cần thôi". Ông ấy lại nói: "Vả lại nếu đã đột biến càng tốt, hiệu quả thực nghiệm cũng sẽ tốt hơn".

Thượng tá Phan gật đầu, "Dù sao đi nữa, nhất định phải tìm ra chúng và mang về".

Chuyện này liên quan đến tương lai của loài người, bất kể là trả giá thế nào cũng phải tìm cho bằng được.

Tiến sĩ La lấy một chồng ảnh chụp thực vật đã in sẵn từ trong ba lô ra, đưa cho Liêu Hữu, "Nhờ đội trưởng Liêu phát cho họ giúp tôi, dựa theo hình ảnh mà tìm".

Liêu Hữu đón lấy, đưa cho Lạc Ninh một tấm ảnh đầu tiên, để lại cho bản thân một tấm, sau đó đưa cho cấp dưới của gã để phân phát cho những người tham gia nhiệm vụ.

Thấy đã sắp đến giờ, Thượng tá Phan chủ động hành động, "Đi thôi, lên núi nào!".

Người của căn cứ do Thượng tá Phan đưa đến được chia thành bốn tổ đi bên ngoài, tiến sĩ La và nhân viên nghiên cứu được bao bọc ở chính giữa. Đội của Lạc Ninh cũng được xếp ở vị trí bên trong, được bảo vệ. Liêu Hữu còn phát cho mỗi người trong đội của cô một khẩu súng tiểu liên và một khẩu súng máy, mang theo lên núi để bảo đảm tính mạng. Những người tham gia nhiệm vụ tìm kiếm thì đi theo phía sau.

Những đội tuyển khác thấy mỗi người đội Hoa Hạ có hai món vũ khí tiên tiến nhất, lại còn được phát thêm hai món nữa, hâm mộ đến đỏ mắt. Nhưng ít ra lần này họ đã có súng, phía căn cứ phát cho mỗi người một khẩu súng tiểu liên, thấp hơn hàng trong tay đội Hoa Hạ một bậc. Thứ này họ đã thèm nhỏ dãi ở bên ngoài từ lâu rồi, tiếc là còn chưa được chạm vào. Đoàn người tiến vào khu rừng, nhanh chóng chạm trán những đợt tấn công của thực vật đột biến. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.