Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 304



Lạc Ninh thấy Chu Vệ đi tới, cũng không có lộ ra một chút ngạc nhiên nào. Cô hỏi: "Có chuyện gì sao?".

Chu Vệ móc trong túi quần ra một túi giấy, vội vội vàng vàng đưa cho Lạc Ninh. Anh ta mím môi, nói: "Lát nữa nếu như có xảy ra chuyện gì, cô cứ rắc bột bên trong túi giấy lên người, sau đó đưa người của cô chạy xuống núi là được".

Lạc Ninh xoay người, đi ra phía sau cây lớn, "Tới đây nói mấy câu đi!".

Cái cây này rất to, đừng ở phía sau vừa vặn có thể che khuất ánh mắt của những người khác nhìn sang. Chu Vệ nghe xong thì do dự một lúc, cuối cùng mới đi theo. Sau đó, anh thấy Lạc Ninh mở túi giấy ra và ngửi ngửi. Lạc Ninh ngửi xong, nhìn Chu Vệ và nói: "Đây có phải là bột quả của vua thực vật xác đống đột biến trên đỉnh núi kia không?".

Chu Vệ biến sắc, ánh mắt tối sầm, "Sao cô biết được?".

Nghe thấy giọng điệu và dáng vẻ chắc nịch của Lạc Ninh, anh cũng không phản bác nữa.

Lạc Ninh khoanh hai tay lại và dựa vào cây to, "Mặc dù bột quả này không có tính ăn mòn và mùi tanh, nhưng nó lại mang đến cảm giác chết chóc, còn tràn đầy năng lượng mạnh mẽ".

"Do đó, chỉ có bột quả của vua thực vật thây ma mới có thể như thế". Cô tiếp tục nói: "Tôi rất nhạy cảm với mùi vị của chết chóc. Người khác ngửi không ra, nhưng tôi có thể ngửi ra".

Chu Vệ ngược nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt phức tạp, "Quả nhiên cô rất thông minh!".

"Cô nhận ra tình huống không thích hợp từ khi nào?", anh hỏi.

Lạc Ninh nhếch môi, hỏi lại: "Ý của anh là...tôi phát hiện anh và tiến sĩ La không ổn từ khi nào sao?".

"Hay là phát hiện bắt đầu từ lúc các anh lên núi, đã lợi dụng các dao động nguồn âm trên công cụ dò tìm để tạo sức ảnh hưởng đến những thực vật biến dị ở xung quanh sao?".

"Bốn phía đều bị phong tỏa, còn không phải là các anh giở trò quỷ sao?".

Chu Vệ lại biến sắc lần nữa, "Thì ra là cô đã phát hiện ra sớm như vậy?".

"Đúng vậy!", Lạc Ninh gật đầu, sau đó nhìn Chu Vệ, "Nhưng mà tôi không ngờ tới, anh lại muốn chừa cho tôi và thành viên đội tôi một con đường sống".

Với câu hỏi này, Chu Vệ lại vô cùng thẳng thắng, "Dù gì thì trước đó cô đã cứu tôi một mạng, tôi và cô nói chuyện cũng khá ăn ý, cho nên tôi không muốn nhìn thấy cô chết".

Lạc Ninh nhướng mày, "Vậy anh muốn nhìn những người khác chết sao?".

Chu Vệ lại mím môi, trầm mặc không trả lời câu hỏi này.

Lạc Ninh nghiêm túc nói: "Bây giờ ngừng lại vẫn còn kịp đó!".

Trên mặt Chu Vệ lộ ra vài phần đau đớn, cúi đầu và hít một hơi thật sâu, "Không kịp nữa rồi!".

"Ý của anh là gì? Anh trai của anh đã tạo ra vi-rút thây ma, cũng gây ra tận thế, đã quá muộn để dừng lại?", Lạc Ninh ngừng một chút, tiếp tục nói: "Hay ý của anh là...ông ấy đang nuôi dưỡng cây vua thực vật xác sống, muốn lừa tất cả mọi người ở đây tiến lên hiến tế, đã quá muộn để dừng lại?".

Tô Vệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh, "Cô còn biết cái gì nữa?"

Lạc Ninh búng tay, "Trông dáng vẻ này của anh, xem ra những suy luận và phán đoán của tôi hoàn toàn chính xác rồi!".

Chu Vệ nghi hoặc, hỏi: "Sao cô lại biết vi-rút thây ma kia là do anh trai tôi nghiên cứu ra?".

Lạc Ninh nói ra phán đoán của mình, "Đầu tiên, ông ấy phụ trách một phòng thí nghiệm, lại không thể mở được ổ khóa thông minh, chuyện này hoàn toàn hết nói nổi".

"Nhưng chỉ có một khả năng, có người không muốn ông ấy đi ra ngoài, cho nên mới nhốt ông ấy lại".

"Sau khi gặp lại anh, biết được anh là em trai của tiến sĩ La, cũng là cổ động lớn nhất của phòng thí nghiệm. Cho nên tôi cho rằng người cố ý nhốt tiến sĩ La ở phòng thí nghiệm là anh".

"Khóa thông minh bị anh thay đổi bộ nhớ, hủy bỏ quyền hạn mở cửa của tiến sĩ La".

"Lúc đó, chắc là anh đã phát hiện ra ông ấy là người nghiên cứu và phát tán vi-rút thây ma, cho nên anh sợ ông ấy sẽ còn tiếp tục làm những chuyện điên rồ, quyết định nhốt ông ấy ở trong phòng thí nghiệm".

"Đồng thời, anh còn phá hư ca-me-ra an ninh ở phòng thí nghiệm, để cho người bên ngoài không thể nào biết được tình huống bên trong".

"Cái chính là không nhìn thấy được sự khác thường của tiến sĩ La".

Lạc Ninh tiếp tục nói: "Hôm đó, khi chúng tôi đến phòng thí nghiệm và cứu được người, tiến sĩ La đã sốt cao rồi, thoạt nhìn giống như chúng tôi chỉ cần tới chậm một bước thì ông ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng vậy".

"Nhưng tôi lại ngửi được mùi thảo dược đặc trưng trên người ông ấy, trùng hợp là tôi biết được loại thảo dược này chỉ cần nhai và nuốt sống sẽ có thể làm cho người ta đột nhiên sốt cao".

"Tuy nhiên cũng không phải thật sự sốt cao, đưa tới bệnh viện điều trị là có thể hạ sốt rồi. Nếu không đến bệnh viện được, khi thảo dược hết hiệu lực, cũng sẽ từ từ hạ sốt, hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng".

"Cũng chính vì nguyên nhân này, nên tôi mới cảm thấy ông ấy không bình thường".

"Vì sao ông ấy lại muốn dùng loại thảo dược này để giả vờ sốt cao? Sau đó tôi tiếp tục suy nghĩ, chỉ có một khả năng...".

"Giả vờ rằng ông ấy sẽ chết nếu như không có ai đến cứu ông ấy, để không ai có thể nghi ngờ ông ấy có liên quan đến vi-rút thây ma".

"Sau đó, tôi đã ở trong phòng của ông ấy và nhìn thấy một quyển sổ trên bàn".

"Tình cờ thấy được mấy công thức được viết bên trong. Mặc dù tôi không biết chúng để làm gì, nhưng lại nhận ra có hai công thức trong đó có liên quan đến vi-rút".

"Khi đó, hạt giống hoài nghi đã bắt đầu được gieo xuống trong lòng tôi rồi".

"Sau khi trở về căn cứ, lúc chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ thường xuyên gặp được anh".

"Tôi luôn ngửi được mùi vị chết chóc từ trên người anh. Tôi biết không phải là anh, nhưng chính anh đã rắc bột quả của thực vật xác sống".

"Cho nên mặc dù sức lực của anh yếu ớt, nhưng lần nào cũng bình an vô hại mà trở về". Lạc Ninh ngừng lại, nói tiếp: "Tiếp theo, tôi lại tình cờ chạm mặt tiến sĩ La hai lần, trên người ông ấy cũng có mùi vị tương tự, thậm chí còn nồng đậm hơn nhiều".

"Có một lần, tôi phát hiện trong móng tay của ông ấy có một ít bột phấn màu xám, cho nên tôi suy đoán thứ này là do ông ta mài ra".

"Một người luôn luôn ở trong phòng thí nghiệm, ông ấy tiếp xúc với thực vật xác sống bằng cách nào?".

"Tôi đoán là chỉ có một khả năng...chính ông ấy là người đã nuôi dưỡng nó".

"Lần trước đến phòng thí nghiệm cứu người, tôi còn phát hiện lũ thây ma khi nhìn thấy tiến sĩ La sẽ né tránh một cách vô thức".

"Chuyện này vô cùng kỳ lạ!".

"Hơn nữa, nếu vi-rút thây ma có thể gây ra tận thế, sao có thể bị giải mã chỉ trong vòng nửa tháng hơn".

"Chỉ có một khả năng, thứ đó vốn dĩ là do ông ấy tạo ra, ông ta hết sức rõ ràng công thức và thành phần trong đó".

Cuối cùng Lạc Ninh nói: "Kết hợp với hôm nay ông ấy cố ý dùng mánh khóe đi tìm thực vật để nghiên cứu vắc-xin, lừa không biết bao nhiêu người đến đây nuôi dưỡng cây vua thực vật xác sống kia. Tất cả những câu hỏi trên đã được giải thích ngay lập tức rồi".

"Vua thực vật xác sống trên đỉnh núi kia là do ông ấy chăm sóc".

"Tôi nghĩ rằng ban đầu ông ấy chỉ nghiên cứu vi-rút dưỡng cây, cố gắng biến đổi nó. Ai có ngờ đâu từ từ đã nghiên cứu ra một loại vi-rút có thể làm sự sống trở thành một cái xác không hồn".

"Bản thân ông ấy còn che giấu một nhân cách vặn vẹo, căm ghét xã hội và con người. Cho nên đã phát tán vi-rút này trong thành phố, nó thực sự đã tạo ra một số lượng lớn thây ma, dẫn đến tận thế".

Chu Vệ bật cười, vỗ tay, "Xuất sắc, hoàn toàn chính xác!".

Anh thật lòng khen ngợi, "Sức quan sát và năng lực liên tưởng của cô rất tốt".

Đổi lại là người khác, sao có thể tìm ra được điều bất ổn từ nhiêu chi tiết như vậy, sau đó liên kết lại từng chút, cuối cùng suy đoán ra chân tướng.

Lạc Ninh nhún nhún vai, "Cảm ơn đã khen!".

Chu Vệ tiếp tục cười chua chát, "Tôi vẫn luôn cho rằng đối tượng mà cô nghi ngờ chính là tôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.